Chương 79: Bà nội

Lý Văn Tân cảm thấy suy đoán của mình vô cùng chính xác. Bởi vì hai bộ phim này hoàn toàn khác nhau, bọn họ trùng hợp gặp nhau không nói, lại còn thân mật như vậy.

Đừng nói là Tô Mẫn làm cẩu độc thân lâu quá, cho nên muốn vào phim thử nghiệm một chút?

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Tô Mẫn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cậu nói thẳng: "Xem phim của cậu đi, đừng nói nhiều."

Lý Văn Tân oan ức: "Ai biểu hành động của cậu vượt quá sức tưởng tượng như thế."

Vương Địch cũng tranh miệng nói: "Đúng đúng, cậu không thấy mọi người ở đây phản ứng vì cái gì sao."

Tô Mẫn: "..." Thật xấu hổ.

May là hình ảnh này chỉ xuất hiện vài giây, hơn nữa lần này cũng vì nữ chính nhìn thấy nên mới có cảnh này, đoạn sau ống kính sẽ không gần cậu nữa cho nên sẽ không tiếp tục tình trạng này.

Ống kính quay Tô Mẫn không nhiều, phần lớn là do cậu hành động cùng nhân vật chính nên mới được hưởng ké như vậy.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, hầu như bộ phim nào nhân vật chính cũng có thiện cảm với cậu, thậm chí chưa từng có ai hoài nghi Tô Mẫn.

Tuy rằng bộ này nữ chính có chút nghi ngờ, thế nhưng vấn đề của cô ấy nằm ở điểm khác, đối với những thứ còn lại vẫn vô cùng tín nhiệm cậu.

Tô Mẫn thậm chí hoài nghi mình là một người tốt.

Lý Văn Tân thuận miệng nói: "Chắc là do mị lực đi."

"Ý cậu là Tô Mẫn có mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người sao?" Vương Địch đưa tay chỉ toàn bộ rạp chiếu phim, "Tô Mẫn, cậu xem đi, đây đều là những người đã thốt lên vì cậu."

Tô Mẫn: "... Nghe không đúng lắm."

Vương Địch phản bác nói: "Làm sao không đúng, không phải bọn họ mới phản ứng vì cậu sao? À không, phải nói là vì cậu hôn môi với quỷ sao?"

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy.

Tuy rằng mỗi lần Vương Địch nói ra đều dùng những từ khiến cậu thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng mà hoàn toàn là sự thật, cậu không có cách nào phản bác được.

Những cảnh thϊếp theo đều không có gì đặc biệt, Hàn Cầm Cầm xui xẻo bị lão viện trưởng phát hiện đổ đồ ăn, cách chết của cô ta làm khán giả được một phen rửa mắt.

May mà cảnh tượng kinh khủng này cũng không dừng lại quá lâu.

Lúc này Tô Mẫn mới biết mỗi lần Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương ở cùng một chỗ là đang nói cái gì, toàn bộ đều nhắc tới cậu.

Tô Mẫn:... Hai người này đúng là lúc nào cũng nhớ đến cậu.

Lý Văn Tân vỗ cái đùi cười lớn, "Người không tham gia giang hồ, giang hồ luôn có người truyền thuyết, bọn họ đều không quên được cậu ha ha ha ha ha."

Người ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại nói: "Có thể nói nhỏ chút không?"

Lý Văn Tân vội vã ngậm miệng.

Nói chuyện trong rạp chiếu phim là điều tối kỵ, dù sao đang xem phim mà tiếng nói người khác chen vào sẽ rất phiền.

Đến phân đoạn cuối cùng khi Minh Minh thả bọn họ ra ngoài, Lý Văn Tân nghĩ thầm thì ra kết cục khác với phim gốc, còn lý do vì sao thì hắn hoàn toàn không biết.

Lẽ nào thật sự do mị lực của Tô Mẫn?

Hắn xem qua thuyết minh cùng kịch bản đều không phải như vậy, bọn họ đáng lẽ phải chiến đấu một phen khốc liệt với Minh Minh sau đó mới rời đi, bây giờ xem ra nhẹ nhàng quá rồi.

