Chương 8: Giao dịch

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Sutháiphi

Tịch Lan Vi đột nhiên đến Dụ An điện khiến mọi người hơi có chút như lâm vào đại địch.

Tuy là Đỗ sung hoa không có việc gì, nhưng các cung nhân ít nhiều cũng nghe được chút tiếng gió, nói là vốn dĩ bệ hạ muốn phế phân vị của nương nương, là vị Diên lệnh nghi này ngăn cản lại.

Không khí liền trở nên rất vi diệu. Tuy nói là nàng ngăn cản phế phân vị, nhưng nguyên do muốn phế vị cũng là xuất phát từ nàng. Còn nữa, cung nhân thân cận với Đỗ sung hoa càng biết rõ đây vốn là một cái kế mà Đỗ sung hoa bày ra, lại bị Diên lệnh nghi này phá hỏng.

Thế nên có cung nhân mang theo thần sắc không được tự nhiên đi vào điện bẩm báo, một lát sau mới trở ra mời Tịch Lan Vi vào.

Tịch Lan Vi đi vào trong điện, hương hoa lê nhàn nhạt đập vào mặt, mang đến một chút hơi thở đầu xuân cho cái hiu quạnh của những ngày mùa thu này.

Khẽ nâng mắt, ánh mắt Tịch Lan Vi dừng trên người Đỗ sung hoa đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị. Nàng ta bị cấm túc đã nhiều ngày, thêm mấy người trước kế sách bị mình phá hủy, hiện nay sắc mặt có vẻ suy sụp. Nhưng vẫn còn rất chú ý đến trang dung, tóc đen được búi tươm tất tỉ mỉ, phía trên điểm một bộ diêu màu sắc bắt mắt.

Tịch Lan Vi hơi cười, lại đi vài bước về trước, phúc thân hành lễ.

Lễ đã đến, Đỗ sung hoa lại không nghe thấy có cung nữ vấn an thay nàng, lúc này mới nâng nâng mắt, trong giọng nói mang theo chê cười cùng khinh miệt: "Hôm nay sao Diên lệnh nghi không mang theo người đi cùng? Hiện tại bổn cung đang bị cấm chừng, nếu cung nhân hầu hạ không chu toàn, lệnh nghi đừng có mà đi chỗ bệ hạ cáo trạng đấy."

Một lời nói ra hoàn toàn không khách khí, lại càng không để cho Tịch Lan Vi đứng dậy. Lan Vi khẽ cười, tự mình đứng lên, đi đến vị trí bên cạnh rồi thong thả ung dung ngồi xuống. Đỗ sung hoa khựng lại, tuy có không vui nhưng không tiện phát tác, chỉ đành gọi cung nữ tới: "Pha trà đi, mang bút mực tới cho lệnh nghi nương tử."

Nhìn nàng ta tuy vẫn còn địch ý rõ ràng, nhưng rốt cuộc không còn nộ khí áp người như ngày xưa, trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm vài phần chắc chắn. Thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi đặt chung trà xuống bàn, nàng đề bút viết xuống hai hàng chữ: "Xin nương nương cho người khác lui xuống, chỉ giữ lại thân tín hầu hạ trong điện."

Cung nữ tiếp nhận, đảo mắt qua chữ viết trên giấy không khỏi ngẩn ra, cũng không dám nói cái gì, trình qua cho Đỗ sung hoa xem.

Đỗ sung hoa khẽ nhíu mày, liếc nhìn Tịch Lan Vi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tịch Lan Vi cười cười, lắc lắc đầu, lại viết một câu cho nàng ta: "Nương nương phạt cung nhân bên người thần thϊếp, còn cảm thấy thần thϊếp dám động đến nương nương sao?"

Nàng là sung hoa chủ vị cung này, nàng ta chỉ là một lệnh nghi, cũng không dám làm cái gì, sao phải lo lắng nàng ta ở trong điện hại nàng?

Đỗ sung hoa châm chước trong giây lát, tuy không biết Tịch Lan Vi có chuyện gì, nhưng rốt cuộc vẫn là theo lời mà làm. Tất cả cung nhân trong điện lặng yên lui ra, chỉ còn hai người hầu hạ trong điện. Một người đứng bên cạnh hầu hạ Đỗ sung hoa, một người đứng cạnh Lan Vi chờ "truyền lời" giúp nàng.

