Chương 20: Thất phu vô tội, hoài bích có tội

Trước ánh mắt nóng bỏng của toàn trường, Cẩn Giai cười nhẹ, uyển chuyển đi tới cạnh một chiếc hộp nhỏ tinh xảo được để trên giá bàn, bàn tay thon thả cẩn thận mở nắp hộp tỏa ra mùi hương dịu nhẹ đầy thanh thoát, thất thải quang mang lóe lên kí©h thí©ɧ thị giác của tất cả. Chỉ thấy một đóa hoa xinh đẹp kiêu sa tỏa ra ánh sáng bảy màu, khí tức thanh tao không nhiễm chút bụi trần, cánh hoa như ẩn như hiện thể hiện sự thần bí khó tả.

Cẩn Giai không để mọi người chờ đợi, giọng nói đầy ma mị vang lên.

"Chắc cái vị ở đây đều vì nó mà đến. Đây đúng là "Thất Sắc Liên Hoa" có tác dụng rất lớn với Dược sư, có thể điều chế ngũ phẩm đan dược "Thanh Hải Đan" giúp nâng cao tư chất linh căn, gia tăng ngộ tính, thậm chí nó còn có tác dụng thanh trừ dị khí nội thể khôi phục trạng thể tốt nhất."

"Thất Sắc Liên Hoa quý báu thế nào các vị cũng hiểu, phải khó khăn lắm Kinh Phường mới có thể tìm được một đóa. Bỏ lỡ cơ hội lần này thì rất khó có thể nhìn thấy nó lần thứ 2."

Quả nhiên Cẩn Giai khıêυ khí©h đã khiến toàn trường sôi trào, mắt nóng rực nhìn không rời mắt. Nếu có thể nâng cao linh căn của bản thân thì bỏ ra chút vốn có là gì, có người cả đời đều không thể tiến một bước chỉ vì linh căn quá tạp, nếu có thể sở hữu "Thất Sắc Liên Hoa" đơn giản có thể xem như một bước lên trời.

Cổ Nguyệt Hi hai mắt không dời nhìn chằm chằm vào "Thất Sắc Liên Hoa", nàng thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ có duy nhất "Thất Sắc Liên Hoa" mới có năng lực giúp nàng tiến thêm một bước, tăng thêm cơ hội nắm chặt hoàng vị trong tay.

Mà Cẩn Giai thấy đã có nhiều người không kiên nhẫn liền trịnh trọng nói.

"Được rồi. Bây giờ chính thức đấu giá "Thất Sắc Liên Hoa."

"Giá khởi điểm là 1 vạn linh thạch thượng phẩm. Mỗi lần ra giá không ít hơn 1 ngàn linh thạch thượng phẩm."

Toàn trường trở nên im lặng, 1 vạn linh thạch thượng phẩm đủ để nuôi sống Thiên Thanh Thành một năm đấy, cái giá này khiến nhiều kẻ tỏ ra tiếc nuối nhưng không có ý nghĩ bỏ qua "Thất Sắc Liên Hoa", tất cả bọn họ đều có một suy nghĩ, chỉ cần ai đấu giá thành công thì tìm cơ hội cướp đi là được, dù cho có nguy hiểm tới tính mạng cũng đáng giá, cầu phú quý trong hiểm nguy mà.

Đang lúc mọi người đang có suy nghĩ cướp bóc thì từ phía phòng chữ Thiên số 2 vang lên âm thanh lão giả.

"Lão phu ra giá 5 vạn linh thạch thượng phẩm."

Giọng nói này cũng không có xa lạ, ai nếu có chút thân phận đều nhận ra là Vô Sắc đại sư, là một Dược Sư Cửu Phẩm hàng thật giá thật đi đến đâu cũng được kính cẩn, luyện một lần dược đan giá đều trên trời gia tộc nhỏ bình thường không bao giờ có khả năng trả. Việc lão có tiền đấu giá một loại dược liệu hiếm như "Thất Sắc Liên Hoa" là vô cùng bình thường.

"Ta ra giá 10 vạn linh thạch thượng phẩm."

Người ra giá là Quan gia, mà kẻ hô lên là một thiếu niên trông vô cùng tuấn lãng, nhìn như tình nhân trong mộng của nhiều thiếu nữ, Quan Quách Tư, mà đứng hai bên là hai lão giả nhìn rất thâm sâu khó dò. Mà Quan Nguyệt Cơ đứng im một góc, một lời cũng không phát ra, thần sắc lạnh lẽo như ai ai cũng là kẻ thù của nàng.

