Chương 9

Vọng Nguyệt Tinh Dã trở lại mặt đất, lập tức lao khỏi phòng điều trị, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ sợ nhóm Gia Cát Tung Hoành thật sự gặp nạn, hắn sẽ ân hận cả đời…

Hắn đi vào sân bay, chỉ thấy nhóm Gia Cát Tung Hoành té trên mặt đất, hơn năm mươi tên thủ hạ của Hessen cũng chỉ còn lại sáu, bảy người, nhưng đáng sợ ở chỗ dù chúng chảy máu không ngừng, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, bao vây bốn người nhóm Gia Cát Tung Hoành, vĩnh viễn không thấy mệt, cũng không thấy đau, dường như có thể lực vô tận, không tắt thở sẽ không ngã xuống.

“Thiên Quyền!” Hắn hô to một tiếng.

Hắn vừa kêu, chúng lập tức chú ý, nhanh chóng vọt về phía hắn.

“Dao Quang! Cẩn thận!” Diêm Quýnh vội kêu lên.

Hắn không rảnh nghĩ, hít một hơi, giương giọng điên cuồng gào thét.

Diêm Quýnh, Đoàn Duẫn Phi và Gia Cát Tung Hoành lập tức bịt tai, nhưng họ đều cực kì lo lắng, vì họng Vọng Nguyệt Tinh Dã sớm bị thương, gào thét như vậy sao hắn chịu được?

Dây thanh của Vọng Nguyệt Tinh Dã đương nhiên chịu không nổi, nhưng dù đau đến mức nào hắn cũng phải ráng chịu, vì mọi chuyện hôm nay đều do hắn mà ra, nên hắn phải thu thập hậu quả.

Ma âm cao tần bén nhọn làm chấn động bốn phía, nhưng đám tinh tinh lại như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bổ về phía hắn.

Hắn kinh ngạc ngừng lại, buộc phải công kích chúng, nhưng bị năm người giáp công, lưng hắn bị một vật nhọn quét trúng, bèn lăn qua một bên, hai kẻ khác thừa cơ nổ súng.

“Cẩn thận!” Gia Cát Tung Hoành vội dùng mắt bắn hồng quang, đánh rớt một khẩu súng. Địch Kiếm Hoài cũng bắn ra một cây lông chim, đánh rớt khẩu súng còn lại.

Những tên người vượn khác đều xông lên, Vọng Nguyệt Tinh Dã muốn đối phó, nhưng tiếc rằng quyền cước của hắn không có chút tác dụng, vì chúng không thấy đau, không thể đánh lùi, chưa đến vài phút, vai hắn đã bị kim loại dị biến đâm trúng, bụng cũng trúng một quyền, phun một ngụm máu tươi.

“Dao Quang!” Đoàn Duẫn Phi rất muốn qua giúp hắn, nhưng chân trái hắn bị thương nặng, căn bản không động đậy nổi.

Một người vượn nâng Vọng Nguyệt Tinh Dã lên cao bằng một tay, lại ném mạnh về phía đám người Gia Cát Tung Hoành, để năm người họ tụ về một chỗ.

“Ha ha ha… Được rồi!” Hessen Weyer cười to xuất hiện, thủ hạ hắn áp giải Thạch Dật và nâng Phùng Nhiễm Nhiễm theo sau.

“Đã sớm đoán mày sẽ dùng chiêu này, nên tao chuẩn bị nút tai đặc chế rồi, ngoài tiếng còi lệnh của tao, chúng không nghe thấy gì cả.” Hessen đắc ý nói.

“Đáng giận…” Vọng Nguyệt Tinh Dã nghiến răng nghiến lợi, vừa tự trách vừa phẫn nộ.

“Ngọc Hoành, hai người không sao chứ?” Gia Cát Tung Hoành nhìn Thạch Dật.

“Không sao.” Thạch Dật thấp giọng trả lời.