Cửa điện khép lại, Tịch Lan Vi lại uống một ngụm trà, chấp bút lần thứ hai: "Thần thϊếp muốn làm một cuộc giao dịch với nương nương, cầu nương nương cho thần thϊếp những ngày an ổn."

Tờ giấy đưa tới tay Đỗ sung hoa, Đỗ sung hoa cười lạnh nhìn về phía Tịch Lan Vi còn đang cúi đầu viết, vừa muốn hỏi một câu "Ngươi lấy cái gì để đổi?" thì một tờ giấy kế tiếp liền đưa tới.

Nhìn thấy sắc mặt cung nữ có chút trắng bệch, đầu ngón tay Đỗ sung hoa mới chạm vào giấy dừng một chút, khó hiểu mà cầm lại đây, thoáng chốc sắc mặt cũng trắng bệch.

Trên giấy kia viết...

"Thần thϊếp đảm bảo không cho người khác biết nương nương có thai."

Sao nàng ta lại biết...

Mấy ngày trước đây bày ra kế kia, mà không cho cung nhân trực tiếp đi Tuyên Thất Điện thông báo. Chính là sợ trong quá trình sẽ xảy ra chuyện xấu, sợ là trước khi hoàng đế kịp biết được sẽ có người đi trước một bước hại đứa nhỏ này. Quả thật, biện pháp kia cũng không phải hoàn hảo, nàng không dám khẳng định mấy cung nhân đã biết không có người là cơ sở ngầm của người khác. Nhưng rốt cuộc vẫn ổn thỏa hơn nhiều, dù sao cũng đều là người nàng đưa từ nhà đến.

Ngay cả Khương Tiềm ở ngự tiền đang trợ lực cho nàng cũng là không biết tình hình thực tế, người ở ngự tiền, không rõ được thế lực nào. Nàng cẩn thận như thế nhưng kết quả vẫn để cho Tịch Lan Vi này biết được?

"Ngươi..." Đỗ sung hoa cố trấn định nhưng vẫn không áp được sự kinh ngạc này. Thân mình run lên, có chút thất thố mà đỡ tay thái giám bên cạnh đứng thẳng dậy, bước chân không ổn định đi đến trước bàn của Tịch Lan Vi rồi ngồi xuống, ánh mắt căng thẳng. "Sao ngươi biết?". Tâm tư cũng thật sự không sâu, Tịch Lan Vi cười thầm trong lòng.

Nếu là người có chút tâm tư, đại để còn phải cãi lại một hai câu không chịu thừa nhận, nàng ta lại thừa nhận một cách nhanh gọn. Nàng ta ngồi xuống trước mặt, cũng đỡ cho cung nữ kia đi tới đi lui. Tịch Lan Vi khẽ cười phất tay, để hai người kia cũng lui xa ra chút, trên cổ tay dùng lực vừa đủ, viết ra nét chữ rõ ràng, thậm chí hiển lộ cảm xúc khẳng định: "Nương nương không cần hỏi tại sao thần thϊếp biết, chỉ cần nói có đáp ứng thần thϊếp hay không là được. Kế sách hôm trước đã qua mấy ngày, nương nương vẫn chưa từng báo với bệ hạ chuyện có thai, có thể thấy được trong lòng nương nương cũng đang cực kỳ sợ hãi."

Đỗ sung hoa kinh ngạc không thôi mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ không kiểm soát nổi. Tịch Lan Vi vẫn đang cúi đầu ngồi đó, độ cong của hàng mi xinh đẹp vừa vặn che phủ suy tính trong mắt, Đỗ sung hoa chỉ có thể nhìn thấy nụ cười mỉm thật sự thỏa đáng mà nàng vẫn đang duy trì.

Cả hậu cung đều biết vị Diên lệnh nghi này rất xinh đẹp, đó là dung nhan không cần phấn son cũng chẳng hề thua kém ai. Một khuôn mặt không yêu mị không kiều diễm, mà là thanh lệ đến phảng phất như tiên tử bước ra từ trong tranh vẽ, da thịt trắng nõn, cười một cái, giấu không được nét đẹp thanh u, nhưng dù là như vậy, hiện nay Đỗ sung hoa cũng cảm thấy vị giai nhân trước mắt này thật là đáng sợ.