Thế nhưng khung cảnh rất nhanh bị ống kính khác thay thế.

Lần này Lý Văn Tân không dám nhiều chuyện nữa, nhưng nhìn màn ôm ấp cuối cùng, hắn vẫn phấn kích như trước, liên tục vỗ đùi không ngừng.

Hiện tại đã đến cuối phim, khán giả không còn sợ hãi nhiều nữa, bọn họ đã bắt đầu cười nói, một số người còn lấy điện thoại ra chụp hình.

Lúc đèn trong phòng sáng lên, trên màn hình vẫn là cảnh đó, chỉ có điều bức ảnh đã thu nhỏ lại nằm ở một bên, phía bên phải là tên diễn viên lần lượt chạy lên.

Sau khi ra ngoài rạp chiếu phim, Tô Mẫn liền bị hai tên bạn cùng phòng bên cạnh trêu chọc.

Thế nhưng cậu không thèm hé răng một chút, mặc cho hai người bọn họ nói. Cạy miệng cả buổi mà chẳng được gì, Lý Văn Tân đành bất lực.

Trên đường trở về, Tô Mẫn vào weibo lướt một chút.

"Ha ha ha ha ha, các cậu không biết cp tui thích lúc nào cũng tự động phát kẹo cho tui ăn đâu, cái này so với mấy thứ khác ngon hơn nhiều."

"Nhanh đi xem xx , có cẩu lương, ăn cực kỳ ngon, lần trước tôi còn tìm được một vị thần tiên tỷ tỷ, thực sự rất đẹp!"

"Không ngờ fan girl Túc Mẫn nhiều như vậy huhu, tui còn tưởng chỉ có mình tui cô đơn lẻ bóng thôi chứ, ngồi hóng ngồi hóng."

"Tui đã hỏi thăm được bộ phim tiếp theo, mọi hãy người bình tĩnh. Bạn cùng phòng làm trong ngành nói là còn hai tháng nữa sẽ chiếu, thiên hạ sắp tới sẽ là của chúng ta! Hoan hô!"

"A a a a a, hôm nay tôi xem bộ phim này xong liền đi xem lại mấy bộ lần trước, càng ngày càng ngọt huhu, ngọt ngáy chết tôi rồi, nhưng tôi không sợ đâu! Tôi chính là đồ ngọt khống, không đường không vui, nàoo... đường đâu đến đây đi!"

"..."

Tô Mẫn lại trượt xuống, mấy bình luận dưới không quan trọng lắm, cậu còn thấy được một đoạn H văn, là đoạn 18+ thật.

Tô Mẫn cực kỳ khϊếp sợ, cái bình luận này đến giờ vẫn chưa bị báo cáo, weibo không phải quản rất nghiêm sao?

Tô Mẫn nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng không khống chế được bấm vào xem.

Đoạn văn này bối cảnh cũng thay đổi, không phải khung cảnh cậu diễn mà là trong lớp học, có lẽ trong này cậu là thầy giáo.

Cái này không dài lắm, tổng thể trên dưới một ngàn chữ, thế nhưng miêu tả cực kỳ chi tiết, Tô Mẫn nhìn xong đều phải đỏ mặt.

Hiện tại ai viết truyện nhạy cảm cũng giỏi vậy sao?

Cậu nhìn thấy phía trên viết "Tay Thẩm Túc hướng vào trong quần áo tìm kiếm", sau đó viết "Người bên dưới run giọng từ chối, nhưng âm thanh chưa kịp ra đến nơi đã bị nuốt hết, chỉ để lại vài tiếng rêи ɾỉ"...

Tô Mẫn là thật sự nghĩ không ra.

Bên trên còn viết cái gì mà "Lòng bàn tay nóng rực, di chuyển khắp nơi trong quần áo, sau đó lướt qua da dẻ, từ từ hạ xuống, sau đó nhẹ nhàng dừng lại tại..."

Tiếp đó cậu liền xụi lơ nằm trong ngực Thẩm Túc...

Tô Mẫn không chịu được liền tắt weibo đi, cậu cảm thấy thế giới này thật điên cuồng, tự hứa trong lòng sẽ không bao giờ xem nữa.

