Chương 17: Ngươi có thể trở về bên cạnh ta hay không..

an đêm, ta cũng không cách nào ngủ, thật vất vả ngủ thϊếp đi, lại một tiếng đồng hồ tỉnh mấy lần, đến khi 5 giờ sáng, ta dứt khoác ngồi dậy học bài văn, đáng tiếc không nhớ được mấy câu.

"Không học nữa!" Ta đang suy nghĩ gì a..

Hồi phục tinh thần, ta đến phòng tắm tắm rửa, còn chưa tới 6 giờ, ta ngồi ở phòng khách đờ ra, ánh mắt không tự giác nhìn về phía phòng của cô.

Ta bĩu môi, ngơ ngác si ngốc đi vào nhà bếp, nhìn chung quanh một phen, mở ra tủ lạnh thăm dò vào trong, nhìn thấy là bí đỏ và cơm trắng tối hôm qua ta ăn còn dư lại, sau đó lại quét nhìn bốn phía nhà bếp, nhún nhún vai, chuẩn bị rời khỏi.

Bí đỏ bí đỏ.. Đúng rồi, canh bí đỏ. Ở trước cửa phòng bếp, ta đột nhiên nhớ tới cháo này, cô bị bệnh ăn cái này chắc có lợi với cô chứ.

Ở trong phòng bếp bận rộn một quãng thời gian, vị thơm của bí đỏ cuối cùng từ trong nồi bay ra, mở ra nhìn, màu sắc vàng óng ánh để ta hài lòng nở nụ cười, múc một ít đặt tới bên miệng nếm thử mùi vị, càng làm cho ta lộ ra vẻ hạnh phúc, liền lập tức đến tủ bát lấy ra cái bát, cùng đặt ở bên nồi cháo kia trên mâm thức ăn bưng đến trên bàn ăn.

Nhìn đồng hồ, ta lập tức thì phải đi học rồi, vậy cô thì sao?

Lần nữa đứng ở ngoài phòng của cô, ta lấy lại bình tĩnh, không có gõ cửa, tay để ở trên tay vịn cửa, vặn nó, thật sự mở ra rồi.

Ta cẩn thận từng li từng tí một lặng lẽ đi vào gian phòng của cô, nơi này thật sự là ngày đầu tiên ta đến chỗ cô ngủ, chỉ là ngày đó ta ngủ chính là sàn nhà, không có ngủ ở trên giường thôi.

Ta đi tới bên giường nhìn cô, mặt cô đỏ đỏ, nhẹ nhàng cau mày, còn giương môi mỏng hô hấp, đưa tay đến trên trán cô, quả nhiên là phát sốt rồi, cẩn thận đi tới trong phòng tắm phòng của cô cầm lấy khăn mặt thấm ướt, lại xếp thành hình chữ nhật đặt ở trên trán cô.

Mi tâm của cô hơi động, mở mắt ra, dọa đến ta lảo đảo ngã xuống đất.

Dương Vũ Đồng cảm giác được mát mẻ trên trán, đưa tay đυ.ng vào một cái, là khăn mặt lạnh băng, nhìn lại một chút nhóc con bên cạnh, "Ngươi làm sao?".

Nghe thấy thanh âm suy yếu của cô, ta có chút lo lắng, "Ừm, ngươi phát sốt rồi." Thử lần nữa đưa tay đi đem khăn mặt cầm tốt một chút, vẫn may cô không có từ chối.

Phát sốt? Hình như phải đó. Dương Vũ Đồng cũng cảm giác nhiệt độ của mình có chút không bình thường, hơn nữa cổ họng đau dữ dội, nhìn thời gian, đứa trẻ kia cũng chắc đi học rồi, mà bộ dáng của mình chỉ sợ là phải xin nghỉ, "Ngươi là lúc đi học rồi, ta chút nữa gọi điện về trường xin nghỉ, hôm nay ta không ở trường, ngươi đừng làm càn, nếu như bị ta biết, ngươi thì chờ cái mông nở hoa đi."

Ta liếc cô một cái, nhớ tới lần trước cô ở nhà hàng cũng là nói với ta như thế, bị bệnh vẫn là muốn ta xảy ra vấn đề, làm ơn ngươi trước tiên tạm dừng tế bào não một chút của người đi, "Ta biết rồi."

Cô lấy tay để tới trên mặt của ta nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Được rồi, không cần phải để ý đến ta, ta uống thuốc nghỉ ngơi một chút là tốt, đi học đi, trong ngăn kéo của phòng khách có chút tiền, tự mình lấy đi mua bữa sáng."

Lẽ nào người bị bệnh đều trở nên thiện như vậy? Vừa rồi là một trận cảnh cáo, một giây sau chính là một viên kẹo, "Không cần, ta uống cháo rồi, lưu lại cho ngươi một chút, ngươi đói bụng thì hâm nóng nó là có thể ăn." Ta đứng lên, nhìn cô mím môi, kéo kéo chăn trên người cô, "Gia gia nói bờ vai phải che kín, bệnh cảm lạnh là sẽ càng nặng, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi." Sau đó rời khỏi gian phòng của cô vác lên túi xách đi học.

