Chương 13: Tra Nam

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Khoai sọ cầu mang theo nhiệt độ, hơi nóng, vừa vào liền mềm, tràn đầy hương vị.

Tâm trạng của Mộ Tử ảm đạm suốt cả ngày, lập tức được chữa khỏi bằng thức ăn.

Ăn quá ngon rồi!!!

“Mặn nhạt vừa vặn… A… nó quá ngon rồi!” Cô không dám khoa trương, để tránh ra vẻ như mình chưa từng thử tay nghề của Bạch Vi.

Bạch Vi đuôi lông mày đáy mắt tràn đầy cười: “Thích ăn thì nói ra… lần sau mỗi ngày mẹ đều làm cho con ăn!”

Mộ Tử lập tức ngẩng đầu, nội tâm cảm khái: Có mẹ thương thật tốt.

Hai người ở phòng ăn dọn xong bát đũa, Mộ Dung Thừa vẫn chưa trở lại,

Bạch Vi liền trở về phòng thay đổi một bộ quần áo.

Bà thực sự xem trọng buổi gặp mặt này, bà không chỉ thay quần áo và chải tóc, Bạch Vi còn xịt một ít nước hoa, chỉ sợ nấu ăn nhiễm khói dầu bị con dâu ngửi thấy được, sẽ lưu lại ấn tượng xấu.

Mộ Tự không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của Bạch Vi…

Mộ Dung Thừa thái độ lạnh như băng, cô cảm thấy nếu Hứa Thi Hàm muốn trở thành con dâu Bạch Vi, còn phải tu luyện thật lâu…

Làm không tốt, còn phải nhận mấy lần lôi kiếp, may ra còn tu thành chính quả.

Mộ Tử ngồi trong phòng Bạch Vi, nâng má suy nghĩ.

Bạch Vi nhướn mày, vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây, mẹ cho xem thứ tốt này.”

Mộ Tử chớp chớp mắt, đứng dậy đi qua.

Bạch Vi nâng một cái túi được thêu bằng tay, nhẹ nhàng rút nút thắt ra, để lộ một chiếc vòng tay ngọc lục bảo, xanh biếc mềm mại, sắc nước vô cùng tốt.

Mộ Tử mặc dù không hiểu ngọc thạch, nhưng có thể thấy rằng đây chắc chắn là một báu vật.

“Đây là bà ngoại của con để lại cho mẹ, bảo mẹ về sau chuyển cho con dâu, con nhìn xem có xinh đẹp không?”

Mộ Tử không hiểu lắm tâm lý của Bạch Vi.

Có phải phụ nữ đến độ tuổi nhất định, sẽ chờ không được muốn làm mẹ chồng.

Cô nhìn vào chiếc vòng tay tinh tế và trong suốt này, nuốt nuốt nước miếng: “Đẹp thì đẹp, chỉ là… ?”

Bạch Vi ngẩn người: “Chỉ như thế nào?”

“Chính là, không đủ chia.” Mộ Tử vẻ mặt chân thành.

Cô thật tâm vì Bạch Vi mà nghĩ, với cái đức tính không biết thương tiếc kia của Mộ Dung Thừa, không có mười đến tám cái vòng tay, chắc chắn không đủ chia!

Bạch Vi ngây người nhìn con gái mình, phải mất một lúc lâu để phản ứng. bật cười nói: “Con đứa nhỏ này, như thế nào trêu chọc anh trai rồi.”

Mộ Tử: “Ha Ha.”

Con trêu đùa hắn ta? Hẹn hò không khác gì dắt chó đi dạo, là hắn trêu đùa người ta được không?

Bạch Vi thu lại vòng tay, soi gương lần cuối, cảm giác mình xác thực đoan trang vừa vặn, mới yên tâm đi xuống lầu.

Bà nói với Mộ Tử: “Đi gọi anh trai con trở lại ăn tối đi.”

Mộ Tử mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ. Cái này giống chân chạy vặt vậy, người lớn hình như rất thích yêu cầu trẻ em đi làm…

Hậu hoa viên Mộ gia không nhỏ.

Trước khi mất lão gia tử thích nhất là lâm viên phong cảnh, nên khu vườn phía sau được mở rộng nhiều.

Mộ Tử đi từ ngoài ra sau, ngắm nhìn bốn phía, không thấy Mộ Dung Thừa cùng Hứa Thi Hàm.

Cô xem chừng bên hồ phong cảnh không tệ, bọn họ có lẽ đi bên hồ rồi, liền hướng kia đi đến.

Quả nhiên, xa xa trông thấy hai người kia tại hồ nhân tạo bờ bên kia.

Cách nhau hơi xa, Mộ Tử không muốn ra sức la lớn, dự định đi chậm dọc theo cây cầu bên hồ.

Cô đi hết con đường, nhìn hai người ở phía bên kia.

Bọn họ hẳn là đang tản bộ, chỉ là khác với các cặp đôi bình thường, không thấy ôm vai, cũng không có nắm tay. Hai người họ cách nhau vài mét, nhìn về phía trên có chút cổ quái.

Hứa Thi Hàm ở phía trước ngắm hoa, Mộ Dung Thừa đi theo phía sau.

Hắn không dẫn đường cũng không nói chuyện, tựa hồ rất không kiên nhẫn, trên đường rõ ràng dừng lại châm một điếu thuốc, khiến cho Hứa Thi Hàm rất túng quẫn khốn khó, một mình đi loạn không tốt. Vì vậy chỉ ở lại gần đấy xem hoa. để giải quyết hoàn cảnh xấu hổ này.

Mộ Tử lắc đầu thở dài.

Căn bản không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, nam cặn bã a nam cặn bã…