Giống như sự lạnh lẽo bên dưới cỗ thanh u kia thấm ra làm cả người nàng ta phát lạnh, hàn ý không ức chế được rất nhanh thấm vào tận xương cốt. Thậm chí nàng không nhịn được mà suy nghĩ, có lẽ nàng ta không chỉ biết nàng "cực kỳ sợ hãi", mà còn biết rất rõ ràng là nàng đang sợ ai.

Nếu thật là như vậy, nàng mà nói tin tức này cho người nọ, đứa nhỏ này...

Tịch Lan Vi chăm chú ngắm nhìn hoa văn trên chung trà, mang theo cười mỉm an tĩnh chờ đợi. Trong hơi trà mờ mịt, rõ ràng cảm giác được người ngồi đối diện càng ngày càng hoảng loạn. Khẽ cười nhạt, nàng lại viết tiếp: "Nếu không đủ, thần thϊếp lại nói thêm cho nương nương một chuyện."

"Cung nữ vừa rồi cùng thái giám kia là có tư tình, nếu thần thϊếp báo cáo Cảnh phi nương nương, ngài sẽ phải mang tội quản giáo không nghiêm."

Đỗ sung hoa hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn Tịch Lan Vi. Tịch Lan Vi tăng thêm ý cười, ngước mắt nhìn nàng ta, tựa như đang thưởng thức một bức hoạ tuyệt hảo.

"Sao ngươi lại biết..." Đỗ sung hoa đưa tay vịn chặt cái bàn mới ngồi ổn định được thân mình, cắn môi nói "Ngươi nói cho rõ ràng..."

Viết ra hết thật sự phí công phu, Tịch Lan Vi hơi hơi nhíu mày, kiên nhẫn giải thích cho nàng ta: "Giày của cung nữ kia thêu hoa văn tinh xảo độc đáo, rõ ràng chính nàng ta thêu, ống tay áo thái giám kia có chỗ bị rách, lấy thêu thùa che đậy, đường may tương đồng với hoa thêu trên giày của cung nữ."

Viết xong hai câu đẩy cho Đỗ sung hoa xem, Đỗ sung hoa đọc xong lại tỏ vẻ không tin, phản bác: "Chỉ bằng cái này? Cung nữ và thái giám có quan hệ tốt cũng không thiếu, thêu quần áo cho nhau thì có gì lớn lao?"

"Cung nữ kia ước chừng hai mươi, là nương nương mang từ nhà vào cung nên mới có thể ở vị trí nữ quan nhất đẳng. Thái giám kia cũng còn ít tuổi, lại có thể làm chưởng sự, rõ ràng là thân tín của nương nương, nghĩ đến là do được cung nữ kia đề bạt, đây là thứ nhất. Nữ quan trẻ tuổi lại còn là nhất đẳng, tất nhiên sẽ biết tự giữ thân phận, quan hệ cá nhân cực kỳ giữ bí mật, nếu không có lí do đặc biệt thì những việc này đều giao cho cung nữ bên cạnh đi làm, đây là thứ hai. Nương nương ngài không tin được người khác, lại tin tưởng thái giám kia, có thể thấy được cũng là biết một hai chuyện giữa bọn họ..."

Gác xuống bút, Tịch Lan Vi cười cười mà nhìn nàng ta. Vốn là nàng không tính chỉ ra việc Đỗ sung hoa biết việc này, nhưng nếu nói đến mức này rồi, một lời nói thẳng cũng không có trở ngại gì.

"Vậy ngươi..." Đỗ sung hoa muốn tiếp tục truy vấn lại bị Tịch Lan Vi giơ tay ngăn cản, thần sắc nhàn nhạt mà viết xuống một câu đưa cho nàng ta, giữa những hàng chữ đều là ý không kiên nhẫn: "Thần thϊếp không tới vì mấy việc nhỏ đó để đe dọa nương nương. Chuyện đã nói lúc đầu nương nương có đáp ứng không?"

