Chương 29: Không sợ, ta cũng có thể bảo vệ ngươi

"Tan học rồi vẫn chưa về nhà, các ngươi khi nào thì bắt đầu thích ở lại trường học."

"Dương lão sư." Hướng về nguồn âm thanh nhìn tới, nhìn thấy là giáo viên chủ nhiệm của mình, các nam sinh đều tự động bớt phóng túng, cung kính kêu một tiếng.

Dương Vũ Đồng từ khe hở giữa đám người nhìn thấy ghế ngồi trống không, mà nhóc con kia lại trốn ở dưới bàn, có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, tình huống này, không khó khiến người ta hoài nghi là bị người khi dễ, "Nàng là xảy ra chuyện gì!"

Các nam sinh ấp úng không dám lên tiếng, Phùng Nặc Phong đi đầu ngược lại lên tiếng, điểm tô cho đẹp hành vi của chính mình: "Lão sư, chúng ta là đang giúp đỡ bạn học mà thôi."

"Giúp đỡ bạn học?" Dương Vũ Đồng tốt xấu không phải ngu ngốc, "Vậy xin hỏi, ngươi giúp thế nào giúp thành bộ dáng này?"

"Nàng sợ sấm sét, âm thanh nho nhỏ cũng sợ đến khóc lóc kêu "A a a", cho nên chúng ta miễn phí phát chút âm thanh cho nàng để huấn luyện nàng chút a, chuyện này không tính giúp bạn học sao?"

"Nói bậy đến rất hợp lý a," Dương Vũ Đồng lạnh lùng nở nụ cười, "Lập tức rời khỏi trường học về nhà cho ta, nếu không liền đến hành lang phạt đứng!"

Tiếng này vừa rơi xuống, một tiếng khác liền vang lên: "Dương lão sư gặp lại."

Bên trong phòng học lập tức cũng chỉ còn sót lại hai người, bên ngoài tiếng sấm ồ ồ, một cục dưới cái bàn kia càng co rụt về bên trong, Dương Vũ Đồng làm sao cũng không có nghĩ tới sẽ có người sợ sấm sét sợ thành như vậy, "Sấm sét mà thôi, ngươi sợ như vậy sao, mau ra ngoài." Nói xong, thì kéo ra cái ghế ngăn cản, đưa tay kéo lấy nhóc con sợ đến phát run kia.

Cô hung hăng kéo ta ra, lúc này ta đã sợ hãi đến cực điểm càng thêm sợ hãi, phản kháng loạn xạ tránh thoát lôi kéo của cô, "Ta không cần ngươi!.. ô ô ô.. Không cần ngươi!.. Ta chỉ cần gia gia.."

Lại là "Gia gia", Dương Vũ Đồng đã sớm phiền chán câu này của nàng, tay lôi kéo nhóc con tăng thêm cường độ.

Cô đem cánh tay của ta nắm đến mức rất đau, tại sao lần trước lúc sấm sét, ta hi vọng cô có thể trở về bên cạnh ta, cô không có trở về, còn không nói lý thì đánh ta, bây giờ ta không cần cô, cô thì hung hăng tới gần ta, thật sự cho rằng ta là tài sản của cô, mặc cô vung tay kêu đến kêu đi sao!

Ta cũng phản kháng theo càng thêm kịch liệt, trong lúc lơ đãng nắm đấm thì vung trúng khuôn mặt của cô, còn đem đồ vật trong hộc bàn chấn động rơi ra ngoài. Ta ngây ngẩn cả người, hoàn toàn chưa hề nghĩ tới sẽ đánh trúng cô, khi đang muốn nói xin lỗi cô, ngoài phòng xuất hiện quả cầu lửa, sau đó là tiếng vang ầm ầm.

Ông trời chắc sẽ không cho rằng ta ngỗ nghịch, đánh lầm cô mà đánh ta chứ! Ta sợ hãi rụt trở lại quỳ ở trên đất, hai tay che đầu dán chặt lấy mặt đất run rẩy gào khóc, "Gia gia.. Tử Ngôn thật sợ hãi.. ô ô ô.."

