Chương 20: Cho Cậu Ba Mươi Giây Cân Nhắc

Cả đám cùng kinh hãi, bởi phía sau biến mất quá nhanh, không bao lâu nữa là sẽ tới chỗ bọn họ, đến lúc đó thì thế nào cũng khó biết.

Không đúng, Giang Tả biết, thực tế biến mất cũng không phải là chết, mà là bị truyền tống tới chiến trường Viễn Cổ mà thôi.

Nhưng chiến trường Viễn Cổ còn chưa tới thời gian mở ra, vào đó cơ bản là sẽ bị xóa bỏ trong nháy mắt, sát khí trong đó đậm tới mức khó mà nhấc bước được.

Côn Thái nói:

- Chẳng lẽ bên kia cũng đang biến mất?

Người kia gật đầu:

- Không sai, bây giờ chúng ta cần phải hợp lực nghĩ biện pháp.

Thủy Kỳ Lân hỏi:

- Ngươi cũng không có cách nào sao?

Người kia nhún vai:

- Không có!

Người kia là một thiếu niên, tướng mạo tuấn tú, một thân đạo bào đầy cảm giác tiên khí.

- Tôi là Nam Cung Toái, ngẫu nhiên mà tới đây, a, vừa rồi tôi có thu được một món đồ, để biểu đạt thành ý, tôi đem thứ này tặng các vị.

Vừa nói, Nam Cung Toái vừa lấy ra một tấm gỗ, trên gỗ có khắc năm chữ: Tần Vũ Vương linh vị.

Húc Đông kêu to:

- Linh bài!

Đây chính là Linh bài, là mục đích của bọn họ.

Sau đó Nam Cung Toái đặc biệt ném Linh bài cho đám Húc Đông, cố ý không đưa Giang Tả.

Húc Đông nắm chặt Linh bài, cũng không có ý giao ra.

Mà Giang Tả cũng không để ý những người này, trong lúc bọn họ nói chuyện, hắn đã vẽ một trận pháp trên đất, đây là trận pháp chuyên dụng của chiến trường Viễn Cổ.

Nó, có thể đưa hắn ra ngoài.

Sau đó hắn đi tới sau lưng Tây Môn Linh Lung:

- Không nên động.

Tây Môn Linh Lung không hiểu, nhưng cũng nghe lời không động, tiếp đó Giang Tả liền cách không lưu lại ấn ký trận pháp lên người Tây Môn Linh Lung.

Đến lúc này, mới nhìn sang Nam Cung Toái:

- Cậu có biện pháp ra ngoài không?

Nam Cung Toái nhún vai:

- Tôi vừa mới nói, không có.

Giang Tả gật đầu, lại hỏi:

- Cậu có muốn đi ra ngoài không?

Nam Cung Toái sửng sốt:

- Đạo hữu có biện pháp?

- Có, cậu chỉ cần nói muốn hay không.

Nam Cung Toái vui mừng:

- Muốn, chỉ cần đạo hữu dẫn tôi ra ngoài, Nam Cung Toái tôi nhất định hậu tạ.



Giang Tả nhìn Nam Cung Toái, nói:

- Tôi muốn không gian pháp bảo!

Nam Cung Toái sững sờ, đám Tây Môn Linh Lung cũng sững sờ, không gian pháp bảo rất hiếm thấy, anh có muốn cũng không có.

Quả nhiên, Nam Cung Toái bất đắc dĩ nói:

- Nhưng tôi không có không gian pháp bảo.

Giang Tả không để ý tới lời Nam Cung Toái nói, chỉ nói:

- Ba phút, ba phút nữa nơi này sẽ bị nuốt trọn, cho cậu ba mươi giây, qua ba mươi giây thì tôi sẽ đi, đến lúc đó, không gian nơi này trở nên hỗn loạn, dù có cách ra ngoài nữa, cũng phải chết trong Không Gian thiết cát.

Nam Cung Toái lập tức nói:

- Đạo hữu, tôi thực không có không gian pháp bảo, nếu không cho tôi nợ đi, ra ngoài tôi sẽ nghĩ các tìm cho anh?

Giang Tả:

- Tôi chỉ cần không gian pháp bảo, không cần những thứ bên trong. Còn hai mươi giây!

Đám Từ Thanh cũng gấp:

- Còn chúng tôi? Anh không tính đưa chúng tôi ra ngoài sao?

Côn Thái cũng gấp:

- Đạo hữu, có gì từ từ nói, chúng tôi đưa Linh bài cho anh.

Húc Đông lập tức ném Linh bài qua:

- Đạo hữu, ba người chúng tôi ra ngoài sẽ còn hậu tạ.

Tóm lại, bọn họ cũng biết vẽ bánh giấy.

Giang Tả cầm Linh bài, nói:

- Mười giây!

Sau đó nói với Thủy Kỳ Lân:

- Tự ngươi có thể trở về chứ? Ta muốn đưa Tây Môn Linh Lung đi trước, đến lúc đó cô ấy lại triệu hoán ngươi, chính ngươi có thể xác nhận an toàn cho Tây Môn Linh Lung.

Tiếp đó, Giang Tả gõ ngón tay, ấn ký sau lưng Tây Môn Linh Lung chợt lóe lên, tiếp đó Tây Môn Linh Lung trực tiếp biến mất tại chỗ.