Rõ ràng là phân vị Đỗ sung hoa cao hơn rất nhiều, vậy nhưng lúc này nàng lại tỏ ra cao thế hơn chút. Đáy lòng Đỗ sung hoa ảo não khó chịu, lại thật sự sợ nàng thật sự nói ra chuyện mình mang thai, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cắn răng gật đầu: "Được...... Bổn cung cũng không trông cậy vào ngươi thật sự có lòng tốt đi bẩm với bệ hạ thay bổn cung, bổn cung tự mình dưỡng thai là được. Dù sao ở cùng một cung, bổn cung cũng lười suy tính hơn thua cùng ngươi..."

Tịch Lan Vi mỉm cười, không để ý tới lúc này nàng ta đang làm ra vẻ rộng lượng, dưới ngòi bút khách khí đáp lại một câu: "Vậy ngày sau còn phiền nương nương giúp đỡ nhiều hơn."

Cho dù Đỗ sung hoa này không còn bao nhiêu thời gian, nhưng có thể tạm thời ổn định nàng ta để nàng ta không tìm mình gây phiền toái cũng là tốt rồi.

Trở về Vân Nghi các, Tịch Lan Vi an tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc là vị nào trong cung khiến Đỗ sung hoa sợ hãi đến như vậy?

Nàng ẩn ẩn cảm thấy, nỗi sợ này của Đỗ sung hoa không nhỏ, người kia có lẽ không chỉ nhằm vào riêng Đỗ sung hoa. Nhưng đến tột cùng là ai, nàng lại không nghĩ ra được nguyên do.

Xế chiều ngày mười lăm tháng tám, hoàng đế hạ chỉ tuyên Diên lệnh nghi đến Tuyên Thất Điện yết kiến. Cung nhân tiến đến tuyên chỉ phụng mệnh chuẩn bị kiệu liễn cho nàng, biểu thị hoàng đế lo lắng vết thương cũ của nàng chưa lành.

Một đường đi nhanh, chưa đầy một khắc đã đến trước Tuyên Thất Điện. Tịch Lan Vi xuống kiệu, bước lên bậc thềm. Thái giám canh gác ở cửa đại điện khom người dẫn nàng đi vào, nhìn thấy chính điện không người, lập tức đi về tẩm điện.

Thì ra hoàng đế đang thay y phục, một bộ quan phục màu đen long trọng tôn quý, có vẻ là sắp đi tới cung yến. Tịch Lan Vi bước qua ngạch cửa tẩm điện liền khom mình hạ bái. Ở phía trước cách đó không xa, người đang đưa lưng về phía nàng, nâng hai tay tùy ý cung nhân chỉnh trang tà áo liếc nhìn qua trong gương một cái, mở miệng nói: "Miễn."

Lan Vi đứng lên, cúi đầu đứng đó, nghe được hắn phân phó cung nhân: "Tịch tướng quân đã đến, đưa nàng đi trắc điện gặp mặt đi."

Nói xong tạm dừng, rồi lại bồi thêm một câu, "Cha con ôn chuyện, người khác không cần đứng hầu."

Tim bỗng đập loạn, vui sướиɠ cùng thấp thỏm trộn lẫn. Nhưng xem như có thể tái kiến một lần, đây là hoàng cung chứ không phải Tịch phủ, phụ thân cũng không thể tránh nàng. Vậy... có một số việc, có lẽ là có thể nói ra rõ ràng?

Tịch Lan Vi cân nhắc, phúc thân qua loa rồi theo cung nhân lui ra. Hoắc Kỳ đúng lúc liếc mắt nhìn qua trong gương một cái, tầm mắt vốn đã đảo qua, rồi lại khó khăn lắm mới kéo được trở về. Chăm chú nhìn trong gương nơi cửa điện đã trống không, nhìn rèm châu đang lắc lư không ngừng, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Trước mắt không ngừng lặp lại hình ảnh vừa rồi của Tịch Lan Vi trước khi rời đi, trên mặt nàng là một nụ cười khẽ, làm hắn cảm thấy trước mắt sáng ngời, rồi lại có một cảm giác nào đó nói không nên lời.

"Viên Tự." Hoàng đế nhìn xuống, y phục đã mặc xong hết, chỉ còn đeo thêm đai lưng nữa là xong. Hắn chần chờ một cái rồi nói "Cung yến không vội, chờ lệnh nghi gặp tướng quân xong rồi đi."