"15 vạn linh thạch thượng phẩm."

"20 vạn linh thạch thượng phẩm."

...

"200 vạn linh thạch thượng phẩm."

Người ra giá là Cổ Nguyệt Hi, nàng đã gần như dốc hết vốn rồi, chỉ hi vọng không có người trả cao thêm, nếu không nàng hoàn toàn phải từ bỏ "Thất Sắc Liên Hoa".

"500 vạn linh thạch thượng phẩm."

Là giọng đến từ Quan Quách Tư, hắn rất bình tĩnh nâng giá mà không chút tiếc tiền, mắt nhìn qua hai lão giả bên cạnh hỏi.

"Sao giờ Tần Mạc vẫn chưa tới."

"Có vẻ hắn còn đang bận chuyện gì. Tạm thời chúng ta cứ chờ xem."

Lão giả bên cạnh cung kính trả lời, mà Quan Quách Tư cười lạnh, lộ vẻ không tin.

"Hắn có thể có chuyện gì chứ. Chắc chắn là đang ở cùng nữ nhân nào rồi."

Nói lại liếc nhìn Quan Nhược Cơ đứng im một góc, bất đắc dĩ lắc đầu, thương tiếc cho vị muội muội này của mình, vì gia tộc mà phải hi sinh hạnh phúc gả cho một tên bại hoại như vậy.

Lại nói hiện tại, Cẩn Giai thấy không ai tiếp tục ra giá hơi thất vọng, cố nở nụ cười tiếp tục nói.

"500 vạn linh thạch thượng phẩm lần 1. Có ai trả giá cao hơn không."

"500 vạn linh thạch thượng phẩm lần 2..."

"500 vạn linh thạch thượng phẩm lần 3... Nếu không có ai trả giá cao hơn thì ..."

"Khoan đã. Ta ra giá 1000 vạn linh thạch thượng phẩm."

Đang lúc Cổ Nguyệt Hi muốn bỏ cuộc thì nha đầu Cổ Xuân Vân lại quay về đem cho nàng một số lượng lớn linh thạch, dù có rất nhiều thắc mắc nhưng hiện nàng không tiện hỏi, lập tức hô giá không do dự. Cẩn Giai vô cùng vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Cổ Nguyệt Hi hai mắt sáng lên.

"Vị tiểu thư này ra giá 1000 vạn linh thạch thượng phẩm. Ai ra giá tiếp không..."

"1500 vạn linh thạch thượng phẩm."

Quan Quách Tư nhíu mày nhìn về phía Cổ Nguyệt Hi có điều suy nghĩ.

"2000 vạn linh thạch thượng phẩm."

"2500 vạn linh thạch thượng phẩm."

...

"5000 vạn linh thạch thượng phẩm."

Cổ Nguyệt Hi kiên quyết hô giá, chính nàng còn không tin tưởng vào số linh thạch mà Xuân Vân mang về, không hiểu sao có một cảm giác nguy cơ, nhưng hiện nàng không thể lo nhiều, trước tiên phải đoạt được "Thất Sắc Liên Hoa" rồi nói sau.

Quan Quách Tư giờ phút này liền chần chờ, hắn có thể ra giá cao hơn nhưng vấn đề là không đáng, liền dừng lại. Mà phía dưới Cẩn Giai thấy hắn đã từ bỏ liền tụt hứng, bất quá lại không quá thấy chưa đủ, giọng phấn khởi nói tiếp.

"5000 vạn linh thạch thượng phẩm lần 1. Có ai trả giá cao hơn không."

"5000 vạn linh thạch thượng phẩm lần 2..."

"5000 vạn linh thạch thượng phẩm lần 3... Chúc mừng "Thất Sắc Liên Hoa" thuộc về tiểu thư phòng số 7 chữ "Thiên". Phòng giá sẽ lập tức đem đồ tới."

Thấy "Thất Sắc Liên Hoa" cuối cùng cũng rơi vào tay mình, Cổ Nguyệt Hi vô cùng phấn khích, mắt quay qua nhìn Cổ Xuân Vân, không kiếm chế nữa lập tức dò hỏi.

"Rốt cuộc muội tìm đâu ra lượng lớn linh thạch như vậy."

"Tiểu thư có nhớ tới thiếu niên mà chúng ta gặp ở hành lang không... Chính hắn cho muội đấy."