Dương Vũ Đồng bị nhóc con đánh lầm một quyền nói không đau, là giả, nhưng cô càng quan tâm, cũng không phải đau đớn trên mặt, mà là nhiệt độ lưu lại ở trên mặt cô, tại sao tay của đứa bé kia vẫn lạnh như vậy, y phục trên người cũng mãi mãi thì hai bộ, sau đó một cái áo khoác đồng phục học sinh, cũng đã để người làm đem toàn bộ quần áo của nàng chuyển tới rồi, không nên không có quần áo mặc mới đúng, nhìn lại sách bài tập đầy đất một chút, dấu vết toàn là bị vẽ linh tinh.

Tay từ từ đặt ở trên tay của nhóc con, lạnh lẽo giống như tưởng tượng, không khác khối băng.

Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trên tay để ta bình tĩnh lại, dừng lại run rẩy, chủ nhân của cái tay kia thấy thế, liền can đảm đem bàn tay hướng về dưới nách ta, đem nửa người trên của ta ôm vào trong ngực của cô, nâng lấy ót của ta có tiết tấu ôn nhu vỗ lưng của ta, "Không sợ, ta cũng có thể bảo vệ ngươi."

Vị bạc hà mới mẻ, cái ôm ấm áp, còn có tiếng tim đập "Thình thịch" ta cảm thấy an tâm, chủ nhân của chúng nó nói "Cô cũng có thể bảo vệ ta", ta có sợ hãi đến xuất hiện ảo giác hay không?

Hai mắt ta trợn to, âm thanh kẹt ở cuống họng, nói không ra lời.

"Trở về thôi, A Minh còn đang chờ đó." Cô dừng lại vỗ nâng lấy khuôn mặt của ta nói.

Nhìn thấy dấu đỏ lưu lại trên mặt cô, ta si ngốc gật đầu.

Cô che dù khiến một cái tay không hề thả lỏng đặt ở trên lưng của ta hướng tới phương hướng trong l*иg ngực của mình dùng sức.

A Minh bá bá trên xe nhìn thấy chúng ta xuất hiện, xuống xe mở cửa cho chúng ta.

Ngồi vào, cô đem dù ném cho A Minh bá bá sau đó rút ra khăn giấy để ở một bên lau liên tục trên người ta, kỳ thực trên người ta cũng không làm sao bị ướt, ngược lại ống quần của cô ướt mấy tấc.

A Minh bá bá rất nhanh để xong dù, trở lại khởi động xe.

Ta làm bộ trấn định vùi ở trên vị trí nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô làm sao sẽ không xuống xe, sáng sớm rõ ràng nhìn thấy bản thân cô chạy chiếc xe huênh hoang mấy triệu trở về.

"Ngươi có bao nhiêu sợ sấm sét."

Từ trên kính có thể nhìn thấy bóng của cô, cô đang nhìn chằm chằm sau gáy của ta mà hỏi.

Ta có bao nhiêu sợ, vừa rồi ngươi không thấy, nếu không phải sau khi lên xe ta liền nghe không tới tiếng sấm, nói không chừng ta còn đang run đó, "Sợ nhất."

Sau khi cô nghe được ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, "Ở buổi tối phải làm sao?"

"Gia gia ôm." Ta không mang theo tình cảm trả lời.

Cô quay đầu lại, không tiếp tục nhìn chằm chằm ta, lại nói A Minh bá bá lái xe: "Gọi điện thoại về nói muộn chút mới đến nhà, bây giờ đi phố thương mại."

"Biết rồi tiểu thư."

Ta không biết cô đang tính toán cái gì, vừa lạnh vừa ướt còn đi phố thương mại đi dạo, chi bằng ngươi ở đó xuống xe trước để cho A Minh bá bá đưa ta về nhà đi.