Cậu nói được làm được, sau đó cũng không tiếp tục lướt weibo nữa..

***

Một tháng thời gian trôi qua, đầu mùa đông đã đến.

Tô Mẫn sợ lạnh, mới sớm đã mặc trang phục rất dày, ngược lại Lý Văn Tân, cả ngày ngoại trừ giở trò giả vờ đẹp trai thì chính là mình phải đẹp trai, cuối cùng cũng dằn vặt cơ thể đến bị bệnh.

Bây giờ trong ký túc xá đều là âm thanh hắc xì của hắn.

Tô Mẫn đang đọc sách cũng không chịu nổi nói: "Ai biểu cậu không mặc quần áo, trước đó tôi đã nhắc cậu rồi."

Lý Văn Tân cầm giấy hỉ mũi, tức giận nói: "Cậu mặc áo gió cũng đẹp trai, chúng tôi đây không được như vậy, nên phải đẹp trai kiểu khác chứ."

Tô Mẫn không hiểu mặc quần áo nhiều hay không cùng chuyện đẹp trai có liên quan gì.

Cứ đến mùa đông là tay chân cậu bắt đầu lạnh lẽo, ở nhà sẽ bật máy điều hòa không khí, nhưng trong trường học không thể như vậy, chỉ có thể sài túi nước nóng.

Người quen cậu đều biết.

Đối với ý nghĩ này của cậu, Lý Văn Tân trực tiếp kêu lên: "Cái người mặc áo bông cỡ bự vẫn đẹp như cậu đừng nói chuyện với mình."

Tô Mẫn nhún vai, không nói nữa.

Cậu vừa mở sách ra, điện thoại di động liền vang lên, là trong nhà gọi điện thoại tới.

Tô Mẫn đi ra ngoài ban công nghe máy: "Mẹ."

Đầu bên kia điện thoại hỏi: "Tô Mẫn, hai ngày nay con có nhiều tiết không? Có được nghỉ không?"

"Không có ạ, gần tới cuối tuần, sẽ được nghỉ." Tô Mẫn nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy mẹ? Muốn con trở về sao?"

Mẹ Tô dừng một chút nói: "Bà nội của con ở nhà bị té ngã, hiện tại đang nằm viện, cho nên mẹ hỏi con có về được không."

Tô Mẫn cau mày nói: "Sao bà lại ngã?"

"Bảo mẫu ở trong phòng bếp không chú ý, bà lão tự mình đi bị ngã, bị thương không nghiêm trọng lắm, thế nhưng phải an dưỡng một quãng thời gian."

Tô Mẫn nói: "Ngày mai con về."

Tô mẫu đáp: "Được, con về rồi nói sau."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mẫn xoa xoa lông mày.

Tính ra cậu và bà nội cũng đã lâu lâu không gặp, mấy năm gần đây ăn tết đều tại nhà, không phải như khi còn bé đại gia đình cùng nhau đón tết.

Bà nội tuổi lớn đã sớm suy giảm trí nhớ, có lúc nhìn thấy cậu cũng không nhớ cậu là ai, bà chỉ biết hồi nhỏ cậu hay chơi với bảo mẫu.

Tô Mẫn đối với bà nội tình cảm không phải quá sâu đậm, thế nhưng tóm lại bà vẫn là bà nội ruột.

Cậu gọi cho giáo viên xin phép, thầy giáo đồng ý rất nhanh, còn giấy phép nhờ Lý Văn Tân đưa đến là được.

Lý Văn Tân không nghĩ tới Tô Mẫn từ ban công trở về liền thu dọn đồ đạc, "Cậu đi đâu vậy?"

Tô Mẫn một bên tìm quần áo, vừa nói: "Ngày mai tôi phải về nhà, giấy phép xin nghỉ nhờ cậu đưa thầy giáo ký tên giúp."

Lý Văn Tân "Ồ" một tiếng: "Được."

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Mẫn liền trực tiếp về nhà.

Mẹ Tô không ở trong nhà, cậu đặt hành lý xuống sau đó mua vé về nhà, bên kia cách nơi này một giờ đi đường xe.