Hessen ra hiệu để người vượn áp giải Thạch Dật lại gần, cười to, “Bắc Đẩu Thất Tinh đã có mặt đông đủ!”

“Mày chớ đắc ý, Hessen, còn Thiên Xu đó!” Địch Kiếm Hoài thật sự không ngờ họ lại thua trong tay kẻ này.

“Thiên Xu? Trời ạ! Chúng mày còn trông cậy vào hắn? Hài hước thật, Vọng Nguyệt Tinh Dã, mày nói đi, nói cho tụi nó rằng Thiên Xu mà tụi mày kính trọng nhất chỉ là một bộ não ngâm trong nước thuốc!” Hessen Weyer cười trào phúng.

“Gì cơ?” Ngoài Vọng Nguyệt Tinh Dã, những người khác đều ngây dại.

“Ứng Hủ Sinh đã sớm là người chết! Mười mấy năm qua, hắn chỉ có thể dựa vào máy tính để phát ra tiếng, nhưng lại có thể lừa tụi mày tin phục, hài chết mất…” Hessen ôm bụng cười to.

“Dao Quang, hắn nói thật sao? Cậu tìm được Thiên Xu rồi?” Diêm Quýnh kinh nghi nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã.

Vọng Nguyệt Tinh Dã xanh mặt, không hé răng.

“Dao Quang! Rốt cuộc có chuyện gì? Nói chuyện với cậu đó!” Đoàn Duẫn Phi gầm lên.

“Thiên Xu… Căn bản không tồn tại sao?” Thạch Dật cảm thấy tia hi vọng cuối cùng cũng đã biến mất.

“Tôi không tin…” Địch Kiếm Hoài mở to hai mắt, khó mà chấp nhận.

“Hắn đương nhiên tồn tại! Hắn còn sống, đừng nói như thể hắn đã chết…” Vọng Nguyệt Tinh Dã khàn giọng gào thét.

“Hắn… không phải không muốn hiện thân, mà là không thể hiện thân, phải không?” Gia Cát Tung Hoành đã đoán được một ít chân tướng.

“Hắn…” Vọng Nguyệt Tinh Dã định nói gì đó, nhưng mới mở miệng, đèn bốn phía bỗng trở nên sáng ngời, màn hình trên tường lóe lên, hình đầu lâu trắng của Thiên Xu bất ngờ xuất hiện!

“Mọi người đang nói về tôi sao?” Giọng Ứng Hủ Sinh bình thản như thường.

“Thiên Xu?” Sáu người đồng thanh gọi.

Hessen Weyer kinh ngạc xoay người, ngạc nhiên nói: “Mày… chẳng lẽ đã diệt được virus?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào…” Hessen không tin.

“Điện trên toàn bộ đảo Bắc Cực Tinh đã khôi phục, mày còn nghĩ là không thể?” Ứng Hủ Sinh cười lạnh.

“Nếu vậy sao mày còn chưa lộ diện?” Hessen nheo mắt.

“Có gì mà không thể?” Ứng Hủ Sinh nói xong, hình đầu lâu trên màn hình biến mất, thay vào đó là gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.

Mọi người đều kinh ngạc, nhất là Vọng Nguyệt Tinh Dã, vì “người” trước mắt này rõ ràng là người phục chế của Ứng Hủ Sinh hắn mới thấy trong “mộ”!

“Hắn” không phải người thực vật sao? Sao trông như đang sống vậy?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Anh… chính là Thiên Xu?” Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình.

“Đúng vậy, tôi chính là Thiên Xu, tên thật là Ứng Hủ Sinh.” Ứng Hủ Sinh mỉm cười tao nhã.

Gia Cát Tung Hoành cũng nhìn chằm chằm màn hình, nhưng trong mắt hiện vẻ trầm tư.

“Đừng hòng lừa tao, rõ ràng mày chỉ là một bộ não…” Hessen cả giận nói, dùng tiếng còi ra lệnh cho đám người vượn: “Đi bắt hắn cho tôi!”

