Chương 9: Cô đẹp đến khiến cho ta thất thần

Ta có chút kinh ngạc nhìn cô, hỏi cô? Ta thật không có nghĩ tới có thể hỏi cô, thì ra có thể hỏi cô sao?

Dương Vũ Đồng nhìn dáng vẻ sửng sốt của đứa trẻ, nhíu nhíu mày, "Nói chuyện!"

Ta đem đầu quay lại nhìn chằm chằm mặt bàn, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Xin lỗi."

Nghe được đứa trẻ nói xin lỗi, Dương Vũ Đồng có chút lúng túng, nếu như lúc đó đứa trẻ thật sự hỏi mình, chính mình sẽ thật lòng giải đáp cho nàng sao? Hay là mắng nàng trở ngại công việc của mình, hơn nữa chính mình căn bản không coi nàng là con gái, bởi vì đứa trẻ này chỉ là sản phẩm không nên tới cõi đời này, thấy được nàng, liền để chính mình nhớ đến những tháng ngày nhục nhã kia, lúc đó cũng không biết chính mình thiếu đi dợi dây nào sẽ đáp ứng chăm sóc nàng.

Nhưng mà đều nói đến điểm này rồi, Dương Vũ Đồng còn có thể không sao? Để đứa trẻ đứng về trên đất, kéo ra cái ghế ở một bên ngồi xuống, lần nữa cầm lấy quyển vở vừa rồi bị mình ngược đãi: "Vấn đề này không biết sao?"

Ta lau nước mắt, mới phát hiện thì ra vừa rồi cô chỉ là dùng tay đánh ta, trong lòng dâng lên từng tia ấm áp, bĩu môi gật đầu ừm một tiếng.

Dương Vũ Đồng thấy được vẻ mặt của đứa trẻ, nhíu mày, rút ra giấy nháp một bên viết hai hàng chữ, sau đó ném đến trước mặt cô gái, "Nhìn có hiểu hay không."

Ta nhìn trang giấy có bút tích của cô không khỏi thầm khen, nét chữ thật xinh đẹp, giống như diện mạo của cô.

"Có hiểu hay không?" Cô hỏi lần nữa.

Ta mới phản ứng lại, nhìn kỹ nội dung trên giấy, gật gật đầu, liền ở trên sách bài tập trả lời, rất nhanh, thì tràn ngập hơn nửa trang.

Dương Vũ Đồng lạ thường nhìn đứa trẻ một chút, lại đem ánh mắt trở về trên sách bài tập, tuy kiểu chữ là khó coi chút, nhưng đáp án lại là chính xác, vừa rồi không phải nói không biết làm sao? Chính mình chẳng qua là viết hai công thức cho nàng, nàng là có thể dùng giải đề, lẽ nào Vu lão đầu nói không sai, đứa nhỏ này tư chất không tệ.

Đem vở lấy về, Dương Vũ Đồng liền để nàng tiếp tục hoàn thành đề mục còn dư lại, không ngoài dự đoán, đề mục tương tự đều có thể tự mình trả lời, cái khác cũng chỉ là nhắc nhở một chút, là có thể đáp ra, mà môn học khác cũng vậy, một đứa trẻ thông minh như vậy, nếu như lên lớp có thể chuyên tâm một chút, muốn thi đậu cấp ba, tuyệt đối không phải việc khó, nhưng tại sao thì chà đạp tư chất của mình như thế, mỗi lần thi nộp giấy trắng chứ?

Dương Vũ Đồng cầm lấy bài tập cuối cùng của đứa trẻ, hài lòng gật gật đầu, khi đang muốn nói cho đứa trẻ biết có thể ngủ rồi, cô gái kia đã nằm ở trên bàn lần nữa ngủ thϊếp đi, nhìn thời gian, thì ra đã hơn 3 giờ, bị dằn vặt lâu như vậy, mệt muốn chết rồi cũng là chuyện đương nhiên. Thả xuống quyển vở, cô nhẹ nhàng bồng cô gái đang ngủ say, phát hiện trọng lượng của đứa trẻ là còn nhẹ hơn trong mong muốn, nhưng mà, cô gái bị ôm cảm thấy một luồng mùi vị mình thích đang bao quanh khứu giác của chính mình, một luồng hơi thở ấm áp cũng đến gần chính mình, khóe miệng thoáng vểnh lên, không tự chủ được cọ cọ về phía ấm áp trong lòng, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say.

Hành động này của đứa trẻ khiến Dương Vũ Đồng đau lòng một hồi, đứng trước giường càng là có cảm xúc không nỡ lòng bỏ xuống người trong lòng, thế là cứ đứng như vậy, chờ khi chính mình tĩnh táo chút, mới thả xuống đứa trẻ, lấy ra thuốc mỡ bôi lên vết thương.

Bởi vì mùi vị và ấm áp đều biến mất, vẻ mặt của cô bé trở nên có chút bất an, thêm vào thuốc mang đến đau nhói, cô gái khó chịu đến "Ưm" vài tiếng, dọa đến Dương Vũ Đồng vội vàng ngừng tay, vỗ lưng của đứa trẻ, thấy đứa trẻ lần nữa an ổn xuống, mới thở phào một cái.

