Chương 36: Danh sách đen

Nữ nhân viên vừa rồi đuổi Trần Dương đi biến sắc, cô ta còn tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi: "Quản lý Thẩm, tôi không nghe nhầm chứ, anh nói phải mời tên bám váy phụ nữ kia quay lại sao?"

"Câm miệng, cái gì mà bám váy phụ nữ hả?" Thẩm Hồng trừng mắt nhìn cô ta, nổi giận nói: "Cô mà không mời anh ta quay lại được thì cô cũng đừng đi làm nữa."

Quách Oánh Oánh cực kỳ oan ức, chỉ là một tên đàn ông bám váy phụ nữ thôi mà, không mời về được thì thôi, liên quan gì tới công việc của cô chứ.

Nhưng thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Thẩm Hồng cô ta cũng không dám nhiều lời nữa, đành phải nhanh chân cùng những người khác ra ngoài.

Mấy phút sau, Quách Oánh Oánh tìm thấy Trần Dương ở một quầy ăn vặt cách cửa hàng Mercedes-Benz 4S không xa.

Cô ta cực kỳ mừng rỡ, vội vàng đi tới trước mặt Trần Dương rồi nói: "Tiên sinh, phiền anh theo tôi về cửa hàng một chuyến, quản lý Thẩm mời anh!"

Trần Dương thản nhiên ăn một miếng đậu phụ thối, mùi hương bay tới chỗ Quách Oánh Oánh khiến cô ta suýt nữa thì nôn ra, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc quản lý Thẩm lên cơn thần kinh gì mà cứ bắt bọn họ mời cái tên nghèo này quay về.

"Sao thế, không phải vừa rồi còn đuổi tôi đi ư? Bây giờ lại muốn mời tôi về, có phải cô cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện không?"

Nghe Trần Dương nói vậy, Quách Oánh Oánh uất ức tới không chịu nổi nữa, nếu không phải để giữ lại công việc này, có đánh chết cô cũng không tới gặp cái tên này.

"Tiên sinh, chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, thái độ của tôi không tốt, xin anh tha thứ cho tôi. Anh mà không theo tôi quay về thì công việc của tôi không giữ nổi mất."

"Công việc của cô không giữ nổi liên quan gì tới tôi sao?" Trần Dương nhìn cô ta một cái rồi từ tốn nói.

Quách Oánh Oánh cắn chặt môi, nước mắt dâng tới vành mắt, cô ta cúi đầu nói: "Tiên sinh, tôi cầu xin anh, vừa rồi đều là lỗi của tôi, chỉ cần anh cùng tôi quay lại thì anh muốn xử lý tôi thế nào cũng được."

Trần Dương thật sự không nhìn nổi cảnh phụ nữ khóc, anh thở dài một hơi: "Thật là, thôi thôi, đi nào."

Sau khi quay về cửa hàng Mercedes-Benz 4S, Quách Oánh Oánh khách khí mời Trần Dương vào văn phòng.

"Trần tiên sinh!"

Trần Dương vừa ngồi xuống thì Thẩm Hồng đã tươi cười tiếp đón.

"Tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ai không biết còn tưởng anh ta đổi mặt cơ đấy, hôm nay đúng là mở mang tầm hiểu biết mà." Trần Dương thoải mái ngồi trên ghế sô pha, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, tôi rất bận, không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với anh đâu."

Sao Thẩm Hồng lại không nghe hiểu sự chế giễu trong lời nói của Trần Dương chứ, anh ta cố nén cơn giận, dè dặt nói: "Xin hỏi Trần tiên sinh, có phải anh tới đây để bàn bạc công việc không?"

Trần Dương không nói gì, anh mở khóa kéo ba lô ra rồi lấy một tập tài liệu ra đặt lên khay trà.

Thẩm Hồng vừa cầm tập tài liệu lên xem thì lập tức kinh hồn bạt vía, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng đứng thẳng người, cực kỳ cung kính mà cúi chào Trần Dương: "Chủ tịch Trần, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, tôi mắt chó coi thường người khác, xin anh tha thứ..."