Ba gã người vượn vọt đi tìm người.

Ứng Hủ Sinh không để ý đến Hessen, nói với sáu người Bắc Đẩu Thất Tinh: “Thiên Quyền, Thiên Toàn, Khai Dương, Thiên Ki, Ngọc Hoành, Dao Quang, các cậu còn có thể động đậy chứ?”

“Có thể.” Gia Cát Tung Hoành đáp.

“Tốt, vậy lập tức đến cửa phía bắc.” Ứng Hủ Sinh nói.

Bọn họ đều căng thẳng, “cửa phía bắc” là cửa ra bí mật của đảo Bắc Cực Tinh, chỉ có bảy người họ biết, chỉ vào tình huống khẩn cấp nhất mới có thể dùng đến.

Hiện tại, Thiên Xu lệnh cho họ tới đó, có phải muốn từ bỏ chỗ này?

“Nghe được chưa? Đi mau!” Ứng Hủ Sinh trừng mắt.

“Vâng.” Sáu người đồng thời đứng dậy, Diêm Quýnh dìu Đoàn Duẫn Phi, Gia Cát Tung Hoành dìu Thạch Dật, Địch Kiếm Hoài ôm Lộ Đắc, Vọng Nguyệt Tinh Dã đỡ lấy Phùng Nhiễm Nhiễm, vô cùng lo lắng cho Vệ Đức Lan.

Hắn để cô lại “mộ”, phải tìm cách đưa cô ra…

Hessen cười nói: “Chúng mày tưởng mình thoát được? Tao còn năm mươi mãnh tướng tinh tinh, tụi mày căn bản trốn không thoát.”

“Vậy thử xem.” Gia Cát Tung Hoành hừ lạnh.

Bọn họ lập tức triển khai hành động, có lẽ Thiên Xu hiện thân đã cho họ dũng khí, tuy mỗi người đều có gánh nặng, nhưng vẫn ra sức phản kích.

Khi ba gã người vượn bị tiêu diệt, họ đang định tiến về phía cửa bắc, nhưng vào lúc này tiếng bước chân chỉnh tề tiến từ ngoài căn cứ lại gần, Hessen cười to: “Một binh đoàn khác của tao đã tới! Tụi mày có chắp cánh cũng không thể bay!”

“Đi mau!” Ứng Hủ Sinh quát.

Bọn họ chạy nhanh về phía cửa bắc, phía sau là đám người vượn đuổi sát. Họ theo chỉ dẫn của Ứng Hủ Sinh, đi vào bí đạo xuyên qua căn cứ, tạm thời thoát khỏi truy binh, tới sân bay phía bắc.

Một chiếc trực thăng đỗ ở đó, Vệ Đức Lan đứng chờ bọn họ.

“Đức Lan!” Vọng Nguyệt Tinh Dã đang lo không biết làm thế nào để đi tìm cô, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.

“Vọng Nguyệt…” Cô chạy tới, sà vào lòng hắn.

“Sao em lại ở đây? Chuyện vừa rồi là sao?” Hắn ôm vai cô, lòng đầy nghi vấn.

“Thiên Xu đưa em tới, nhưng trước khi đi hắn nhờ em ấn một cái nút, hắn nói chỉ cần ấn nút, các anh sẽ được cứu… Thật kỳ diệu, vừa nhất nút thì đèn trong toàn căn cứ bật sáng, mà Thiên Xu cũng kết nối được mạng để tìm các anh…” Cô cười nói.

“Cô nói… Cô ấn nút gì cơ?” Gia Cát Tung Hoành cả người run lên, giữ chặt tay cô truy vấn.

“Tôi cũng không rõ lắm, là một cái nút màu đỏ…” Cô hoảng sợ đáp.

“Thiên Quyền, sao vậy?” Vọng Nguyệt Tinh Dã kinh ngạc hỏi.

