Chương 1: Đẩy xuống

“Gâu, gâu gâu.”

Thư Dư 4 tuổi gầy yếu quỳ rạp trên mặt đất, rõ ràng toàn bộ cơ thể đều ở sợ hãi run bần bật, vẫn tỏ ra khí thế hầm hừ mà đối đầu với con chó trước mặt, ý đồ đem nó dọa đi.

Con chó kia không lớn, hầm hừ vài tiếng, Thư Dư siết chặt cục đá trong tay, ném qua.

Con chó ẳng một tiếng, xoay người chạy.

Thư Dư thở dài một hơi nhẹ nhõm, chạy nhanh nhặt màn thầu trên mặt đất, vỗ vỗ vết bẩn trên mặt, ăn ngấu ăn nghiến.

Chưa ăn được hai miếng, bên tai lại đột nhiên truyền đến một âm thanh quát lớn, “Thư Dư, ngươi đang làm cái gì?”

Thư Dư vừa quay đầu lại, liền nhìn đến mẹ ruột mình Tiết di nương sắc mặt âm trầm, đang đi nhanh tới, một tay đánh rơi màn thầu trong tay cô.

Màn thầu vốn không lớn lăn trên mặt đất, lộc cộc lộc cộc hai tiếng liền rớt vào bên trong bụi cây, nhìn không thấy nữa.

Thư Dư nuốt nuốt nước miếng, thu hồi tầm mắt, lung lay đứng lên, “Di nương, con……”

“ Bốp .” Tiết di nương tát cô một cái , trực tiếp làm người cô trao đảo ngã xuống.

“Ngươi là tam tiểu thư Thư gia, lại ở đây tranh miếng ăn với chó, ngươi còn biết cảm giác xấu hổ là gì không? Mất mặt không?”

Thư Dư xoa xoa máu mũi, nhỏ giọng nói, “ Con đói.” Cô đã hai ngày không có ăn cơm.

“Ngươi còn có mặt mũi kêu đói, nếu không phải ngươi đem quần áo ta làm dơ, ta sẽ bị các di nương khác chê cười sao? Đây là cho ngươi giáo huấn, có chút như vậy đều nhịn không được, ngươi còn có ích lợi gì?”

Thư Dư nước mắt đều sắp nhịn không được, cô chạy nhanh tiến lên, kéo ống tay áo Tiết di nương, vội vàng lại thật tâm cẩn thận nói, “Là con không tốt, thực xin lỗi di nương, là Thư Dư không hiểu chuyện, không ăn, con về sau đều không ăn, di nương người đừng nóng giận.”

“Ngươi nhìn tay ngươi xem, dính máu như vậy, váy ta lại bị ngươi làm bẩn, cút.” Tiết di nương một tay đem người đẩy ra, trên mặt tràn đầy thần sắc chán ghét.

Thư Dư loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, Tiết di nương nói với người hầu bên cạnh, “Đem nó đến phòng tối đi, lại để đói hai ngày, thật là một chút cũng không biết hối cải.”

Thư Dư nước mắt rốt cuộc nhịn không được rớt xuống dưới, thân mình nho nhỏ bị người hầu nhấc lên, trực tiếp đưa đến phòng tối.

Thư Dư trốn ở trong góc, ôm hai đầu gối yên lặng khóc, máu mũi đã làm quần áo cô nhuộm thành màu đỏ.

“Di nương, con sai rồi, con cũng không dám nữa, thực xin lỗi. Cầu xin người thả con ra ngoài được không? Nơi này rất tối, còn có sâu sẽ cắn tay của con, con sợ quá, con không đói bụng, thật sự một chút đều không đói bụng.”

Thư Dư xoa xoa nước mắt, cúi đầu, liền nhìn đến một con rắn không biết bò vào từ bao giờ, dựng nửa cái thân hướng tới cô khè khè.

Hô hấp Thư Dư đều dừng lại, mở to hai mắt nhìn bắt đầu phát run.

Con rắn dường như là cảm nhận được cái gì, đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía cô nhào tới.

“A……”

Thư Dư từ trên giường bừng tỉnh, nhìn mép giường còn có ánh đèn mờ nhạt hơi hơi lập loè, cô chậm rãi thở ra một hơi.

Ôm ngực, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, không khỏi thở dài một hơi.

Cũng không phải mơ, đây là ký ức còn nhỏ thuộc về thân thể này.

Thư Dư là từ hiện đại xuyên sách tới, một năm trước xuyên đến phủ Thư gia ở Đại Túc triều Đông An, mười bốn tuổi Thư tam tiểu thư. Bởi vì nguyên nhân này, cô đối với ký ức của nguyên chủ cũng đứt quãng, sẽ lấy hình thức như vậy chậm rãi nhớ lại.

Cô không biết nguyên chủ đi nơi nào, là hoàn toàn chết đi, hay là cũng có gặp gỡ khác.

Nhưng kết cục của cuốn sách này , Thư Du lại là rõ ràng.

Làm thứ nữ tam tiểu thư của Thư gia, cảm giác tồn tại ở trong sách không cao, cùng nam nữ chính cũng không có quan hệ gì.

