Chương 16: Nốt ruồi nhỏ đỏ bên tai.

Sau khi về trong phủ, Cố Lan Phức nhịn không được nữa, che miệng khóc lớn lên.

Nàng ta khóc nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, hôm nay con mất mặt như vậy, con không còn mặt mũi sống nữa!”

Hồ Chỉ Vân ở bên cạnh khuyên: “’Đây coi là chuyện gì, chính con nghĩ là chuyện lớn, cảm thấy mất mặt thôi, thật ra không có nhiều người nhớ rõ, ai còn có thể cố ý nhớ kỹ chuyện mất mặt của người khác, nói sao đây cũng là chuyện trong nội cung, con xem ai dám nói luyên thuyên? Không có người nói linh tinh, mấy ngày nữa mọi người đều quên!”

Lão thái thái cũng rất đồng ý với những lời này: “Rất nhiều chuyện, chính con cảm thấy lớn, thật ra người khác không coi là gì, chính mình xem nhẹ một chút đi.”

Nhưng các nàng nói nhiều như vậy, cũng không khuyên được Cố Lan Phức.

Cố Lan Phức thật sự không hiểu, mình tính toán hết mọi chuyện, cuối cùng không làm cho Cố Cẩm Nguyên mất mặt, ngược lại mình lại xấu mặt trước mọi người? Rõ ràng chuyện giống đời trước, hư thế nào đời này lại không giống đây!

Đúng lúc này, lão thái thái và Hồ Chỉ Vân, cùng vài con dâu nói đến chuyện trong cung: “Việc hôm nay, cũng thật là kỳ lạ, các ngươi tuyệt đối chú ý, không được nhiều lời.”

Nhị phu nhân bên cạnh nghe lời này, giống như lơ đãng hỏi: “Ý của mẫu thân là, chuyện hôm nay cổng chào sập xuống, sợ là có chút người động tay chân bên trong?”

Lão thái thái thở dài: “Nào biết, chỉ có điều, ta lại nghe nói, hôm nay pháo vang chúc thọ Thái hậu, lại xảy ra vài chuyện, vì cái này, mọi người đều bí mật thảo luận, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hồ Chỉ Vân và mấy vị phu nhân nghe rõ, liền âm thầm kỳ quái.

Các nàng tiến cung, không có phép mang đồ dư thừa, lại không có đồng hồ nước, dĩ nhiên là không biết thời gian, nhưng vừa rồi thời gian lúc pháo nổ đã được định trước, năm nay sao lại đột nhiên thay đổi, cái này tất nhiên là xảy ra chuyện gì rồi.

Hiểu ra những thứ này khác thường, mới có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa phía sau, nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ, về phần chuyện Cố Lan Phức khóc sướt mướt, ngược lại không có ai để ý.

Nhưng Cố Lan Phức nghe được lời này, lại là sấm sét giữa trời quang, tức giận nghĩ muốn tát cho mình một cái.

Là vì pháo nổ trước thời hạn sao?

Nàng ta nhớ rõ, sau khi pháo nổ, cổng chào sập xuống, nàng ta nhớ rõ ràng là như vậy!

Nàng ta muốn chờ pháo vang lên, Cố Cẩm Nguyên rơi xuống nước, thế cho nên tiếng pháo vừa vang lên, cổng chào còn chưa sập xuống, nàng ta mới hoài nghi trí nhớ của mình, mới hoài nghi giấc mộng kia, thế nào nên mới đi qua xem rốt cuộc là chuyện gì.

Thật ra nàng ta nhớ rõ, chỉ là tiếng pháo vang lên sớm, cho nên nàng ta mới bị gạt!

Cái này thật sự là … Cố Lan Phức tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tay cũng run theo.

Sao có thể can tâm, mưu kế của mình tốt như vậy, lại vởi vì một chút chuyện nhỏ mà bị thua lỗ chính mình!

*

Cố Lan Phức biết rõ chuyện pháo nổ sớm liền hhoois hận không thôi, Cố Cẩm Nguyên nghe xong, lại có suy nghĩ khác.

Tuy nói nàng không sợ rơi xuống nước, nhưng không rơi xuống vẫn tốt hơn rơi xuống, nghe lão thái thái nói xong, nàng liền không nhịn được nghĩ.

Vì sao pháo lại nổ sớm?

