Chương 3.2

Vọng Nguyệt Tinh Dã đứng ở góc khuất ngoài trung tâm, lẳng lặng nhìn hai sinh viên nữ vào cổng. Lúc các cô thảo luận mở cổng như thế nào, cổng chợt mở, Hessen tươi cười ra đón.

“Hello, cuối cùng hai em cũng tới!” Gương mặt anh tuấn của Hessen mở nụ cười mê người.

“Giáo sư!” Hai người vui mừng gọi.

“Mau vào đi.” Hessen khoác vai hai người, đưa vào trung tâm.

Hai cô gái vô cùng vui vẻ đi vào, cánh cổng màu xám đậm đóng lại.

Vọng Nguyệt Tinh Dã đút hai tay vào túi, lại đợi gần mười phút, mới chậm rãi đi đến trước cửa.

Đêm nay Hessen trực, vậy khóa cổng hẳn là giọng Hessen.

Hắn cười cười, ghé vào thiết bị điều khiển, dùng giọng Hessen nói:”Mở cửa.”

Cổng lập tức mở, hắn cười lạnh, luồn vào trong.

Trong trung tâm im lặng như tờ, hai cô gái và Hessen tựa hồ đều biến mất không một tiếng động.

Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, từ mỗi phòng nghiên cứu cá nhân đến phòng thí nghiệm, không bỏ sót một góc nào ở cả hai tầng, nhưng vẫn không thấy tung tích ba người họ.

Lạ thật! Họ đi đâu rồi? Chẳng lẽ biến mất trong không khí?

Hắn nhíu mày, đứng trầm ngâm ở góc cầu thang, chợt một tiếng thở dốc cực nhỏ truyền tới từ phòng nghiên cứu của Hessen, hắn vểnh tai, chậm rãi đi tới, mở cửa phòng, nhưng bên trong vẫn không một bóng người.

Nhưng hắn chắc chắn âm thanh đến từ chỗ này, hơn nữa đến từ lòng đất!

Ánh mắt hắn dời về phía mặt đất, gõ nhẹ giày trên gạch.

Có vấn đề…

Hắn bắt đầu sờ soạng vách tường và các loại tủ, giá, dựa vào thính lực hơn người, chưa đến vài phút đã phát hiện giá sách sau bàn có điểm khác thường.

Khoảng cách giữa giá sách và vách tường khả nghi, hắn lén lút dịch chuyển từng vật phẩm gần đó, cuối cùng, đui đèn bị hắn nhẹ nhàng chuyển động, giá sách vô thanh vô tức dịch chuyển, lộ ra một chiếc thang đi xuống hầm ngầm.

Hắn lén lút đi xuống, tiếng thở dốc càng lúc càng rõ ràng, vòng qua cầu thang hình chữ U, một phòng thí nghiệm rộng rãi xuất hiện trước mắt hắn!

Đây là…

Hắn hít một hơi, sắc mặt trắng xanh, một luồng khí lạnh chạy từ lưng lên đầu.

Phòng thí nghiệm này giống như một phiên bản của phòng thí nghiệm đột biến năm xưa!

“Sao rồi? Hessen, phản ứng của ả thế nào?” Một giọng nói khàn đυ.c ác liệt vang lên.

Lòng hắn cả kinh, trừng lớn hai mắt.

Solomon!

Hóa ra lão trốn ở đây!

Nhìn lén từ cửa kính trong suốt vào, hắn thấy rõ Solomon an vị trên một cái ghế, hai cô gái kia toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hôn mê trên bàn mổ, Hessen đang ngồi trên người một cô gái, không ngừng vuốt ve dâʍ ɭσạи.

Sau bàn mổ là một dãy tủ lớn, bên trên xếp mấy chục cốc chịu nhiệt lớn, bên trong dùng nước thuốc ngâm một số phôi thai chưa thành hình người, trông rất khủng bố.

“Thực không tồi, con bé này có vẻ thích hợp, sắp tới kỳ rụng trứng, tiến vào lúc nó cao trào hẳn là có thể thuận lợi kết hợp với tϊиɧ ŧяùиɠ của tôi…” Hessen cười da^ʍ tà.

“Đừng mải chơi nó mà quên chính sự, tôi muốn trứng thụ tinh của nó.” Solomon nói.

“Tôi biết! Lợi dụng phôi thai để dung nhập gen đột biến, tôi biết ngài muốn ứng dụng lý luận của Ứng Kì Lý trên nhân thể chưa thành hình, nhưng đến giờ đều thất bại cả…” Hessen nhìn những phôi thai xếp trên tủ.