"Dừng lại! Tôi không nhận nổi đâu!" Trần Dương ngắt lời anh ta rồi nói: "Trước khi đi tôi đã nói anh đừng có hối hận rồi, anh nói thế nào? Anh bảo tôi lập tức biến khỏi mắt anh, nếu anh hối hận thì sẽ quỳ xuống gọi tôi là bố!"

Thẩm Hồng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: "Chủ tịch Trần, tôi đáng chết, tầm nhìn hạn hẹp, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm bỏ qua cho tôi lần này được không."

"Ha ha." Trần Dương mỉm cười lắc đầu, anh cầm hợp đồng trên khay trà lên bỏ vào ba lô.

Thấy Trần Dương cất hợp đồng đi, Thẩm Hồng trợn tròn mắt. Anh ta làm như vậy là muốn hủy bỏ hợp đồng sao, nếu để chủ tịch toàn khu vực biết được chuyện này, chẳng phải sẽ lột da anh ta hay sao.

Không được, tuyệt đối không thể để Trần Dương đi!

Thẩm Hồng cắn răng, thả lỏng đầu gối quỳ xuống trước mặt Trần Dương lớn tiếng gọi: "Bố!"

Tới nước này rồi, danh dự và mặt mũi đều bị Thẩm Hồng quên sạch, anh ta chỉ mong Trần Dương sẽ tha thứ cho mình.

Đây là đối tác tài trợ mà công ty bỏ ra mười hai tỷ mới mời được, nếu không thương lượng thành công, chắc chắn công ty sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta, đến lúc đó chỉ sợ anh ta không gánh nổi.

"Chủ tịch Trần, anh hài lòng chứ?" Thẩm Hồng quỳ trên mặt đất nhìn Trần Dương mỉm cười nịnh nọt.

"Phải rồi, nam tử hán, lời đã nói ra thì phải làm chứ." Trần Dương hài lòng gật đầu.

Cùng lúc đó, Tôn Tuyết đang lái chiếc xe mới về nhà thì phát hiện ra túi xách của cô ta bị bỏ quên ở cửa hàng Mercedes Benz 4S.

Vì thế Tôn Tuyết quay lại cửa hàng lấy túi xách, sau khi lấy được túi rồi cô ta lại nghĩ vừa rồi mình đi quá vội vàng rồi, đến cả cách liên lạc với Thẩm Hồng cũng chưa lưu lại.

Tôn Tuyết vô cùng vui vẻ mà đi tìm Thẩm Hồng để trao đổi cách liên lạc, cô ta còn chưa đi vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng.

Lúc đó đầu Tôn Tuyết lập tức ngẩn ngơ.

Có phải cô gặp ảo giác không?

Người ngồi trên sô pha ở trong phòng không phải Trần Dương sao?

Tại sao quản lý Thẩm lại quỳ trên mặt đất?

Còn nữa...hình như vừa rồi cô nghe thấy Thẩm Hồng gọi Trần Dương là...là bố, cô nghe nhầm rồi sao?

Bàn tay của Tôn Tuyết dừng lại giữa không trung, cô không biết có nên gõ cửa hay không nữa.

Trong lúc Tôn Tuyết còn đang bối rối thì Thẩm Hồng phát hiện ra cô ta, mặt mũi anh ta đỏ bừng cả lên, chỉ hận không thể học theo loài đà điểu mà vùi mặt xuống mặt đất cho xong. "Chủ tịch Trần, anh chờ một lát, tôi ra ngoài một chút."

"Chờ đã." Trần Dương gọi Thẩm Hồng lại, liếc anh ta một cái: "Con người tôi khá khiêm tốn, không thích có nhiều người biết được thân phận của mình, cho nên lát nữa cô ta mà hỏi tới chuyện này anh biết phải nói thế nào rồi chứ?"

"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ thân phận thật sự của anh đâu."

Thẩm Hồng có thể trở thành quản lý cao cấp phụ trách khu vực thành phố Tây Xuyên thì tất nhiên anh ta không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu ý Trần Dương.