Ngày hôm sau, ta ngủ thẳng đến trưa mới dậy, nhìn thấy chính mình lại nằm ở trên cái giường mền mại kia, vẫn cứ là kinh ngạc, nhớ tới tối hôm qua ta chắc là ngủ ở trên bàn ăn, làm sao thì đi vào phòng rồi? Là cô ôm ta đến? Khi đang muốn xuống giường, cái mông đau đến khiến ta kinh sợ kêu một tiếng, mới phát hiện nửa người dưới của chính mình vậy mà trần tru*ồng, nhiệt độ của gương mặt nhất thời tăng nhanh, càng thêm gay go là, lúc này cửa phòng bị mở ra, cô như không có chuyện gì xảy ra tiến vào, ta không để ý tới đau đớn vội vàng dùng chăn đem mình che kín đáo, mặt đỏ đến tai.

Dương Vũ Đồng hai tay ôm ngực tựa ở bên cạnh lông mày cau lại, bởi vì nghe được tiếng thét kinh sợ của nàng, mới tới xem một chút, ai biết là cái gì cũng không có xảy ra, ngược lại là đứa trẻ kia xấu hổ đem mình quấn lại, tối hôm qua đều nhìn rồi, thật không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, hơn nữa cách quấn như vậy không đau sao? "Ra ngoài rửa mặt ăn cơm."

Thấy cô ra khỏi phòng, ta thở ra một hơi thật sâu, lấy tốc độ ánh sáng xoay chuyển thân thể đem cái mông vẫn là sưng đến rất cao ra ngoài để giảm bớt nó bị đè ép thật lâu mà phát tiết bất mãn với ta.

Thay đổi quần áo rửa mặt xong, ta đứng ở phòng khách không biết làm sao.

"Ăn đi."

Một thanh âm thoải mái truyền đến, cô đang ngồi ở trên ghế salông tao nhã uống cà phê, lại như mấy thứ "quá xa xỉ" trên phim truyền hình kia, trên bàn trà trước mặt bày mấy chồng trang giấy tràn ngập số liệu, còn có laptop tối hôm qua từng thấy.

Thì ra làm lão sư vất vả như vậy sao? Có nhiều văn kiện phải xem như vậy, còn phải không rời khỏi laptop?

"Ăn đi!" Hai chữ như vậy lần nữa truyền đến, nhưng mà lần này cô nhấn mạnh.

Ta có chút hoang mang liếc nhìn bàn trà, phát hiện ở phía sau laptop có một túi đồ, đi đến phía trước lập tức cúi người mở ra, có thể nói là khiến ta nhìn mà than thở, một bát mì nóng hổi, phía trên phối tôm tươi ta chưa bao giờ ăn qua, còn có chút đồ vật ta không biết tên, cái này thực sự là cho ta ăn? Toàn là cho ta nhớ tới trước đây, chỉ có khi sinh nhật ta gia gia mới có thể dẫn ta đến vỉa hè ăn mì, bây giờ cũng không phải sinh nhật của ta, nhưng cũng có buổi trưa nguyên liệu phong phú như vậy? Ta có chút không tin ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Lại không thích?" Cô nhìn lên tầm mắt của ta có chút tức giận nói, "Có nhớ được ta từng nói không ăn phải ăn roi mây hay không!"

Ta lập tức cúi đầu, tay tự giác che phía sau, nếu như bị cô tiếp tục đánh nữa, cái mông thật sự phải phế rồi, "Không phải, ta ăn.." Nói xong liền đem mì sợi ăn như hùm như sói nhét về trong miệng.

Dương Vũ Đồng thấy được hình dạng nhét thức ăn của đứa trẻ liên tục thở dài, ngày hôm qua cho rằng nàng đói bụng cho nên không có nói với nàng, nhưng hôm nay bụng lại đói rồi sao? Tối hôm qua muộn như vậy mới trở về chẳng lẽ là còn không có ăn cơm? Nhưng đem đồ ăn rót vào trong dạ dày như vậy, đối với dạ dày không tốt. "Ăn từ từ, không ai giành với ngươi."

Lời của cô khiến cho ta có chút lúng túng, cô nhất định là cảm thấy ta như vậy rất thất lễ.

Thấy động tác của cô gái chậm lại, Dương Vũ Đồng nói tiếp: "Đừng ngồi xổm, rất khó chịu, qua đây ngồi xuống."

Ta nhìn cô không nhúc nhích.

"Qua đây ngồi, rất mềm, sẽ không đau." Cô bỏ cà phê xuống, bắt đầu chăm chú với màn hình máy vi tính.

Ta chần chờ một chút, vẫn là bê lấy mì sợi đi qua, cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, quả nhiên, sofa rất mềm, không có cảm giác rất đau, thế là ta tiếp tục ăn đồ vật của ta, thỉnh thoảng nhìn lén cô vài lần, cô đẹp đến khiến cho ta thất thần, nhiều lần suýt chút nữa đem nước bên trong chén đổ ra ngoài.

Dương Vũ Đồng cảm giác được cặp mắt nhỏ một bên kia không ngừng quăng tới ánh mắt về phía mình, rõ ràng trên mặt của chính mình không có thứ gì, có cái gì để nhìn, "Ăn xong thì nằm sấp."

Lời này vừa ra, mì nước theo tiếng rơi xuống, ta nhanh chóng đứng dậy cúi đầu, hai tay thật chặt nắm lấy quần, viền mắt một vòng một vòng.