"Vì sao hắn phải làm vậy."

Cổ Nguyệt Hi dè chừng, rất sợ bản thân mắc bẫy, lẽ dĩ nhiên vì có ai tùy tiện quăng cho người lạ 100 ức linh thạch thượng phẩm bao giờ. Cổ Xuân Vân sao khôn biết vị tiểu thư nhà mình nghĩ gì, lập tức cười đùa.

"Có lẽ là do hắn có tình ý với tiểu thư chăng."

"Dù là thật thì như vậy cũng qua khủng bố đi."

Cổ Nguyệt Hi không tin lý do ma quỷ này của nha hoàn này, việc gì nàng chưa từng gặp, ngay cả người nhà còn hại nhau nói chi đến mới gặp một lần đã bỏ ra số tiền lớn lấy lòng nàng, trong này chắc chắn có thiên đại âm mưu. Cổ Xuân Vân biết tiểu thư nhà mình rất đa nghi cũng không dám nói gì thêm, nghĩ tới khuôn mặt nam nhân mặt liền đỏ lên, tim đập thình thịch, hai chân đã bắt đầu run rẩy vì dư âm trận chiến vừa qua. Cổ Nguyệt Hi ở bên cạnh không để ý tới vẻ mặt của nàng nếu không chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó.

Đợi qua tầm 2 khắc, có người đem "Thất Sắc Liên Hoa" vào phòng của Cổ Nguyệt Hi, nàng cẩn thận nhận lấy, vừa trả tiền mới đợi người của phòng đấu giá rời đi, quay qua nhìn Xuân Vân vội vã nói.

"Có chuyện gì về sau hẵng tính. Bây giờ mau chóng rời đi."

"Tiểu thư sao vội vàng vậy. Chẳng phải đấu giá vẫn còn sao."

Xuân Vân ngơ ngác nhìn tiểu thư đi ra khỏi phòng, lập tức không chần chờ liền đuổi theo. Cổ Nguyệt Hi nhìn nha hoàn này như nhìn kẻ ngốc, tức giận nói.

"Ngươi nghĩ tại sao bọn chúng không tiếp tục nâng giá. Đơn giản vì bọn chúng muốn cướp."

"Tại sao bọn chúng dám. Chẳng lẽ bọn chúng muốn tuyên chiến cùng Thái vân quốc chúng ta."

"Ta vì tránh gây chú ý với hoàng huynh nên bây giờ không dẫn theo nhiều người. Nếu bọn chúng nhiều người ra tay, dù ta chết thì hoàng huynh còn mừng thầm nữa."

Cổ Nguyệt Hi nghiến răng nói, dù tức giận nhưng vẫn vô cùng kiều diễm, mà Cổ Xuân Vân mê man liền tỉnh ngộ, sợ hãi than, lập tức nhớ tới Dạ Khinh Ưu, hắn có thể vô thanh vô tức đánh ngã Tần Mạc chứng tỏ rất lợi hại lại có thể dễ dàng xuất ra 100 ức linh thạch thượng phẩm mà không đau lòng biểu lộ thân phận không đơn giản, liệu có nên nhờ hắn giúp. Nếu vậy liệu có làm hắn tức giận.

Cổ Xuân Vân còn đang do dự muốn đi gặp Dạ Khinh Ưu nhờ giúp đỡ thì đúng lúc này phía trước của hai người xuất hiện một đoàn người, ngay lập tức Cổ Nguyệt Hi mặt liền trắng bệch, run lên ngưng trọng vô cùng.

Phía trước mặt là Quan Quách Tư đang chắp hai tay sau lưng lộ vẻ điềm đạm, phía sau hai lão giả lộ ra thâm sâu khó dò, có thể là cường giả Địa Huyền , mà hơn chục người mặc các loại y phục khác nhau đều mấp mé phía sau, rõ ràng cũng truy cầu "Thất Sắc Liên Quan".

Người ta nói "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", nắm trong tay một vật quý như vậy lần này Cổ Nguyệt Hi khó thoát một trận ác chiến.

Nhưng mà hiện nàng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cố kìm nén mồ hôi chảy ra bước lại vào phòng, nàng tin đám người này sẽ không dám ra tay tại Vạn Giới Kinh Phường, chỉ đành tạm hoãn thời gian tìm cách đối phó.