“Nên mới càng cần nhiều phôi thai, dù sao cậu cũng có thể thuận tiện hưởng thụ một chút, không hại chỗ nào cả.” Solomon nói móc.

“Đúng vậy, có nhiều đàn bà để hưởng lạc rất tuyệt, nhưng tôi cũng cống hiến không ít tϊиɧ ŧяùиɠ mà!” Hessen cười gian.

“Cậu tuổi trẻ tráng kiện, đương nhiên phải mượn giống của cậu, nhưng cᏂị©Ꮒ nhiều đàn bà như vậy mà vẫn không dùng được phôi thai nào…” Solomon hừ một tiếng.

“Tuy thí nghiệm thất bại trên phôi thai, nhưng tôi dùng phương pháp của mình vẫn ra chút kết quả, không phải sao?” Hessen không vui.

“Phải, ra kết quả, nhưng đó là đột biến do tiêm thuốc, không phải đột biến thật sự! Thứ đột biến tôi cần phải như Bắc Đẩu Thất Tinh, bề ngoài không khác người thường, nhưng trong thân thể lại có sức mạnh lớn lao, vậy mới là người đột biến hoàn mỹ!” Solomon kích động nói.

Hessen lạnh mặt nhìn lão, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét. Hắn sắp chịu không nổi lão già này rồi…

“Ứng Kì Lý… rốt cục làm thế nào mà ra được đám người đột biến đó? Bí quyết là gì? Chúng ta dùng tiền mời hắn làm thí nghiệm, nhưng hắn không lưu lại thứ gì…” Solomon căm giận nghĩ mãi không thông.

“Người chết không thể cho đáp án, chi bằng đi bắt Bắc Đẩu Thất Tinh gì đó về giải phẫu, bằng bản lĩnh của tôi, chỉ cần có mẫu, tôi có thể làm còn hoàn hảo hơn Ứng Kì Lý…” Hessen tự phụ nói, hắn rất muốn xem thử mấy tên đột biến trong lời đồn kia ra sao.

Vọng Nguyệt Tinh Dã trốn một bên nghe đến đó, rốt cục có thể xác định quan hệ giữa Ứng Kì Lý và phòng thí nghiệm đột biến.

Năm đó kẻ khởi xướng việc tàn hại hắn và những đứa nhỏ khác quả nhiên chính là Ứng Kì Lý!

“Cậu cho là Bắc Đẩu Thất Tinh dễ đối phó như vậy? Chỉ nhìn kết cục của Tống Bảo La và Abraham là biết năng lực của chúng…” Solomon trầm mặt.

“Đó là tại Tống Bảo La và Abraham quá ngu ngốc, tôi tốn nhiều thời gian nghiên cứu tư liệu ngài đưa, đã biết đặc tính của mỗi thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, chỉ cần gặp, chắc chắn đối phó được đám quái thai đó. Mà ngài đừng quên tôi còn giúp ngài chế tạo được một loạt vũ khí đặc chế!” Hessen kiêu ngạo cười điên cuồng.

“Ừm, cậu làm tốt lắm, nhưng chúng ta vẫn phải nghĩ cách bắt được thủ lĩnh Thiên Xu của chúng, tên kia giống như u linh vậy, chỗ nào cũng đột nhập được, hắn rốt cuộc là loại người nào, đúng là nghĩ mãi không ra.” Solomon hừ hừ.

“Ngài chắc chắn hắn không phải đứa nhỏ trong phòng thí nghiệm đột biến năm đó?” Hessen nghi hoặc.

“Hẳn là không phải, tôi nhớ rõ báo cáo của Ứng Kì Lý chưa từng nhắc tới người này…”

“Có lẽ hắn gạt các người, lén làm thêm một thí nghiệm.” Hessen cười trào phúng.

“Ừ, rất có khả năng…” Mặt Solomon trầm xuống, Ứng Kì Lý rất bí hiểm, khó nắm bắt. “Cậu không tìm ra manh mối gì từ cuốn nhật ký sao?” Solomon cầm một cuốn sổ bìa cứng cũ trên bàn.

“Không, tên quái nhân Ứng Kì Lý đến nhật kí cũng điên cuồng hỗn loạn, không nhắc bất kì chi tiết nào về thí nghiệm đột biến.” Hessen nhún vai.

