Chương 25: Cô Không Thể Mở Miệng Nói Chuyện Sao?

Cuối cùng, Xích Huyết Đồng Tử bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể bán Phá Thiên thương với giá một viên Ngũ phẩm Linh thạch.

Xích Huyết Đồng Tử hỏi Giang Tả:

- Đạo hữu, cây thương kia là giả đúng không?

Thần sắc Lục Nguyệt Tuyết khẽ run lên, cô thực muốn cầm thương đâm chết tên Xích Huyết Đồng Tử này.

Giang Tả nói:

- Phá Thiên thương, theo tôi biết thì nó có truyền thừa, có điều tôi đề nghị không nhận truyền thừa này.

Ma Tu Mặc Ngôn hỏi thay Lục Nguyệt Tuyết:

- Tại sao? Truyền thừa có vấn đề sao?

Giang Tả lắc đầu:

- Vấn đề thì không có vấn đề, thậm chí uy lực còn rất lớn. Nhưng cô không thấy, mấy người luyện thương, đều rất đen đủi sao?

Đám người: “…”

Hóa ra là nguyên nhân này, như vậy liền đề nghị không nhận truyền thừa?

Có thể có hai chữ truyền thừa, có thứ nào mà không phải thứ tốt?

Xích Huyết Đồng Tử hiếu kỳ:

- Những thứ này đều lợi hại như vậy, tại sao đạo hữu lại có thể mở được phong ấn?

Vấn đề này, Ma Tu Mặc Ngôn cùng Lục Nguyệt Tuyết cũng đều rất tò mò.

Có thể nhìn ra những thứ này đã là không bình thường, nhưng 1.1 mà lại có thể mở phong ấn thượng cổ, cái này có chút quá lắm không?

Giang Tả nói:

- Giải phong ấn rất đơn giản, chỉ cần hơi tinh thông, nghiên cứu một chút là có thể phá. Vị đạo nhân kia cũng không cố ý làm khó người mua. Thứ hắn khảo nghiệm, đó là ánh mắt, hoặc là vận may.

- Vận may?

- Ừm, phong ấn không lợi hại, thứ lợi hại là ẩn giấu, những thứ này đều được bao phủ bởi một cấm chế ẩn giấu. Cấm chế này che đi tất cả những điểm đặc thù, thậm chí có thể ngụy tạo dáng vẻ bên ngoài. Cho nên cái phong ấn không có gì, thứ lợi hại là không để người ngoài thấy nó đặc thù thôi. Hơn nữa cấm chế và phong ấn có kết nối, phong ấn bị giải, cấm chế cũng mất.

Đám Xích Huyết Đồng Tử gật đầu, thì ra là vậy.

Chỉ là bọn hắn lại coi thường một vấn đề, cái mà Giang Tả gọi là hơi tinh thông, cùng hơi tinh thông mà bọn họ hiểu, hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Cấm chế với trận pháp, không quá yêu cầu về tu vi, cho nên dù không thể phát động cấm chế, nhưng có thể mô tả được phù văn.

Giống như lúc ở chiến trường Viễn Cổ, chỉ cần hắn vẽ trận pháp kia, chiến trường Viễn Cổ liền bổ sung năng lượng, cung cấp cho hắn sử dụng.

Bởi vì đó là trận pháp của chiến trường Viễn Cổ, rất nhiều nơi trong chiến trường Viễn Cổ đều có trận thể tự nhiên.

Cái gọi là trận thể, tựa như một cái ổ khóa tinh vi, thứ Giang Tả làm, chẳng qua chỉ là điền mật khẩu vào.

Chỉ cần biết toàn bộ trận pháp cùng cấp chế trong chiến trường Viễn Cổ, cộng thêm tu vi cao hơn một chút, ai cũng có thể đạp trên chiến trường như đạp đất bằng.

Xích Huyết Đồng Tử nói:

- Chúng ta đi thêm vòng nữa đi, nha, tôi gọi điện cho sư phụ tôi phái người tới đón chúng ta.

Lục Nguyệt Tuyết cùng Ma Tu Mặc Ngôn gật đầu, lúc này không có tiền bối bảo vệ, bọn họ không an tâm.

Phải biết, trên người đều đang có bảo vật a.

Mặc dù trong mắt người khác thì nó chỉ là đồng nát sắt vụn.

Giang Tả nói:



- Nơi nào có Linh dược, tôi muốn đi xem chút!

- Bên này!

Xích Huyết Đồng Tử la lên.

Sau đó mấy người Giang Tả liền đến chỗ bán dược liệu.

Một đám nhìn qua chẳng khác nào cỏ dại, Giang Tả liếc cái liền không hứng thú, đám người này còn không phúc hậu bằng vị đạo nhân kia.

Một thứ tốt thực sự cũng không có.

Sau đó Xích Huyết Đồng Tử lại dẫn Giang Tả đi mấy nơi, đáng tiếc không có đồ gì tốt.

- Phá Hiểu đạo hữu, cậu muốn mua gì sao?

Xích Huyết Đồng Tử hỏi.

Hắn giờ không cần gì, chỉ muốn về xem Xích kiếm một chút.

Lục Nguyệt Tuyết cùng Ma Tu Mặc Ngôn cũng vậy, chuyến này lời to rồi.

Đương nhiên Giang Tả không nói cho bọn họ biết, hắn mới là người kiếm nhiều nhất.