Là nàng may mắn, lại có thể đúng lúc tránh được tai họa?

Cảm thấy vấn đề này, cũng không phải đơn giản là trùng hợp.

Nếu như không phải trùng hợp, thì là bởi vì sao?

Đêm ngày xuân, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, có có tiếng gió ngẫu nhiên thổi làm liễu xào xạc theo.

Nàng nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ, cảm thấy ở bên trong hoàng cung kia, còn cất dấu bí mật to lớn, không phải nàng có thể đơn giản khám phá.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến Thái tử kia.

Những lời Thái tử nói bên tai mình, lại hơi thở lạnh lùng nóng bỏng, cứ như vậy tràn ngập trên mặt nàng, làm cho tâm thần nàng có chút không tập trung.

Cố Cẩm Nguyên nhịn không được giơ tay lên, sờ lên lỗ tai nhỏ của mình, lỗ tai bên cạnh gò má, có một nốt ruồi nho nhỏ.

Nàng nhắm mắt lại, nghĩ Thái tử lại gần mình.

Nàng nghĩ, lúc ấy hắn nhìn mình chằm chằm, có phải là đang nhìn nốt ruồi nhỏ này?

Thật ra cũng không phải ai nhìn ra, nhưng Cố Cẩm Nguyên không khỏi cảm thấy bí mật của mình bị người khác nhìn thấy, điều này làm cho toàn thân nàng khô nóng không thôi.

Chợt lại cảm thấy cực hận, cuối cùng cắn răng, vội nắm chặt tay, oán hận nói: “Nếu hắn không phải là Thái tử, ta nhất định ----“

Về phần nhất định thế nào, nàng cũng không biết.

Nói đến đây, mình cũng không biết ý tức hàm xúc sau đó, cuối cùng trong lòng có chút thư thái, xoay người, nhắm mặt lại, cố gắng ngủ.

Mà cũng trong đêm nay, Thái tử Tiêu Tranh trở lại trong nội cung, hắn vẫn chưa ngủ.

Đứng ở dưới hiên, nhìn trúc xanh bên ngoài, hắn thổi huyên trúc của hắn.

Cung nhân thái giám Đông cung đi theo cũng một đêm không chợp mắt.

Bọn họ nhìn trăng sáng đi xuống, lại nhìn bình minh đi lên, nhìn trúc xanh rì rào trong viện, nhìn anh sáng xuất hiện từ phía đông.

Bọn họ nghe tiếng huyên trúc, tiếng huyên du dương, bọn họ ngáp một cái, mắt đỏ lên, nhớ tới những chuyện thương tâm kia.

**

Tối qua Cố Cẩm Nguyên thật sự không ngủ ngon, nàng cả đêm trong mộng, trong lộng đều là con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch đến mức làm cho người ta không hiểu kia, hắn cứ nhìn mình như vậy, giống như mình phạm lỗi lớn, vừa giống như nhìn mình cả đời.

Sau khi tỉnh lại Cố Cẩm Nguyên quay mắt nhìn hoa điểu ngữ trong sân, hít một hơi thật dài.

Nàng cũng không phải người yếu đuối, càng không phải người sẽ dễ thương tổn, cho dù hắn là Thái tử thì sao, chưa đến mức hắn liếc nhìn mình, mình lại nghĩ đông nghĩ tây.

Hơn nữa mình cũng không đủ tư cách để nghĩ nhiều những chuyện không liên quan.

Mấy ngày nay, bởi vì muốn chuẩn bị tiến cung chúc thọ Thái hậu, trên dưới Ninh Quốc Công phủ đều bận rộn, chỗ Cố Cẩm Nguyên cũng vậy, đưa y phục rồi lại chuẩn bị trang phục và trang sức, cũng có chút vội vàng, hôm nay cuối cùng cũng xong, tất cả mọi người có thể thở phào.

Cố Cẩm Nguyên nhàn rỗi, liền sai người thu dọn lại Thanh Ảnh các một chút, lại dọn dẹp gì đó gần mình nhất. Lúc tiến cung Thái hậu thưởng đồ cho mình, nhưng những thứ này không dám dùng, chỉ có thể nhận rồi bày ra, chỗ lão thái thái, còn có chỗ Cố Du Chính đồ đều khác nhau, có chút quý trọng, Cố Cẩm Nguyên đều phân loại.