Ra bên ngoài, Thẩm Hồng lại khôi phục phong thái mà một người quản lý nên có, anh ta nghi ngờ nhìn Tôn Tuyết: "Không phải cô đã về rồi sao, tại sao lại..."

"À! Là thế này, tôi bỏ quên túi xách ở đây nên quay lại lấy." Nói xong Tôn Tuyết quơ quơ chiếc túi xách trong tay lên, cô ta dừng lại một chút rồi chỉ chỉ vào Trần Dương đang ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Hồng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại quỳ xuống xin lỗi anh ta chứ? Không phải anh ta đã đi rồi hay sao, tại sao..."

"À, chuyện này sao..." Đầu óc Thẩm Hồng nhanh chóng suy nghĩ, anh ta nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó: "Vừa rồi anh ta khăng khăng nói là bị rơi tiền dưới gầm ghế sô pha, tôi đang giúp anh ta tìm tiền ấy mà."

"À, ra là thế." Tôn Tuyết hiểu ra, cô ta khinh bỉ nói: "Người như anh ta thì mang theo bao nhiêu tiền theo người ra ngoài được cơ chứ, tôi thấy anh ta đang cố ý lừa gạt người khác thì có. Tôi nói cho anh biết, đối với loại người khốn nạn như vậy anh cứ trực tiếp báo cảnh sát là được."

Nói xong, Tôn Tuyết lấy điện thoại di động trong túi xách ra định báo cảnh sát.

Thẩm Hồng vội vàng ngăn cản: "Không cần không cần, báo cảnh sát thì ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của cửa hàng chúng tôi mất, bên ngoài còn nhiều khách tới xem xe như vậy, báo cảnh sát rồi khách hàng lại tưởng cửa hàng chúng tôi phạm pháp."

"À, thật ngại quá, tôi không nghĩ tới chuyện này." Tôn Tuyết vội vàng xin lỗi, cô ta quá sốt sắng nên không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của cửa hàng.

"Không sao, cô cũng chỉ có ý tốt thôi mà." Thẩm Hồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người ta là chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu đấy. Cô ta là bạn thân của Tô Diệu mà không biết thân phận thật sự của Trần Dương thì đã đành, lại còn nói chuyện đanh đá như vậy, muốn dồn người ta vào chỗ chết đấy à.

"Phải rồi, vừa rồi tôi đi vội quá nên quên chưa kết bạn Wechat với anh." Tôn Tuyết mỉm cười rồi lấy điện thoại di động ra: "Kết bạn đi, sau này Tô Diệu có chuyện gì tôi sẽ báo cho anh bất cứ lúc nào."

Nghe cô ta nói vậy, sau lưng Thẩm Hồng đổ mồ hôi lạnh. Có cho anh ta mượn mười lá gan thì anh ta cũng chẳng dám tranh giành Tô Diệu nữa, dù sao cô ấy cũng là vợ của chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.

Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này nhất định phải tránh xa cái cô Tôn Tuyết này một chút, cô ta quá ngu ngốc, không chừng tới lúc nào đó còn vạ lây tới anh.

Thẩm Hồng gượng gạo mỉm cười rồi nói: "Thật ngại quá, hôm nay tôi ra ngoài vội quá nên quên điện thoại ở nhà rồi, lần sau chúng ta kết bạn nhé."

"Ồ, vậy sao, thế cũng được." Tôn Tuyết ngượng ngùng mỉm cười, cô ta thật sự tưởng rằng Thẩm Hồng quên điện thoại di động ở nhà: "Vậy tôi nói tên tài khoản Wechat của tôi cho anh, anh ghi lại rồi về nhà kết bạn với tôi nhé."

"Ừm, được thôi."

Sau khi Tôn Tuyết rời khỏi cửa hàng, Thẩm Hồng cười lạnh một tiếng rồi ném tờ giấy ghi chú tên tài khoản Wechat của Tôn Tuyết vào thùng rác.

Tôn Tuyết có thế nào cũng không ngờ rằng Thẩm Hồng đã âm thầm thêm cô ta vào danh sách đen trong lòng anh ta rồi!