Dương Vũ Đồng nhìn chằm chằm không chớp mắt bóng lưng đứa bé kia, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt mới thu hồi lại, thở dài. Cô có chút kỳ quái nhóc con kia vì sao lại sẽ ăn rồi, là tự mình kêu người giao hàng? Có lẽ là vậy. Thì không có nghĩ quá nhiều, lại nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ này đến chính là buổi trưa, Dương Vũ Đồng cũng không biết mình rốt cuộc bao lâu không từng bệnh như thế, ngồi dậy lấy đi khăn mặt, sờ sờ cái trán, sốt vẫn chưa lùi, hơn nữa trong nhà này, căn bản là cả một viên thuốc cảm mạo cũngkhông có, dưới tình huống không thể làm gì, chỉ đành gọi điện thoại cầu cứu rồi.

Trên bàn ăn còn để cháo nhóc con kia lưu lại cho mình, mở ra nắp nồi mà nhìn, một nồi chất lỏng màu vàng, mặt đầy nghi hoặc, ngửi mùi vị, là bí đỏ, cuối cùng múc một bát, cầm lấy cái muỗng ăn một miếng, khóe miệng của Dương Vũ Đồng không tự giác cong lên.

Ta ở trường học lên tiết, hôm nay cô không có quay lại, tiết ngữ văn là lão sư lớp khác đến dạy thay, mọi người nghe được đầu óc mơ hồ, bắt đầu dồn dập ngủ đi, mà tâm tư của ta cũng không có ở đây, cô là bởi vì ta mới sinh bệnh, cũng không biết nữ vương bệ hạ cả cơm cũng không biết làm kia có hiểu được chăm sóc chính mình hay không. Thưởng thức bút trên tay một chút, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bầu trời của mùa đông, vốn nên là xanh thẳm, nhưng hai ngày này lại là âm u, gió lạnh không ngừng, lá khô bị thổi đến bay múa đầy trời, cảnh tượng này ở mùa này xác thực hiếm thấy.

Thật vất vả nhịn đến tan học, ta chạy như bay ra trường học, đi tới chợ lúc trước thường xuất hiện, lấy ra 10 đồng tiền chính mình còn dư lại, mua chút gạo, bí đỏ và cà rốt, chuẩn bị nấu cháo làm bữa tối cho cô nữa.

Về đến nhà, phòng khách trống rỗng không có bóng người, ta cho rằng cô còn đang ngủ, liền không để ý đến, viết xong bài tập liền đến nhà bếp nấu cháo, rất nhanh cháo thì xong rồi, nhưng ta vẫn không có nhìn thấy cô.

Đến trước phòng cô muốn đi vào gọi cô, nhưng khóa rồi, ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, giơ tay lên gõ gõ cửa, một giây.. Hai giây.. Ba giây.. Gõ cửa lần nữa, một giây.. Hai giây.. Ba giây.. Vẫn không có được hồi đáp.

Há mồm ra, âm thanh kẹt ở cuống họng, ta do dự một chút, mới gọi vào: "Dương lão sư, ngươi vẫn tốt chứ, ra ngoài uống cháo."

Vẫn không có âm thanh truyền tới, cô đi ra ngoài rồi sao? Ta nghĩ như vậy.

Mất mác trở lại trên bàn ăn, bên ngoài bắt đầu truyền đến từng trận sấm dét, ta vỗ ngực một cái, múc cho mình một bát, từ từ uống vào trong miệng, ánh mắt lại không ngừng mà nhìn chằm chằm phương hướng cửa.

"Keng.. Keng.." Lúc này, điện thoại vang lên.

Ta thả xuống cái muỗng đi qua, cau mày nhìn màn hình phía trên điện thọa, không biết là ai gọi đến, chần chờ một chút, vẫn là cầm lấy ống nghe.

"Xin.. Xin chào."

"Làm sao lâu như vậy mới nhận điện thoại."

Ta nghe được là âm thanh của cô, "Không.. Không có, ta ở trong phòng, ngươi ở đâu?"

"Ta ở bên ngoài có chút việc, đêm nay không trở lại, tự ngươi gọi thức ăn ngoài đi, phải nhớ cố gắng hoàn thành bài tập, ngày mai ta không hy vọng nhìn thấy ngươi quên cái này mất cái kia, được rồi, cứ như vậy."

"Nhưng mà, ta.."

"Bíp.. bíp.. bíp.." Không đợi ta nói hết lời, cô liền cúp điện thoại.

Phía sau xuất hiện một tia chớp, xẹt qua chân trời, ta đã không có suy nghĩ, ném xuống ống nghe ngồi xổm người xuống, hai tay che lỗ tai.

"Ầm ầm ầm.." Tiếng sấm nổ vang như đã đoán trước, sau đó là đùng đùng tiếng mưa rơi.

Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, run rẩy không dám hành động, ống nghe bị ta ném đi rơi vào bên cạnh, truyền đến tiếng "bíp bíp.." nhẹ nhàng.

"Nhưng mà, ta rất sợ tia sấm sét, ngươi có thể trở về bên cạnh ta hay không.."