Nhưng mà người tìm đường chết trong sách lại là nữ xứng đại tiểu thư Thư gia, là đại tỷ của cô.

Đại tỷ thích nam chính, lại đem toàn bộ Thư gia đều kéo theo vào, ba tháng sau, cả nhà Thư gia đều sẽ bị lưu đày ngàn dặm, rất nhiều nhân vật cũng không được lên sàn giống cô.

Đã biết kết cục, Thư Dư không muốn bị kết cục giống trong sách, tính ra cô ở trong nhà cũng không được coi trọng, cô cũng không muốn lưu đày biên cương.

Chỉ là cô rất nhanh liền phát hiện, nếu cô thay đổi quá trình, sức mạnh của cốt truyện vẫn đem kết cục kia đến.

Cô thử hai lần, liền không làm trò vô dụng cho mất công nữa.

Dù sao đối với kết cục Thư gia, sách chỉ viết đến lưu đày mà thôi. Cuộc sống sau khi Lưu đày, trong sách không nói tới, tốt xấu, chính cô sẽ định đoạt.

Từ lúc đó, Thư Dư liền an tĩnh làm trò ở Thư gia trong suốt ba năm.

Đời trước cha mẹ Thư Dư bởi vì kết quả nghiên cứu bị tổ chức làm hại, Thư Dư nhẫn nhục cẩn trọng mười mấy năm, liều mạng làm cho mình mạnh mẽ lên, nâng cao kỹ năng, vượt mọi chông gai, từng bước một rốt cuộc bò tới bên người tên lão đại ẩn nấp quyết định mọi việc kia, trở thành tâm phúc không thể thiếu của hắn.

Bằng thực lực của bản thân từng bước phá hủy toàn bộ tổ chức, thay cha mẹ chết thảm báo thù. Nhưng ai ngờ đối phương để lại một tay, cô cũng chết theo, trở thành tam tiểu thư Thư gia hiện giờ.

So sánh cuộc sống ngày ngày tính kế như đi trên băng mỏng với, hiện giờ cũng không tệ lắm, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tuy rằng ngẫu nhiên có tranh đấu, nhưng cô một cái tiểu trong suốt, tranh đấu sẽ không đến cô, ít nhất không cần lo lắng tìm cách bảo toàn tính mạng.

Đến nỗi mẹ ruột Tiết di nương, Thư Dư cùng bà ấy là như nước với lửa, coi thường lẫn nhau.

Còn có ba tháng, ba tháng sau cô có thể thoát ra khỏi cốt truyện, nghĩ cách cùng Thư gia đoạn tuyệt quan hệ.

Thư Dư gặp ác mộng, thật sự khát, xuống giường chuẩn bị rót chén nước uống.

Ai ngờ mới vừa xuống đất, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh ‘ tê tê tê ’. Cô đột nhiên quay đầu lại, liền thấy một con rắn đang trườn về phía cô

Trời ơi, ác mộng trở thành sự thật.

Thư Dư sắc mặt khẽ biến, duỗi tay bóp chặt con rắn, đột nhiên bò trên mặt đất đi, trong nháy mắt đập bẹp đầu nó.

Thân rắn vặn vẹo hai ba cái, sau đó liền bất động.

Thư Dư nhíu mày, sao lại có rắn độc bò vào phòng của cô.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng bị người ‘ phanh ’ một tiếng phá mở ra.

Thư Dư theo bản năng vứt áo lên giấu con rắn đi, ngay sau đó nhíu mày nhìn về phía hai bà tử xông tới, “ Đã khuya, các ngươi muốn làm gì?”

Hai bà tử coi như không nghe thấy đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nói ra, “Tam tiểu thư, lão thái thái tìm cô, đi theo chúng tôi.”

Thư Dư nhíu mày, trực giác báo nguy hiểm, tổ mẫu tìm cô nói chuyện, hai cái bà tử trực tiếp xông vào phòng cô.

Còn con rắn kia, có phải có liên quan đến chuyện này.

Cô cẩn thận đứng lên, gật gật đầu đi theo hai bà tử ra cửa.

Ba người một đường từ sân đi qua hậu hoa viên, dọc đường đi không gặp bất kỳ ai. Lúc này là ban đêm, cũng không nên yên tĩnh như thế mới đúng.

Rất nhanh đã đến ao sen ở hậu viện Thư phủ , nói là ao sen, thật ra bên trong chỉ có vài cái lá sen linh tinh.

Lão thái thái thư phủ đang đứng ở bên cạnh ao, không nhìn cô, còn có đại lão gia Thư phủ, Nhị lão gia cùng với vài vị thiếu gia tiểu thư.

Chuyện lớn như vậy sao?

Thư Dư bị đẩy đến trước mặt lão thái thái, hôm qua còn nhìn cô với gương mặt hiền từ lúc này trong ánh mắt lại toàn là sự chán ghét.

Giống như Thư Dư là thứ đồ dơ bẩn, bà ấy thậm chí hơi hơi lui về phía sau một bước, ngay sau đó vẫy vẫy tay, chỉ vào hồ hoa sen đối kia nói, “Đem cô ta đẩy xuống đi.”