Giang Tả nói:

- Đi xem Linh dược đi.

Xích Huyết Đồng Tử nói:

- nếu đạo hữu muốn mua Linh dược, vậy có thể mua từ chỗ Lục Nguyệt Tuyết tiên tử, tông môn của Lục Nguyệt Tuyết chính là làm việc này.

Lục Nguyệt Tuyết gật đầu, bây giờ cô đang vui vẻ, tạm không so đo chuyện đắc tội lúc trước.

- Đạo hữu cần gì, cứ gửi vào trong nhóm là được, tiên tử sẽ không chặt chém được.

Xích Huyết Đồng Tử lại nói.

Giang Tả gật đầu, sau đó khẽ sững sờ, hắn thấy được một gương mặt quen thuộc.

Người kia uể oải cúi đầu, bên cạnh có một người phụ nữ kéo tay chạy khắp nơi, tựa như muốn kéo vui vẻ cho người đó.

Giang Tả có chút sững sờ, đám Lục Nguyệt Tuyết thấy Giang Tả ngẩn người, cũng nhìn theo hướng Giang Tả nhìn, có điều cũg không thấy gì.

Xích Huyết Đồng Tử hiếu kỳ:

- Phá Hiểu đạo hữu? Sao vậy?

Giang Tả không muốn nói nhiều:

- Chúng ta về đi!

- Không thành vấn đề, người của chúng tôi đã chờ chúng ta ở ngoài!

Xích Huyết Đồng Tử chỉ chờ Giang Tả nói câu này.

Chờ Giang Tả rời đi, cô gái đang du đãng khắp nơi kia đột nhiên quay đầu nhìn lại, bộ mặt sầu thảm, uất ức không nói nên lời.

- Sư muội, sao vậy?

- Không có gì!

- Đi, chúng ta đi giám bảo, kiếm được thứ tốt, muội sẽ vui vẻ hơn!

Không bao lâu, mấy người Giang Tả liền đi ra ngoài, bên ngoài quả thực có một người trẻ tuổi đang đợi.

Xích Huyết Đồng Tử vừa thấy đối phương, liền cao hứng la lên:



- Sư huynh, sư huynh, cho huynh xem đồ tốt!

Tử Phong, Đại sư huynh của Xích Huyết Đồng Tử, tu vi Tứ giai đỉnh phong.

- Thứ gì? Bảo bối gì?

Tử Phong hiếu kỳ hỏi.

Hắn chỉ nhìn thấy một than kiếm gỉ, ngoài ra không thấy gì thêm.

Xích Huyết Đồng Tử đắc ý cầm Xích kiếm:

- Sư huynh, với tu vi nhãn giới của huynh, có thể nhìn ra thanh kiếm này đặc thù không?

Tử Phong nhìn Xích Huyết Đồng Tử như kẻ ngốc:

- Hôm nay ra ngoài quên uống thuốc?

Xích Huyết Đồng Tử: “…”

Lúc này, Ma Tu Mặc Ngôn nói:

- Đừng nói nhảm, có mang Linh thạch của bản cô nương tới đây không?

Tử Phong nhìn Mặc Ngôn:

- Ma Tu Mặc Ngôn?

- Không sai, sư phụ tôi nói, nhờ sư phụ anh đem Linh thạch tới.

Tử Phong không nói nhảm, trực tiếp ném một viên Linh thạch cho Ma Tu Mặc Ngôn, đúng là một viên Ngũ phẩm Linh thạch.

Sau đó Ma Tu Mặc Ngôn liền ném Linh thạch cho Giang Tả:

- Mặc dù anh rất chảnh, nhưng đã bán đồ cho tôi rồi, vậy tuyệt không được đổi ý, sư phụ tôi rất lợi hại đấy.

Giang Tả không để ý tới người này.

Nhận được Linh thạch, trực tiếp xoay người rời đi, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không bị người trong kia đi ra thấy, thì không tốt.

Ma Tu Mặc Ngôn huých huých tay Lục Nguyệt Tuyết:

- Cô nói xem, sao người này lại chảnh như vậy chứ?

Lục Nguyệt Tuyết nhìn Mặc Ngôn, cô thực tò mò, lấy điện thoại ra nhắn một tin:

“@Ma Tu Mặc Ngôn: Cô với Xích Huyết Đồng Tử có quan hệ gì vậy? Tại sao đồ sư phụ cô cho, lại do Tử Phong sư huynh đưa tới?”

Ma Tu Mặc Ngôn nhìn điện thoại:

- Tôi đang ở ngay bên cạnh cô, cô không thể mở miệng nói chuyện sao?

Lục Nguyệt Tuyết mở miệng nói:

- Không thể.

Sau đó lại dùng điện thoại nhắn: “Nói mau”

Bên này, Giang Tả đương nhiên không để ý, về phấn có người đến ngăn hắn hay không? Việc này không có khả năng!

Hắn vẫn nắm đồng xu trong tay, cho dù có người muốn ngăn hắn, cũng không thể tìm được hắn.

Mà sở dĩ hắn muốn rời nơi này nhanh như vậy, vì hắn vừa nhìn thấy Tô Kỳ.

Vô số năm tháng, đây là lần đầu Giang Tả gặp lại Tô Kỳ.

Hơn nữa Giang Tả khϊếp sợ phát hiện, hắn đã không thể đối mặt với Tô Kỳ mà đề xuất việc ly hôn.