Chương 10: Thực sự là độc tài

"Sau này trước khi muốn khiêu chiến với ta, vỗ vỗ cái mông của chính mình trước, xác định nó không phải làm bằng thép." Dương Vũ Đồng bị hành động của cô bé trước mắt này làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng ép ra những lời này, "Qua đây nằm sấp, ta xem một chút, rồi bôi thuốc cho ngươi."

Ta còn là nằm ở trạng thái sợ hãi, đối với lời của cô không có phản ứng chút nào.

Dương Vũ Đồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ đành đem đứa nhỏ kia kéo tới bên người để nàng nằm sấp trên đùi của chính mình, cẩn thận từng li từng tí một cởi đi quần của nàng, hiện ra ở trước mắt chính là hai mảng lớn bầm tím, lần này ngay cả mình đều có chút dọa ngớ rồi, trải qua một buổi tối, lại còn nghiêm trọng hơn so với hôm qua, nên làm sao ra tay bôi thuốc mới đúng a?

Ta nằm sấp ở chỗ đó, thân thể sợ hãi run rẩy, đầu óc trống rỗng, mãi đến tận cảm thấy lưng bị vỗ nhẹ nhàng, nghe được một câu dịu dàng của cô: "Ngoan, rất nhanh thì không đau rồi." Sau đó là phía sau xoa vò thoải mái.

Mấy phút sau, rốt cục đem hai mảnh ứ máu đều thoa xong thuốc, Dương Vũ Đồng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nâng dậy người còn nằm sấp trên đùi mình, Dương Vũ Đồng lại bị dọa hết hồn, đứa bé kia vậy mà mặt đầy nước mắt, đã đem cường độ thả nhẹ nhất rồi, vẫn là đem nàng làm cho đau thành như vậy?

Nước mắt khiến cho ta không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng ta vẫn là ở trong mắt cô tìm được một tia áy náy, cô là đang đau lòng ta sao?

Dương Vũ Đồng phát hiện chính mình có chút thất thố ho hai tiếng, để chính mình trong nháy mắt khôi phục như cũ, tay chỉ một quyển vở dày trên bàn trà, "Lau nước mắt một chút, viết mười trang bảng chữ mẫu, viết không tốt còn có ngươi chịu."

Ngữ điệu lạnh lẽo của cô đánh nát ảo tưởng ta mới vừa ôm ấp, vẫn là đừng tự mình đa tình, lau dấu vết trên mặt, dựa theo yêu cầu của cô, ngoan ngoãn đi qua bàn ăn bên kia bắt đầu vết bảng chữ mẫu, số lượng mười trang cũng không phải là rất nhiều, khoảng chừng một tiếng, ta thì hoàn thành rồi, nơm nớp lo sợ trở lại bên cạnh cô đưa cho cô.

Sau khi cô nhận lấy lật qua liếc nhìn mỗi trang một chút, xem xong mười tờ, đều không có mười giây, hừ! Ngươi xem mười giây ta thì phải viết một tiếng, thật không công bằng.

Đem giấy để ở một bên, cô lại bố trí bài tập: "Buổi chiều hôm nay đem 《Quan Thư 》《 Kiêm Gia 》《 Quan Thương Hải 》《Ẩm Tưởu 》《Tống Đỗ Thiếu Phủ Chi Nhậm Thục Châu 》học thuộc lòng, buổi tối ta kiểm tra, học không qua một bài đánh 20 cái."

Hả? Học thơ cổ, còn phải một lần học năm bài, học không xong lại bị đánh? Ngươi chi bằng trực tiếp đem ta đánh chết đi.

"Ngươi học xong thì không cần chịu phạt." Ở khi ta còn oán giận, cô lại ngả ngớn nói ra câu này.

Người nào không biết học xong thì được, nhưng cũng muốn ta học được mới được chứ! Ta tràn đầy địch ý nhìn cô một cái, giận đùng đùng trở về trong phòng.

Dương Vũ Đồng nhìn bóng lưng nhỏ gầy kia nhẹ nhàng cười một cái, liền muốn đem sự chú ý quay về trên laptop, nhưng cuối cùng vẫn là lấy điện thoại di động ra gọi.

"Bác sĩ Viên, là ta."

"Vũ Dồng? Có phải là lại phát bệnh rồi?"

"Không có, chỉ là muốn hỏi một chút có thuốc gì có thể nhanh chóng giảm đau tiêu sưng không?"

* * *

Bên trong gian phòng, ta nằm sấp trên giường nhìn thơ cổ giữa kì cần học ôn tập, rất nỗ lực muốn đem năm bài thơ này nhét vào trong đầu, nhưng mà, trải qua hai tiếng cố gắng, ta vẫn là một bài cũng học không được.

Cắn cắn môi, ta lần nữa trở lại phòng khách, dự định bàn bạc điều kiện với cô, thì thấy được cô đang dựa ở trên ghế salông nhắm hai mắt.

Ngủ rồi? Ta không biết có nên gọi cô một tiếng hay không, nhìn thấy một đống số liệu trên bàn trà, cuối cùng là quyết định không lên tiếng, dư quang nhìn thấy mì nước vừa rồi bị ta đổ trên đất vẫn cứ rải rác ở nơi đó, ta quay người đi tới nhà bếp, lấy ra công cụ để lau sạch.