Thấy nàng vào lại trong phòng, cả đám người bên ngoài không chút nhúc nhích vẫn căng mắt ra chờ.

Đợi hơn nửa canh, đấu giá cũng đã kết thúc vẫn không thấy nàng ra, đám người vẫn tiếp tục đợi.

Đợi thêm một canh giờ nữa, vẫn không thấy có người bước ra, đám người dần mất kiên nhẫn hò hét.

"Để xem nàng ta trốn đến khi nào."

" Nàng vừa ra lập tức động thủ."

Chỉ có Quan Quách Tư là cảm thấy không ổn, xoay người bước đi, cả hai lão giả cũng đi theo.

"Nàng muốn thoát ra bằng lối khác. Đợi lúc đấu giá kết thúc mới đi, quả nhiên là tính kỹ."

Quan Quách Tư vừa ra liền nhìn một tên đệ tử Quan gia mặc tộc y, lạnh lùng hỏi.

"Nãy giờ có thấy Cổ Nguyệt Hi đi ra."

"Thuộc hạ đáng chết. Nàng vừa cùng nha hoàn rời khỏi, tốc độ quá nhanh chúng thuộc hạ không thể đuổi kịp."

Một đám đệ tử Quan gia cúi đầu nhận lỗi, mà Quan Quách Tư vỗ trán, nhìn đám đệ tử Quan gia ngu ngốc tức giận hô:

"Còn nhìn gì. Mau truy."

"Vâng."

Bọn chúng không dám nhiều lời, lập tức tản ra đuổi theo Cổ Nguyệt Hi, hai lão giả bên cạnh cũng đuổi theo. Đám tán tu vừa thấy vậy cũng không nhiều lời nhao nhao chạy đi, trong đó đặc biệt có Vô Sắc đại sư.

Lúc này từ trên lầu Tần Mạc mặt mày vừa xanh vừa trắng, biểu lộ dữ tợn khiến Tần Quân bên cạnh co rụt không dám nhiều nửa lời. Tần Mạc rất tức giận không nghĩ còn mồi tới tay lại bị cướp, thậm chí còn bị đá ra khỏi phòng trong tình trạng khoả thân, may tầng trên cao chỉ có ít người nếu không thì Tần Mạc hắn đã không còn chút thể diện.

Vừa thấy Tần Mạc, Quan Quách Tư cố nén chán ghét, mỉm cười đi đến.

"Ai chọc giận Tần huynh thế. Cứ việc nói ra, ta sẽ thay Tần huynh giải quyết."

"Không sao. Chuyện này ta có thể tự mình làm."

Chuyện như vậy Tần Mạc không có mặt mũi nói ra, khoát tay chặn lại nhã ý của Quan Quách Tư. Mắt lại trực chuyển tới Quan Nhược Cơ phía sau, mắt dâʍ đãиɠ nhìn không rời khiến mỹ nhân vô cùng chán ghét nhưng không dám thể hiện thái độ.

Quan Quách Tư nhíu mày che trước người Quan Nhược Cơ, chắp tay nói.

"Biểu muội ta có chút không khỏe. Mong Tần huynh đừng để ý."

"À, không sao. Ta không phải là dạng người hay ép buộc người khác."

Mấy người ở đây vô cùng cổ quái nhìn Tần Mạc, rất muốn nói chỉ có quỷ mới tin ngươi nhưng chả ai dại lại nói ra, chỉ đợi Tần Mạc nhìn náo nhiệt bên ngoài hỏi.

"Các ngươi đang truy đuổi Cổ Nguyệt Hi."

"Đúng vậy. Nàng ta đang nắm giữ đồ vật giá trị như vậy, chúng ta cũng tránh không thể không quan tâm."

Quan Quách Tư gật đầu đáp, Tần Mạc biết vì sao Quan Quách Tư cần "Thất Sắc Liên Hoa", chẳng phải là vì Quan Nhược Cơ không thể tu luyện sao. Mà vừa nghĩ tới lời đồn mỹ danh về Cổ Nguyệt Hi, Tần Mạc lại nói tiếp.

"Nếu bắt được nàng ta thì giao nàng cho ta xử lý."

"Dĩ nhiên. Nếu ta bắt được nàng thì sẽ giao cho Tần huynh."

Quan Quách Tư dù nói nhưng trong lòng thầm chửi không ngớt, nếu không phải vì Quan gia thì hắn sẽ không bao giờ muốn nịnh nọt loại người như Tần Mạc đâu.