“Không có gì… chắc tôi nhầm…” Gia Cát Tung Hoành lẩm bẩm.

Theo hắn biết, đảo Bắc Cực Tinh đã thiết lập một hệ thống tự hủy, một khi xảy ra chuyện, nơi này sẽ phát nổ, không để lại bất cứ tư liệu và manh mối gì…

“Cậu không nhầm, Thiên Quyền, mau dẫn mọi người rời đi, đảo Bắc Cực Tinh sẽ nổ sau năm phút nữa.” Ứng Hủ Sinh xuất hiện trên một màn hình gần đó.

Mọi người sắc mặt đại biến, đều khó có thể tin.

Vệ Đức Lan lại sợ tới mức cả người phát run.

Trời ơi… Cô đã làm gì? Cô đã ấn nút tự bạo sao?

“Thiên Xu, anh… anh nói gì cơ?” Diêm Quýnh kinh hãi.

“Anh muốn cho nổ chỗ này? Vậy còn anh?” Mặt Vọng Nguyệt Tinh Dã trắng bệch.

“Tôi có đi hay không cũng chẳng sao, thứ các cậu thấy vừa rồi là hình ảnh ảo tôi tạo ra, thực tế cũng như lời Hessen… Tôi chỉ là một bộ não không có thể xác…”

Hình ảnh thay đổi, biến thành “mộ”, màn ảnh chậm rãi dời về phía bộ não ngâm trong bình cầu thủy tinh, phóng đại, lại phóng đại.

Mười mấy năm qua, lần đầu các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh nhìn thấy thủ lãnh của họ, họ hoàn toàn không dự đoán được “hắn” lại có dáng vẻ này!

Một bộ não…

Một bộ não thoát ly thân thể, được lưu trữ…

Mọi người đều ngẩn ra, cả người nhạy bén như Gia Cát Tung Hoành cũng há hốc mồm.

“Như các cậu đã biết, cha tôi là Ứng Kì Lý, tôi là con trai độc nhất của hắn, nỗi đau hắn tạo ra cho các cậu, để tôi trả đi!” Ứng Hủ Sinh chậm rãi nói.

“Anh thật sự là…” Địch Kiếm Hoài hoảng sợ lùi từng bước.

“Không! Anh không có lỗi! Anh cũng là người bị hại! Anh cũng là vật thí nghiệm của Ứng Kì Lý, không cần chịu tội thay loại người đó!” Vọng Nguyệt Tinh Dã rống lên.

“Vật thí nghiệm gì cơ? Người bị hại gì cơ? Dao Quang, nói rõ hơn đi…” Đoàn Duẫn Phi kéo tay hắn, truy vấn.

“Đừng nữa hỏi, tóm lại, lúc trước cứu các cậu là để lợi dụng, các cậu ngây ngốc bị tôi sai sử hơn mười năm còn không tự biết, thật sự quá ngu xuẩn! Nhưng giờ tôi chán rồi, tôi sẽ để các cậu tự do, các cậu cút hết cho tôi!” Ứng Hủ Sinh nói bằng giọng châm chọc.

“Cái gì?” Đoàn Duẫn Phi trừng lớn hai mắt.

“Đừng như vậy! Thiên Xu, đừng cố ý nói những lời này! Vừa nãy anh còn bảo họ là bạn bè anh em mà anh khao khát, anh đặt tên Bắc Đẩu Thất Tinh vì bảy ngôi sao này vĩnh viễn không tách rời, vĩnh viễn đoàn kết, không phải sao? Thật ra anh rất cô đơn tịch mịch, một mình chôn sâu trong mộ, ngoài hắc ám thì chẳng có gì cả… Rõ ràng anh rất muốn ôm bọn họ, vì sao lại gạt tôi ấn nút? Vì sao muốn dùng cách này để đuổi họ đi?” Vệ Đức Lan khổ sở bác bỏ lời Ứng Hủ Sinh, nhịn không được mà khóc.

