Chương 1

1,

Ba giờ sáng, tiếng thông báo tin nhắn tới đánh thức tôi.

Hóa ra là từ bạn trai cũ đã chia tay từ ba năm trước.

“Đêm nay đừng có ngắm trăng.”

Tôi cạn lời.

Cố gắng kìm nén cơn giận sắp trào ra.

Cắn răng gõ từng chữ.

“Anh bị đi/ên à? Đã ba năm rồi còn không để tôi yên, nửa đêm còn gửi tin nhắn q/u/ấ/y r/ố/i tôi?”

Càng nghĩ càng giận.

Tôi chợt bừng tỉnh, nhận ra có lẽ người bên kia nhắn nhầm.

Hai mắt bỗng chốc nhòe đi.

Làm sao tôi quên được.

Sau khi chia tay tôi, Tiêu Thanh ra nước ngoài ba năm.

Trong thời gian đó, anh không bao giờ liên lạc với tôi.

2,

Tính tôi thích nổi loạn, người khác không cho tôi làm gì, tôi càng tò mò.

Thế là tôi lập tức tỉnh ngủ, lập tức bước đến cửa sổ.

Tôi không do dự mở rèm cửa ra.

Ngẩng mặt ngắm trăng.

À, vừa to vừa tròn…

Cũng không khác ngày thường lắm.

Sau khi ngắm trăng xong, tôi đặc biệt gửi lại một tin nhắn đến cho Tiêu Thanh.

“Tôi nhìn mặt trăng rồi, có cái gì đặc biệt đâu!”

Tôi chỉ tò mò tại sao đêm nay không được ngắm trăng.

Lúc này, tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời tôi nữa.

Không ngờ anh ấy lại gửi cho tôi một tin nhắn khác.

“Em ngắm trăng thật sao? Thì ra em cũng mất ngủ giống anh.”

Tôi: “???”

Không lẽ anh ấy gửi cho tôi tin nhắn đỏ chỉ vì muốn biết tôi có mất ngủ không?

Tôi gây ra tội lỗi gì mà lại dính phải người bạn trai cũ tồi như vậy?

Anh có biết là ngày mai tôi có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng không!

Tôi thề, nếu có thể gặp lại, tôi sẽ đập c/h/ế/t anh.

3,

Ngày hôm sau.

Tôi thận trọng bước vào phòng phỏng vấn, một gương mặt đẹp trai tuấn tú đập vào mắt tôi.

Con ngươi của tôi đột nhiên co lại.

Tiêu Thanh!

Anh về nước từ bao giờ?

Tiêu Thanh sinh ra đã có ngoại hình rất đẹp, đặc biệt là cặp mắt sâu kia, nhìn con chó cũng có cảm giác thâm tình.

Mặc dù gia cảnh hơi nghèo khó, nhưng thành tích lại rất xuất sắc, khí chất cũng cao quý, nhìn qua trông giống hệt con nhà giàu.

Hồi đó tôi không kìm lòng được trước vẻ đẹp của anh ấy mặc dù biết rõ anh nghèo đến mức phải xếp gạch ở công trường để kiếm tiền sinh hoạt.

Tôi vẫn không chút do dự lựa chọn ở bên anh.

Không ngờ, người ưu tú như anh ấy bây giờ cũng chỉ là người phụ trách phỏng vấn.

Lúc này, Tiêu Thanh đang ngồi cùng vài người phụ trách phỏng vấn khác.

Ánh mắt của anh ấy không nhìn đến tôi.

Anh ấy chỉ hỏi tôi theo công thức: “Cô Giang, xin hỏi một chút, tại sao cô lại chọn công ty của chúng tôi?”

May ghê, đáp án của câu hỏi này tôi học thuộc lòng luôn rồi.

“Tập đoàn Tam Thanh là công ty nằm trong danh sách 500 công ty top đầu thế giới. Hơn nữa, công ty còn rất giỏi trong việc sử dụng văn hóa doanh nghiệp để sáng tạo ra những sản phẩm chất lượng nhất.”

“Tôi vẫn luôn chú ý đến các sản phẩm của tập đoàn Tam Thanh, đặc biệt là bộ phận kế hoạch sản phẩm, luôn cho ra những sáng kiến mới mẻ, điều này khiến tôi rất khâm phục. Nếu được may mắn gia nhập bộ phận kế hoạch, đó chính là một vinh dự trong cuộc sống của tôi.”