“Nhật kí này là thứ duy nhất không bị thiêu hủy trong phế tích phòng thí nghiệm, tôi còn tưởng là tư liệu quý giá gì, thật khiến cho người ta thất vọng.” Solomon không kiên nhẫn quăng qua một bên.

Nhật kí?

Vọng Nguyệt Tinh Dã chấn động, Ứng Kì Lý có lưu lại một bản nhật kí, như vậy, bên trong hẳn sẽ ghi lại cuộc sống và người nhà của hắn…

“Này, đó là vật báu của tôi đấy! Để xem nó, tôi còn phải đi học tiếng Trung…” Hessen kêu một tiếng.

“Cũng chỉ cậu mới sùng bái tên điên đó, thiệt tình!” Solomon nói.

“Nếu không phải tôi sùng bái Ứng Kì Lý, ngài sẽ tìm tới tôi chắc?” Hessen cười hắc hắc.

Lúc hai người nói chuyện, cô gái trên bàn giải phẫu bắt đầu nhúc nhích.

Solomon thấy thế, nhíu mày nói: “Bớt nhiều lời, lên đi! Nó sắp tỉnh rồi…”

“Vừa hay, làm chuyện này phải giãy dụa mới vui!” Hessen nói rồi cởϊ qυầи, đâm vào cơ thể cô.

Cô gái bừng tỉnh, hoảng sợ khóc lóc giãy dụa, nhưng có thể dược tính chưa tan, thanh âm vừa nhỏ vừa yếu.

“Ha…” Hessen cười như dã thú. “Nếu ả là Vệ Đức Lan, tôi nghĩ mình sẽ càng hưng phấn…”

Vọng Nguyệt Tinh Dã nghe hắn nhắc tới Vệ Đức Lan, đôi mắt đen chớp lên sát khí lãnh liệt.

Thứ cầm thú chết tiệt! Hắn quả nhiên có ý đồ với Vệ Đức Lan.

“Cậu đừng tùy tiện ra tay với Vệ Đức Lan, ả có thiên phú với vấn đề cải tạo gen, tôi phải dựa vào ả để nghiên cứu việc cường hóa thính lực, đợi ả nghiên cứu xong sẽ tặng cậu sau.” Solomon âm trầm cảnh cáo.

“Yên tâm đi! Tôi biết… A a a…” Hessen nói rồi luật động nhanh hơn, ngửa đầu điên cuồng kêu lên.

Mắt Vọng Nguyệt Tinh Dã lạnh như băng, hắn rốt cục hiểu được lời Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành, Con tàu Noah đã sớm chỉ còn cái danh, bởi vì không chỉ Abraham và Tống Bảo La, ngay cả Solomon đều có tư tâm, định tự làm nghiên cứu tạo người đột biến, ba lão già âm thầm phân cao thấp, đều muốn độc chiếm mọi thành quả, nay chỉ còn lại mình Solomon, lão càng không cần kiêng nể, toàn lực nghiên cứu người đột biến.

Hừ! Về hưu gì chứ, căn bản là trò che mắt, mượn việc về hưu để to gan đi phát triển thí nghiệm đột biến.

Hắn cười lạnh trong lòng, đột nhiên một tiếng bước chân quen thuộc lọt vào lỗ tai linh mẫn của hắn, có người mở cổng trung tâm, đã tiến vào!

Mà người đó là…

Vệ Đức Lan!!

Hắn quay ngoắt đầu, biến sắc.

Sao cô lại đến đây? Lúc này, nếu bị Solomon và Hessen phát hiện thì cô nguy to!

Nhíu mày, hắn vội vàng chạy lên lầu, đóng cửa hầm ngầm, ẩn thân vào chỗ tối, quan sát cô rốt cuộc đến trung tâm làm gì.

Vệ Đức Lan căn bản không biết trong bóng tối có người theo dõi mình, nhẹ bước đi tới phòng nghiên cứu của mình.

Do khóa cổng còn lưu trữ giọng cô, nên cô mới có thể lặng lẽ đi vào, không kinh động bất kì ai.

Mở cửa phòng nghiên cứu cá nhân, cô đi vào tìm hồ sơ của Vọng Nguyệt Tinh Dã, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy, tập hồ sơ không biết bị cô quăng đâu rồi, nhất thời nghĩ không ra.

“Chậc, sao trí nhớ mình càng lúc càng kém vậy…” Cô thì thào tự trách, tức giận tìm ở tủ khác.