Lời cô làm mọi người giật mình, Thiên Xu muốn đóng vai ác để họ bỏ đi, hắn muốn chết một mình ở đảo Bắc Cực Tinh!

“Thiên Xu…” Gia Cát Tung Hoành đi từng bước về phía trước.

“Đừng nói gì nữa!” Ứng Hủ Sinh biết có độc miệng hơn cũng vô dụng, bởi vậy tức giận hạ lệnh: “Không còn thời gian nữa, đi hết cho tôi! Lập tức đi!”

“Bọn tôi không đi!! Bắc Đẩu Thất Tinh phải đồng sinh cộng tử.” Diêm Quýnh kiên định nói.

“Các cậu…” Ứng Hủ Sinh sốt ruột mắng: “Các cậu không hiểu, não tôi sắp vì thiếu dưỡng khí mà ngừng hoạt động, các cậu tội gì phải chịu chết cùng một người không trọn vẹn?”

“Anh không hề khuyết thiếu! Tuy thân thể anh đã bị hủy, nhưng… đã sớm được di thực đến cơ thể bọn tôi! Trên thân thể sáu người bọn tôi có tế bào của anh, huyết dịch của anh, bọn tôi chính là thân thể của anh!” Vọng Nguyệt Tinh Dã lần đầu biểu lộ tình cảm trong lòng.

Vọng Nguyệt Tinh Dã rốt cục đã hiểu vì sao khi hiểu lầm Ứng Hủ Sinh mình lại hận thù hắn đến thế, là bởi vì phân lượng của hắn trong lòng mình không có bất kì ai thay thế được, bất tri bất giác mình đã coi hắn là cha, là anh, là người thân của mình.

Từ lời hắn, những người khác hiểu được đại khái tình hình, bọn họ kinh hãi, kích động, cảm xúc cuộn trào.

“Dao Quang…” Ứng Hủ Sinh đã nói không ra lời.

“Tế bào đột biến được cấy lên người bọn tôi… thì ra đều đến từ chính anh…” Gia Cát Tung Hoành nhẹ giọng nói.

Vọng Nguyệt Tinh Dã nhìn màn hình, lại nói: “Vậy nên tôi không thể rời đi, tai tôi phải nghe thay anh, họng tôi phải nói thay anh…”

“Mắt tôi phải nhìn thay anh.” Gia Cát Tung Hoành nói tiếp.

“Tay tôi phải cử động thay anh.” Diêm Quýnh nói.

“Cánh tôi phải bay thay anh.” Địch Kiếm Hoài nói.

“Chân tôi phải chạy thay anh.” Đoàn Duẫn Phi nói.

“Sức mạnh của tôi chính là sức mạnh của anh…” Thạch Dật nói.

Bọn họ chưa từng đồng lòng đến thế, tập trung lực lượng lại làm người ta rung động…

Ứng Hủ Sinh cảm động cơ hồ nghẹn ngào, nhưng chính vì họ là đồng đội hắn quý trọng nhất, hắn càng không thể để họ chết đi như vậy.

“Quen các cậu, đời này của tôi đã trọn vẹn…”

Hắn đang nói, đột nhiên một bóng người đoạt lấy màn ảnh, cười lạnh, “Sinh ly tử biệt cảm động dễ sợ! Bắc Đẩu Thất Tinh, tụi mày đừng hòng chạy thoát, nếu không, tao sẽ cho nổ bình cầu này, giẫm nát đầu Ứng Hủ Sinh!” Hessen giơ súng đặc chế nhắm vào bình cầu.

“Không –” Bọn họ kêu lên kinh hãi.

“Bó tay chịu trói đi! Ha ha ha…” Trong tiếng cười của Hessen, năm mươi gã người vượn xông về phía cửa bắc.