Thật vất vả dọn dẹp xong, nàng khẽ thở ra, để cho Chức Đoạn đưa lên một chén trà xanh, nàng uống trà xanh, nhìn tử đằng bên ngoài cửa sổ, trải rộng giấy tuyên thành ra, bắt đầu viết thư cho bằng hữu.

Ở Lũng Tây, nàng có mấy bằng hữu lớn lên từ nhỏ với nhau, lúc chuẩn bị đi, bọn họ đều lo lắng cho mình, hôm nay muốn viết thư, nói tình huống của mình.

Viết thư xong, nàng nghĩ nghĩ, đi nhặt vài lá liễu, để cùng một chỗ với giấy viết thư, đây là liễu của kinh thành, cũng là liễu trong viện nàng, hi vọng liễu tràn đầy sức sống này có thể để bọn họ cảm nhận được chút không khí của kinh thành.

Hai ngày kế tiếp, nàng cần đi chỗ lão thái thái, lại trò chuyện nhiều với Nhị phu nhân, quan hệ dần dần tốt, dĩ nhien cũng nghe được càng nhiều tin tức.

Từ bên trong đôi câu vài lời, nàng phát hiện chuyện trước mình suy đoán cũng không sai, chỗ Hồ Chỉ Vân thật sự không quá để ý đến cửa hôn sự với Nhị hoàng tử, bà ta muốn vứt bỏ cửa hôn sự này, để cho nữ nhi của mình gả cho Thái tử làm Thái tử phi.

Cái này làm cho Cố Cẩm Nguyên nghi ngờ, vì cái gì Cố Lan Phức giống như lại tình hữu độc chung với Nhị hoàng tử? Chẳng lẽ mẹ con các nàng bí mật nghĩ khác nhau?

Đây là điểm mà Cố Cẩm Nguyên nghĩ mãi không ra, nghĩ mãi mà không ra nàng liền không muốn nghĩ nữa.

Lại một ngày, nàng hồi bẩm lão thái thái, nói muốn đi ra ngoài một chút, lão thái thái cũng đồng ý cho nàng đi ra ngoài: “Bản thân từ nhỏ đã không ở kinh thành, hẳn là phải nhìn nhiều một chút.”

Rồi lại cười lên nói: “Lần trước con tiến cung, sợ là có không ít người chú ý, mấy ngày nay lục tục có người hỏi ta, ta nghĩ, khuê nữ nhà chúng ta, mời vừa về chưa bao lâu, cần gì phải gấp gáp như vậy, có thể ở lâu một chút.”

Lúc bà nói lời này, trên mặt rất là kiêu ngạo.

Trong nhà có một cô nương như thiên tiên, người người đều van cầu, làm cho trên mặt lão nhân gia cũng sáng lên.

Cố Cẩm Nguyên không nói gì, chỉ cười thôi.

Đợi đến khi ra khỏi Ninh Quốc Công phủ, nàng ngồi trong xe ngựa, trong lòng lại nghĩ, việc hôn nhân phải không, nàng cũng không muốn để cho người khác làm chủ, ít nhất sẽ không tùy ý bị người trong phủ an bài cuộc sống của mình.

Nàng muốn tự mình tìm, sẽ tìm đến lúc vừa ý, nếu thật sự không được, cùng lắm thì một đường rời đi.

Vốn là đến từ Lũng Tây bần hàn, chân trần không sợ đi giày, nàng không phải khuê nữ đại tiểu thư không ra cửa trước không bước cửa sau.

Sau khi ra ngoài, Cố Cẩm Nguyên vén màn xe nhìn cảnh trên đường.

Thật ra khi nàng tiến vào kinh thành, lúc nàng tiến cung, đều đã từng xem qua, nhưng lúc đó không giống, trong lòng có tâm sự, cũng không quá để ý xem này kia, hôm nay cuối cùng cũng ở trong phủ, từ từ quen thuộc với Quốc Công phủ này, người cũng từ từ trầm tĩnh lại.

Đi ra ngõ hẻm sau Ninh Quốc Công phủ, đi phía Bắc hơn mười trượng, liền gặp một bức tường trắng, dương liễu xanh, ngẫu nhiên có đào lê hạnh chen vào, thoạt nhìn, giống như tranh vẽ bình thường.