Thủy Kỳ Lân cũng lập tức biến mất theo.

Sau đó đám người kia cũng phải tin.

- Năm, bốn, ba…

Mỗi chữ Giang Tả nói ra, đều kéo theo tâm tình giằng có của Nam Cung Toái, mà đám Húc Đông cũng sợ Giang Tả ra ngoài mà không đưa bọn hắn theo.

Vậy thì chết chắc, đường phía sau đã hoàn toàn biến mất, giới hạn đã bo lại, không gian bắt đầu sụp đổ!

Nam Cung Toái kêu to:

- Đạo hữu, tôi thực không có, anh muốn tôi đưa thế nào đây? Ra ngoài tôi đưa, ra ngoài tôi đưa được không?

- Hai, một.

- Cho, cho, của anh đây, dẫn tôi ra ngoài.

Nam Cung Toái không chút do dự giật vòng trên cổ, ném một chiếc nhẫn bạc tới.

Giang Tả nhận được nhẫn, nhếch miệng.

Sau đó liền điểm xuống đất, trận pháp sáng lên, đám người cùng biến mất.



Trận pháp của Giang Tả là mang tất cả cùng đi, hôm nay tâm tình tốt, nên cũng nhân từ một phen, và cũng là đánh cuộc một lần.

Cược Nam Cung Toái sẽ sợ.

Chờ lúc Giang Tả ra ngoài, hắn đã đứng ở bờ sông.

Giang Tả nắm chặt Linh bài cùng chiếc nhẫn:

- Bây giờ phải khiêm tốn một chút.

Sau đó Giang Tả rời đi, địa điểm đi ra là ngẫu nhiên, cho nên tỷ lệ gặp lại vô cùng thấp.

Chỉ cần không xuất hiện cùng chỗ, như vậy Giang Tả không sợ đối phương tìm được.

Kiểm tra chiếc nhẫn, Giang Tả có chút bất đắc dĩ:

- Xem ra Nam Cung Toái này lấy được không ít thứ tốt trong kia, chiếc nhẫn này hẳn là đồ cũ của hắn, chẳng qua là trong này lại nhặt được không gian pháp bảo lớn hơn, phen này hắn kiếm lớn a!

Mà Linh bài lại là thứ ngoài ý muốn, nhưng Giang Tả cầm thứ này cũng vô dụng.

Bây giờ đã là đêm, Giang Tả dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.

Khi hắn về tới nhà, nhìn thấy dược dịch chuẩn bị lúc sáng, lập tức có chút lúng túng. Tiên Thiên nhị khí đã mất, mặc dù hắn còn có thể miễn cưỡng hấp thụ dược lực, nhưng hiệu quả căn bản không được nổi một phần vạn ban đầu a.

Đúng là xui xẻo.

Do dự mãi, Giang Tả quyết định chờ Tiên Thiên nhị khí khôi phục rồi hấp thu.

Mà ngày mai Tô Kỳ trở về, chỉ cần để Tô Kỳ không vào phòng này là được.

Nếu không được thì náo mẫu thuẫn một phen, sau đó chiến tranh lạnh chia phòng ngủ.

Lúc này Giang Tả lại thấy app Thiên Hòa thông báo, lại là một cái đánh giá: Đáng giá một sao.

Giang Tả cười cười không nói, hắn hoàn thành ủy thác, tiền cũng tới tài khoản, Thiết mộc thì mai đến công ty nhận.

Như vậy là hắn đã thu được Kim Hỏa hai thuộc tính, hy vọng lúc đó có thể trợ giúp cho hắn đi.

Nếu còn không được, vậy tăng cường Tiên Thiên nhị khí cũng được.

Ngày tiếp theo, mặt trời vừa ló, Giang Tả đã rời giường, nói cho đúng là bị điện thoại đánh thức.

Có người gọi cho hắn:

Là Tô Kỳ:

- Chiều nay em về tới nhà, Tả ca, anh có muốn ăn gì không, về nhà em sẽ làm.

Giang Tả nghĩ một chút, trả lời:

- Không cần, gần đây anh thấy không ngon miệng.

Thanh âm của Giang Tả vẫn không chút tâm tình, lộ ra vẻ lãnh mạc.

Tô Kỳ nói:

- Tả ca, có phải anh còn tức giận không? Em thực sự có việc, vốn là có thể về sớm, nhưng nửa đường lại có việc ngoài ý muốn.

Giang Tả nhàn nhạt nói:

- Ừm, anh biết!

Đối diện yên lặng, thái độ của Giang Tả khiến Tô Kỳ không biết phải làm sao, lúc trước hẳn sẽ cãi nhau, nhưng bây giờ lại không cả lớn tiếng như thế.

Sau khi tắt máy, Giang Tả mới cau mày, thực ra hắn quen thuộc sống một mình hơn, có người bên cạnh thực sẽ ảnh hưởng tới hắn.

Đột nhiên, Giang Tả nghĩ tới một việc, hắn có nên để mọi việc phát triển theo đời trước không, hai người ly hôn là được?!

Hắn thực tò mò, không biết Tô Kỳ sẽ sống thế nào, nếu như ly hôn, hẳn là có thể khiến việc này lặp lại.