Buổi trưa, Tô Mẫn mới đến bệnh viện.

Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú không có nhiều người, ngày hôm qua mẹ Tô đã đưa địa chỉ phòng bệnh cho cậu, Tô Mẫn lên lầu hỏi ý tá là tới.

Sau khi tiến vào, bên trong vừa vặn có y tá đang kiểm tra, "Đây đây, bà không nên cử động đâu ạ, hiện tại bà không thể hoạt động, nghỉ ngơi hai ngày nữa là có thể về nhà."

Bà lão nói vài chữ "Được, được.".

Bởi vì đây là phòng bệnh một người nên bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một mình bà ở. Y tá nhìn thấy cậu tiến vào, liền sững sờ, "Anh là?"

Tô Mẫn nói: "Đây là bà nội tôi."

Y tá gật gật đầu, nói: "Thân thể bà lão vẫn tốt, không bị thương nặng, ở hai ngày nữa là có thể xuất viện."

Tô Mẫn dời cái ghế tựa, ngồi ở mép giường.

Mặt bà lão đã đầy nếp nhăn, thế nhưng rất phúc hậu, trước đây bà cực kỳ thích trẻ con, khi còn nhỏ phần lớn cậu đều ở cùng với bà.

Sau đó lên cấp ba cậu trở về nhà, đi học ở thành phố, chỉ có thời điểm ăn tết mới có thể trở về một chuyến, thời gian ở cạnh bà nội liền ít đi.

Cũng là năm cậu học 12, bà nội bị chuẩn đoán mắc chứng suy giảm trí nhớ khi về già, lúc đó Tô Mẫn cũng không kịp trở về.

Tô Mẫn đắp chăn cho bà, ngoan ngoãn kêu: "Bà nội."

Bà lão cười ha ha, từ trong chăn đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy tay Tô Mẫn, "Tiểu Mẫn... Tiểu Mẫn."

Tô Mẫn hỏi: "Bà muốn uống nước không?"

Bà lão mặt vừa nhíu, cự tuyệt nói: "Không muốn... Không muốn uống nước, muốn ăn đường... Ăn đường."

"Cháu không có đường." Tô Mẫn nhắc nhở: "Bây giờ bà cũng không thể ăn đường."

Cậu phải nhắc nhở bảo mẫu một tiếng, không nên cho bà lão ăn loạn.

Bà nội nghe cậu nói vậy liền không vui, híp mắt quay đầu sang một bên, xem bộ dáng là không thèm để ý đến cậu.

Tô Mẫn thấy buồn cười, một lần nữa đem tay bà để vào trong chăn.

Có lẽ là buồn ngủ, bà lão cứ vậy thϊếp đi, một giờ sau mới mơ màng tỉnh lại.

Nhìn thấy Tô Mẫn vẫn còn ngồi, hình như bà đã quên chuyện lúc trước, hỏi: "Tiểu mẫn, cháu... Đến một mình?"

Tô Mẫn gật đầu, "Vâng, chỉ mình cháu."

Bà lão lớn tuổi, da dẻ trên mặt đều nhíu chung một chỗ, nói thêm vài câu liền lộn xộn, "Cháu... Một mình cháu..."

Tô Mẫn tiến đến miệng bà, "Sao ạ?"

"Tiểu Túc... Tiểu Túc không tới sao?" Bà lão mở to đôi mắt vẩn đυ.c, mơ hồ không rõ hỏi.

Tô Mẫn không nghe rõ bà rốt cuộc đang nói "Tiểu Tô" hay là "Tiểu Túc", thế nhưng câu nói này thực sự làm cho cậu đột nhiên thanh tỉnh không ít.

Cậu liền hỏi: "Là Tiểu Túc hay là tiểu Tô?"

Bà nội bị cậu hỏi lên như vậy, âm thanh liền cao hơn, nghiêm túc cường điệu nói: "Tiểu Túc... Tiểu Túc!"

Tô Mẫn còn chưa kịp nói chuyện, tiếng mẹ Tô đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, "Mẹ, mẹ lại nói sảng gì vậy, có phải nhớ nhầm người nữa rồi không."