Lúc này Dương Vũ Đồng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, cô hơi mở ra khóe mắt, nhìn thấy thân thể gầy ốm kia đang nghiêm túc lau sạch, khóe miệng không tự chủ được cong lên, chờ đứa nhỏ kia sau khi thu dọn sạch sẽ, liền mở mắt, "Sách đều học xong rồi?"

Bị cô hỏi đột nhiên, một vị trí nào đó của thân thể vừa sốt sắng lên, trong mắt lại một lần nữa nổi lên hơi nước.

"Làm sao vậy? Học xong chưa?" Cô hỏi lần nữa.

"Ta.. Ta.." Ta rất lâu cũng không thể nói ra nửa câu.

Dương Vũ Đồng nhìn phản ứng của cô gái, ít nhiều đoán được là chuyện gì xảy ra, thở dài một hơi, "Có phải là học không được?"

Ta dùng sức khịt khịt mũi, do dự gật đầu.

Quả nhiên, Dương Vũ Đồng đem laptop trước mặt khép lại, tiện tay thu thập văn kiện trên bàn trà, liền đi tới bàn ăn bên kia ngồi xuống, "Qua đây, dạy ngươi học thế nào."

Thanh âm của cô khiến cho ta lần này không có nửa phần chần chờ, thật sự cứ như vậy qua đi.

"Trước tiên xem 《 Tống Đỗ Thiếu Phủ Chi Nhậm Thục Châu 》, ngươi hiểu ý của nó không?" Cô vừa nói vào bài thơ trên tờ giấy trắng vừa thầm viết ra.

Ta lắc đầu một cái.

Cô ở dưới "Vọng lâu" vẽ một đường ngang, ""Vọng lâu" là chòi gác trước cửa hoàng cung, là đại danh từ của đế đô, có biết tác giả của bài thơ này và triều đại thân hắn ở không?"

Ta hơi nhướng mày, vừa rồi khi chính mình nhìn hình như thấy được là.. "Vương Bột của thời Đường?" Ta thăm dò nói ra.

"Ừm.", Cô hài lòng gật gật đầu, "Vậy thủ đô của Đường triều ở nơi nào?"

"Trường An." Vẫn may lúc trước trên giờ dạy học lịch sử trong lúc vô tình nghe được cũng nhớ kỹ rồi.

"Cho nên, "Vọng lâu" này chính là chỉ Trường An rồi."Phụ" là ý chỉ hộ vệ, mà "Tam tần" là chỉ một địa khu."

Ta gật gật đầu, "Ý tứ của toàn bộ câu là "Một địa khi hộ vệ lấy Trường An"? Cũng chính là chòi gác phụ trợ một địa khu."

"Đúng." Cô lần nữa hài lòng gật đầu, "Ngươi nếu đã học như két không được, vậy thì thử bắt tay từ ý nghĩa, trước tiên đem ý tứ của mỗi một câu tìm hiểu, biết thơ này nói là cái gì, thì sẽ dễ học chút, tuy phương pháp này có hơi phiền phức, cũng phải phí rất nhiều thời gian, nhưng dù sao cũng mạnh hơn ngươi bỏ ra hai giờ cũng học không ra một câu."

Tiếp đó, cô liền bắt đầu dùng phương pháp này, để tâm đem mỗi một câu nói bên trong bài thơ đều giải thích ra cho ta.

".. Tố hồi từ chi, đạo trở thư hữu. Tố du từ chi, uyển tại thủy trung chỉ." Cuối cùng, ta đem câu cuối cùng của bài thơ học xong, âm thầm thở phào một cái.

Dương Vũ Đồng nhìn thời gian, vậy mà đã qua hơn 4 tiếng, ngoài phòng từ ban ngày biến thành đêm tối từ lâu, ròng rã một buổi chiều, thực sự là không phù hợp hiệu quả lợi ích kinh tế, hơn nữa bài tập là vừa nói hiểu, học sách lại học không được, đứa bé này xem ra là không đi đường tầm thường a, nhưng thấy được nàng nghiêm túc như thế nghe sự chỉ bảo của chính mình, cuối cùng thành công học xong, cuối cùng là không có uổng phí.

"Nghe đây, viết chính tả trong cuộc thi ngữ văn, chính là từ bên trong thơ cổ ra đề mục, chỉ cần tốn thời gian, bất cứ người nào đều có thể lấy được điểm của viết chính tả, hôm nay ngươi chỉ là phí một buổi chiều là có thể học năm bài, vậy sau này một ngày một bài từ từ tích lũy, hoàn toàn có thể bù lại lúc trước bị mất, tháng ngày sau này, ta có thời gian sẽ tìm ngươi kiểm tra, học không được thì phải đánh 20 cái, biết không?"

Lại đánh? Ta cau mày bĩu môi nhìn cô, vừa rồi mới hoàn thành nhiệm vụ cô sắp đặt, không khen ta một cái thì thôi, trái lại đe dọa.

"Ngươi học xong rồi thì không cần chịu phạt."

Lại là câu nói nhảm nhí, ta bất mãn nặng nề hừ một tiếng.

"Không còn sớm, đi tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn cơm thôi." Cô đối mặt bất mãn của ta không có phản ứng chút nào.

"Đ*ệt!" Thực sự là độc tài.