Vọng Nguyệt Tinh Dã không biết cô đang tìm cái gì, hắn không ngừng nhìn đồng hồ, chỉ mong cô sớm rời đi, nhưng cô lại chưa có ý định đó.

Ngay lúc hắn đang hết sức lo lắng, lòng đất vang lên một loạt tiếng kêu, thanh âm không lớn, nhưng Vệ Đức Lan vẫn nghe thấy, cô hoảng sợ ngây người vài giây, mơ hồ có thể xác định thanh âm truyền từ phòng nghiên cứu của Hessen, vì thế không chút nghĩ ngợi, đi về phía đó.

Nhưng cô vừa mở cửa, trong bóng đêm, một bàn tay đột nhiên vươn đến che miệng cô, lôi cô về phòng nghiên cứu.

“Ưm…” Cô trợn mắt, tim nảy lên tận yết hầu.

Lại là loại tình huống này…

Hương vị đặc thù trên bàn tay lạnh như băng, rõ ràng chính là người lần trước xông vào trung tâm!

Nhưng càng làm cô khϊếp sợ hơn, là hương vị trên người hắn giống hệt trên chiếc áo khoác mà Vọng Nguyệt Tinh Dã cho cô mượn…

Vừa nghĩ vậy, cô vừa sợ vừa hoảng, giãy dụa muốn nhìn mặt hắn, nhưng tay hắn khóa chặt cô, không sao động đậy.

“Đừng nhúc nhích!” Vọng Nguyệt Tinh Dã quát khẽ bên tai cô.

Lần này cô càng thêm khẳng định, giọng nói ôn nhuận như nước suối lướt qua khe đá, cho dù cố ý đè thấp, cô vẫn nghe ra khẩu khí chỉ Vọng Nguyệt Tinh Dã mới có.

Một cơn giận xông lên, cô giật mạnh tay ra, cắn vào ngón tay hắn.

“Ái!” Vọng Nguyệt Tinh Dã đau quá rút tay về.

Cô thừa cơ quay đầu, trợn mắt nhìn gương mặt trẻ trung tuấn tú trong bóng đêm, kích động run rẩy.

“Thật sự là cậu? Cậu cậu cậu… chính là người đột nhập tối hôm đó…” Cô không biết hình dung cảm giác trong lòng ra sao, lúc này lòng cô tràn đầy cảm xúc phức tạp giữa thất vọng, phẫn nộ và bị lừa dối.

Vọng Nguyệt Tinh Dã giật mình, đang định giải thích, nhưng lúc này cửa hầm ngầm mở ra, Hessen khiêng một cái bao to đi lên, Vệ Đức Lan há mồm định kêu, Vọng Nguyệt Tinh Dã kinh hãi, áp cô lên cửa, không do dự dùng miệng ngăn miệng cô lại.

Hắn… Hắn hắn hắn…

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, như bị hạ ma pháp, cả người cứng đờ, ngay cả họng cũng như hóa đá, không phát ra được tiếng nào.

Hessen khiêng cái bao kia ra khỏi cổng, không lâu lại về khiêng thêm một cái bao dài dài, lúc này Solomon cũng chống gậy đi ra.

Vệ Đức Lan nhìn thấy ông chủ qua cửa sổ nhỏ trên cửa, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, muốn đẩy hắn ra, hắn sợ làm Hessen chú ý, ôm cô vào lòng, hơn nữa càng hôn gắt gao hơn.

Nhưng Hessen vẫn nghe thấy tiếng vang, hắn dừng một chút, quay đầu hỏi Solomon: “Ngài có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không. Sao vậy?” Solomon lắc đầu.

“Hình như có người…” Hessen vứt bao xuống đất, nheo mắt, chậm rãi đi về phía phòng nghiên cứu của Vệ Đức Lan.

“Sao có thể có người? Cổng này người bình thường không vào được.” Solomon nói.

“Nhưng lần trước Đức Lan trực đêm vẫn có người xâm nhập, tôi xem băng ghi hình, chụp được một bóng đen, người bịt mặt đó dùng giọng của Đức Lan để mở cửa đi ra.” Hessen nói rồi nhìn vào cửa sổ phòng nghiên cứu.

Vọng Nguyệt Tinh Dã ngậm môi Vệ Đức Lan, dùng mắt ra hiệu cô đừng lên tiếng.

Vệ Đức Lan dù muốn phát ra tiếng động cũng hết cách, vì sức mạnh toàn thân cô đều bị hắn hút hết!