Tiến vào phạm vi phố thương mại, cô thì chỉ huy A Minh bá bá để hắn đến chỗ đậu xe thương trường.

A Minh bá bá xuống xe trước chạy chậm mấy bước mở cửa cho cô, nhìn cô coi như chuyện đương nhiên xuống xe, có thể tưởng tượng được, tuổi thơ của cô quá khác biệt tuổi thơ của ta, chẳng trách cô cả cơm cũng không biết làm, mỗi ngày kêu người giao hàng mà sống. Điều này không khỏi làm ta nhớ đến hai câu trong bài thơ của buổi sáng cô để chúng ta đọc: Nay ta có công đức gì, khi chưa từng làm ruộng trồng dâu? Lộc quan hưởng ba trăm thạch, một năm ăn còn dư gạo (Thơ của Bạch Cư Dị). Không biết cô đến cùng có như Bạch Cư Dị từng suy nghĩ vấn đề này hay không đây.

"Xuống xe." Cô quay về ta còn ở trong xe lên tiếng.

Cô lại khôi phục lạnh lùng nhất quán, cô như vậy trái lại để ta càng thêm trấn định, không cần giả bộ nữa.

Tiến vào thang máy, sau khi cô báo cho A Minh bá bá dãy số, liền không lên tiếng.

Cửa thang máy mở ra, tiếng huyên náo điên cuồng tiến vào ốc tai của ta, tình cảnh trước mắt để ta ngốc mắt, nơi này là phòng trò chơi điện tử? Cô tới nơi này làm gì?

Cô sãi bước bước ra thang máy, thiếu kiên nhẫn quay đầu lại nhìn ta.

"Tiểu tiểu thư," A Minh bá bá ấn lấy thang máy làm cái thủ thế "mời" với ta.

Ta không thể làm gì khác hơn là bước ra thang máy, theo cô đi đến quầy hàng.

Nhân viên phục vụ sau khi thấy rõ người tới, đều cung kính kêu một tiếng "Dương tổng".

Thì ra nơi này cũng là địa phương của cô, vậy tới nơi này là tuần ra nghiệp vụ?

Cô đưa ra một tấm 100 đồng, "Đổi chút tiền token cho ta đi."

Nhân viên phục vụ nghi hoặc không dám nhận lấy.

"Hôm nay ta là tới tiêu xài, không phải tuần tra nghiệp vụ." Cô nói tiêu xài, vậy là tới chơi?

"Vâng." Nhân viên phục vụ vội vã nhận tiền đưa cho cô một hộp tiền token, nhưng mà, nhận lấy lại là A Minh bá bá.

Thì biết sẽ như thế, ta trợn trắng mắt.

Nhận lấy tiền token, cô cau mày, như đang suy tư nhìn quanh bốn phía một cái, ánh mắt cuối cùng đặt ở trên máy chơi game đua xe, "Chúng ta đi bên kia đi." Liền đi qua.

A Minh bá bá rất chu đáo ra hiệu ta đi trước, hắn mới đi theo sau lưng ta, phòng ta sẽ đi lạc.

Đứng ở phía trước cái máy, trên màn ảnh liên tục lóe qua hình ảnh đua xe khiến cho ta như mê như say, nhưng chỗ ngồi này cũng để ta dường như biến thành một "con người bé", ngồi lên e sợ không tới những bàn đạp kia, nhưng mà giá hai tiền token mới chơi một lần, ta cũng không có bản lãnh đi chơi.

Đồng dạng, Dương Vũ Đồng cũng đang suy nghĩ vấn đề vóc dáng không đủ cao của nhóc con này, nếu nàng với không tới, cũng chỉ đành chình mình giúp nàng rồi.

Cô tiêu sái lên xe, xoay người lại ở dưới tình huống ta không có bất kỳ chuẩn bị gì lần nữa nắm lấy dưới nách ta, đem ta ôm lên để ta ngồi ở trên đùi của cô.