Người ở đây ít, xe ngựa lộc cộc lộc cộc quẹo vào con phố phía đông kia, đường phố lập tức rộng lớn, hai bên các loại lá cờ tung bay trên bảng hiệu, người đến người đi nối liền không dứt, tiếng rao hàng liên tục, phần lớn cửa hàng là cửa hàng vàng bạc cửa hàng đồ sơn mài và các loại đồ lặt vặt, còn có cửa hàng trân châu tranh vẽ hoa quả các loại, người nhìn hoa mắt.

Hôm nay Cố Cẩm Nguyên dẫn theo tiểu nha hoàn Nhiễm Ti ra ngoài, Nhiễm Ti mắt cũng không thấy đủ.

Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, biết rõ sợ là nàng ấy không thể ra ngoài nhiều, hỏi không được liền hỏi mã phu Phong Ích lâu ở đâu, mã phu vừa nghe vội vàng cung kính nói, Cố Cẩm Nguyên thấy hắn biết rõ, liền lệnh cho hắn đi đến Phong Ích lâu.

Phong Ích lâu được ẩn giấu ở phía đông bên cạnh Nam Khúc, vừa vào con đường này, không khí khác hẳn, phần lớn đều là trà phường, cũng có vài tiệm bánh bao hoa mai, bánh thịt Lý bà bà, có vài chi nhánh cửa hàng trà, cửa hàng thịt dê chín, dù sao một cỗ mùi thơm, nếu không phải đã ăn cơm, sợ là muốn chảy nước miếng.

Xe ngựa dừng ở một chỗ trước thương lâu, Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu nhìn ba chữ thình lình to tướng ở trên kia: “Phong Ích Lâu”.

Xem ra chính là chỗ này.

Cố Cẩm Nguyên dặn dò mã phu dừng xe ở một bên, nàng mang theo Nhiễm Ti xuống xe, đi vào trong Phong Ích lâu.

Đây là cửa hàng điểm tâm có tiếng nhất kinh thành, nghe nói Tiên đế vi phục xuất xung đã từng đến nơi này, coi như là rất nổi danh.

Cố Cẩm Nguyên vào trong, liền gặp một cái bảng chằng chịt các món điểm tâm, đa dạng rất nhiều, chỉ màn thầu cũng có hơn mười loại, đừng nói đến những loại bánh khác, có bánh kim hoa nướng, nhũ bánh, bánh rau cải, bánh mẫu đơn, vân… vân…

Cố Cẩm Nguyên dựa vào trí nhớ của mình từ ngoại tổ mẫu, chọn mấy loại, tô du bảo loa, bánh dày và điểm tâm màn thầu rau chân vịt, những thứ này đều do ngoại tổ mẫu nhắc tới.

Chọn vài món, nàng lại hỏi Nhiễm Ti muốn ăn gì, Nhiễm Ti nhìn chằm chằm vào vào điểm tâm kia không rời, giờ nghe thấy vậy, ngược lại thật xin lỗi: “Nhiễm Ti không có gì muốn ăn.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn, nở nụ cười, theo ánh mắt của nàng ấy, chọn cho nàng ất bánh kim hoa nướng, lại chọn một ít thứ đã dạng khác, mẫu đơn hoa cúc gì đó.

Tính tiền xong, tiểu nhị đóng gói cẩn thận cho nàng, nàng liền đưa cho Nhiễm Ti cầm.

Nhiễm Ti mím môi, hai má hưng phấn mà hồng hồng.

Nàng ấy cảm thấy thật sự vận khí của mình không tệ, vốn tưởng rằng tới hầu hạ tiểu thư tới từ Lũng Tây, hẳn là sẽ chịu tội, không ngờ cô nương tới lại đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, đối đãi với hạ nhân càng không tệ.

Sau khi Cố Cẩm Nguyên rời đi, cũng không vội vàng trở lại xe ngựa, nàng nghĩ muốn đi dạo một chút, dùng chân của mình đi một chút trong kinh thành này, coi như không uổng công tới nơi này một lần.

Ai ngờ nàng vừa đi vài bước, lại cảm thấy ở thương lâu đối diện có chút khác thường.

Ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt trời làm chói mắt nàng, mà phản chiếu trong mắt nàng, nhìn thấy cửa sổ phía đối diện mở ra, một nam tử ngồi ở phía trước cửa sổ phẩm trà.

Người nọ ngước mắt, nhìn về phía nàng.

Lại là Thái tử!