Hắn dán sát người cô, môi hắn nóng hơn lửa, hô hấp trầm trọng mà chậm rãi, hơi thở của hắn bao phủ toàn thân cô.

Cô hơi choáng váng, vì thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, vì trái tim kinh hoàng, vì một loại rung động khó nói…

“Người kia dùng giọng của Vệ Đức Lan mở cửa? Chẳng lẽ là…” Solomon hơi kinh hãi.

“Là sao?” Hessen quay đầu nhìn lão.

“Dao Quang trong Bắc Đẩu Thất Tinh có thể phục chế giọng người khác, chẳng lẽ người đó là hắn…” Solomon thở nặng nề.

“Dao Quang? Ý ngài là người đột biến số sáu bị cải tạo thanh quản và nhĩ lực? Tôi nghe nói nhĩ lực hắn gấp năm lần người thường, dây thanh cũng là một vũ khí lợi hại!” Hessen hưng phấn nói.

“Đúng vậy, nếu là hắn, cánh cổng này hoàn toàn vô dụng.” Solomon trầm giọng nói.

“Nếu là hắn thì tốt, tôi đang muốn xem mấy con quái vật đó thế nào!” Hessen cười.

“Đi thôi! Mau xử lý con nhỏ này, đừng để ai phát hiện.” Solomon đột nhiên cảm thấy bất an. Lão biết Bắc Đẩu Thất Tinh tuyệt đối không bỏ qua hắn, tựa như Tống Bảo La và Abraham, lão đã trở thành mục tiêu.

Hessen không lưu lại nữa, khiêng bao đi ra cổng.

“Mở cửa.” Cổng mở ra theo lệnh hắn, hắn và Solomon song song rời đi.

Khi cổng đóng lại, Vọng Nguyệt Tinh Dã mới buông Vệ Đức Lan ra, mở cửa phòng nghiên cứu, âm thầm nghĩ cách lấy bản nhật ký của Ứng Kì Lý.

Hô hấp của Vệ Đức Lan được lấy lại tự do, nhưng cô vẫn kinh ngạc phát ngốc, đơ người nhìn bóng lưng Vọng Nguyệt Tinh Dã, trên môi còn cảm giác được sức nặng hắn đè lên, thân thể vẫn cảm giác được cái ôm rắn chắc mà hữu lực của hắn…

Vọng Nguyệt Tinh Dã xoay người, nhìn vẻ mặt như bị hút hồn của cô, khóe miệng hơi nhếch, nói: “Chị có sao không?”

Câu hỏi này lôi lý trí của cô về. “Là cậu phải không?” Cô tức giận hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Trả lời tôi, tên khốn đột nhập hôm đó… là cậu hả?” Cô hỏ lại.

“Tôi không phải tên khốn.” Hắn trả lời lạc đề.

“Tôi nên biết từ sớm… Tôi biết rõ… giọng cậu, mùi hương của cô, vết thương trên tay cậu… những manh mối đó đều nói rằng cậu chính là người đó, nhưng tôi vẫn xem nhẹ…” Lửa giận bùng cháy, mọi chứng cứ đều chỉ vào hắn, nhưng cô vẫn như đứa ngốc, còn… với hắn…

“Tôi không có ác ý, Vệ Đức Lan.” Hắn nhẹ giọng nói, mặt cô đầy vẻ tổn thương, lòng hắn cũng không chịu nổi.

“Cái gì gọi là không có ác ý? Rõ ràng cậu đang đùa giỡn tôi, nói, rốt cuộc cậu là ai?” Cô giận dữ quát.

“Tôi là Vọng Nguyệt Tinh Dã.”

“Ý tôi là tên thật!”

“Vọng Nguyệt Tinh Dã là tên thật của tôi.” Hắn nghiêm túc nói.

“Cậu…” cô ngẩn ngơ, lại nói: “Vậy thân phận thật của cậu là gì? Cậu không phải sinh viên được chuyên ngành sinh học đề cử phải không?”

“Không phải.”

“Vậy rốt cuộc cậu là ai, lợi dụng tôi trà trộn vào đây có mục đích gì?” Cô càng hỏi càng giận, vì hắn vẫn một dáng vẻ lạnh lùng lẫm ngạo, không có chút biết lỗi và căng thẳng nào.

“Không phải chị biết rồi sao, tôi đến vì Ứng Kì Lý.” Hắn không hề giấu diếm.

“Đúng vậy… Tôi nên sớm biết… cậu đến vì thiên tài giới kĩ thuật sinh học kia…” Cô lẩm bẩm.

“Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta ra ngoài rồi nói! Hessen sẽ về bất cứ lúc nào.” Hắn cau mày, nắm tay cô đi ra ngoài.

“Đừng đυ.ng vào tôi, thằng nhóc hư đốn! Chỗ này không nguy hiểm chút nào, người thật sự nguy hiểm là cậu!” Cô hất tay hắn ra.

“Chỗ này không nguy hiểm? Hừ, vừa rồi chị cũng thấy, Hessen khiêng hai cái bao to, bên trong là hai cô gái bị hắn cường bạo đến chết, làm đồng nghiệp với hạng sắc ma này, chị còn thấy không nguy hiểm?” Hắn cười lạnh.

“Gì cơ?” Cô lắp bắp kinh hãi.

“Dưới phòng nghiên cứu của Hessen còn có một phòng thí nghiệm ngầm, hắn và Solomon làm thí nghiệm đột biến trên người ở đó, vị trợ lý cô từng đề cập chắc cũng chịu độc thủ ở đó.” Hắn tiếp tục nói.

“Không thể nào… Tôi phải đi xem!” Cô mở to mắt, muốn tự mình chứng kiến.

“Chị điên à? Hessen xử lý xong hai cô gái đó sẽ quay lại, chúng ta đi nhanh thôi!” Hắn giữ chặt cô, quát khẽ.

“Buông tay! Phải tận mắt thấy tôi mới tin.” Cô cả giận nói.

“Nếu chị còn muốn làm việc yên ổn ở đây, không biết gì sẽ tốt hơn.” Hắn khuyên nhủ.

“Buông tay!” Cô cố chấp.

“Cô thật sự là…” Hắn đang muốn mắng cô một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ dưới hầm ngầm, rùng mình. “Chỗ này quá cổ quái, đi mau.” Hắn nhíu mày.

“Làm gì có? Cậu đừng hòng lừa tôi… Ôi!” Cô nghĩ hắn chỉ dọa mình, mới nói một nửa đã bị hắn túm tay chạy ra cổng.

Vọng Nguyệt Tinh Dã lười nói thêm, túm cô ra tới cổng, trầm giọng nói: “Mở cổng!”

Thoáng chốc, cổng ngoan ngoãn mở ra, đây là lần thứ hai cô nghe thấy miệng hắn phát ra giọng người khác.

Lần trước là của cô, lần này… Là Hessen!

Đây không chỉ là bắt chước, tựa như lời Solomon, đây là phục chế!

Vọng Nguyệt Tinh Dã… có thể phục chế giọng bất cứ ai!

Hắn…thật sự là Bắc Đẩu Thất Tinh gì đó? Dao Quang gì đó? Hắn thật sự là… người đột biến?

Trên đời này… thật sự có người đột biến?

Bị túm tay chạy khỏi trung tâm, lòng cô đầy dấu hỏi nhưng không có cơ hội hỏi nữa, vì Vọng Nguyệt Tinh Dã đã quẳng cô lên xe cô, lấy chìa khóa ra, nhanh chóng lái xe rời đi.

Xe phóng như bay trên đường, cô hoảng sợ bắt lấy tay cầm, tim treo lơ lửng, không đoán ra hắn có ý đồ gì.

Không lâu sau, hắn đột nhiên dừng xe bên đường, mở cửa xuống xe, khom người dặn qua cửa kính: “Mau về nhà, mai đi làm như thường, đừng đi tra xét gì, nếu Hessen hỏi gì cứ giả ngu, hiểu không?”

“Hả…” Cô há hốc mồm nhìn hắn.

Hắn nói xong liền xoay người định đi, cô mới vội vàng xuống xe gọi lại. “Này… Cậu, cậu… cậu định đi đâu?”

Hắn quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Hẹn mai gặp.”

Mai gặp? Ý hắn là vẫn sẽ tiếp tục đến trung tâm?

Cô ngẩn ngơ, lập tức hét lớn: “Cậu bị đuổi việc! Đừng đến trung tâm nữa! Nghe thấy chưa? Để tôi thấy cậu lần nữa, tôi sẽ vạch trần thân phận của cậu!”

“Chị sẽ không làm thế.” Hắn bỏ lại câu nói đầy tin tưởng, bỏ đi không hề quay đầu, lưu lại mình Vệ Đức Lan đứng ngẩn ngơ trong bóng đêm, không sao sắp xếp được đống đầu mối.