“Thiên Xu!” Họ định chạy về căn cứ cứu hắn.

“Đừng quay lại, đi mau!” Ứng Hủ Sinh hét lớn, lúc này, sân bay ở cửa bắc chấn động một chút, chậm rãi thoát ly căn cứ, vừa vặn cách ly họ với đám người vượn.

“Đây là?” Hessen chấn động.

“Đi mau!” Ứng Hủ Sinh lại quát.

“Không, Thiên Xu…” Vọng Nguyệt Tinh Dã muốn nhảy về, Địch Kiếm Hoài càng muốn giương cánh bay trở về.

“Các cậu đừng quay lại! Nghĩ về người các cậu yêu đi! Nghĩ về những người toàn tâm toàn ý yêu các cậu, đừng lãng phí sinh mệnh ở đây, các cậu có quyền được sống yên ổn, đi đi!” Ứng Hủ Sinh lớn tiếng quát ngừng.

Bọn họ đều giật mình, Vọng Nguyệt Tinh Dã quay đầu nhìn Vệ Đức Lan, cô sớm rơi lệ đầy mặt, lại không hề ngăn hắn lại, gương mặt chỉ lộ rõ vẻ kiên nghị “anh chết, em cũng không sống một mình”, vẻ mặt này còn giữ chặt hắn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Địch Kiếm Hoài nhìn Lộ Đắc hôn mê bất tỉnh, lòng không nỡ; Thạch Dật vô luận thế nào cũng không thể bỏ mặc Phùng Nhiễm Nhiễm, hắn đã nhận lời sẽ vĩnh viễn chăm sóc cô.

Đoàn Duẫn Phi nhớ tới Băng Thất Hàn ở Nhật Bản; Diêm Quýnh không yên lòng Đông Tâm Ngữ chờ hắn ở Đài Loan; Gia Cát Tung Hoành đã hứa với Trình lão đại sẽ đối tốt với Trình Duy Ân.

Tim sáu người chia làm hai nửa, nửa hướng về chủ tử tình như thủ túc; nửa hướng về người mình yêu đến cực điểm, sao chỉ có thể chọn một? Bọn họ nhất thời không biết làm thế nào cho phải…

“Tung Hoành…” Ứng Hủ Sinh lần đầu tiên gọi tên Gia Cát Tung Hoành, “Vì tôi, hãy dẫn mọi người đi!”

Mặt Gia Cát Tung Hoành hơi đổi sắc, dù hắn đau lòng khó mà chịu nổi, nhưng hắn biết, chỉ sống mới có hi vọng, bọn họ phải sống vì Thiên Xu!

“Lên máy bay!” Hắn ra lệnh.

“Thiên Quyền, sao anh có thể…” Diêm Quýnh và Đoàn Duẫn Phi đều hét lớn.

“Bọn tôi không thể…” Địch Kiếm Hoài và Thạch Dật nói.

“Tôi không đi! Để tôi ở lại…” Vọng Nguyệt Tinh Dã cả giận nói.

Gia Cát Tung Hoành túm cổ áo Vọng Nguyệt Tinh Dã, đau khổ nói: “Nghe cho rõ, việc duy nhất chúng ta có thể làm cho Thiên Xu chính là còn sống! Sống vì hắn!”

Vọng Nguyệt Tinh Dã chấn động, ngẩn ngơ.

Gia Cát Tung Hoành đẩy hắn và những người khác lên trực thăng, sau đó cánh trực thăng bắt đầu chuyển động…

Vụ nổ tiến vào thời gian đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…

“Này này, tụi mày thật sự mặc kệ lão đại của tụi mày rồi sao?” Hessen không ngờ họ thật sự bỏ mặc Ứng Hủ Sinh, uy hϊếp.

“Hessen, đừng kêu, im lặng thưởng thức khói lửa với tao đi, chỗ này sẽ nổ mạnh!” Ứng Hủ Sinh châm chọc.

Bốn, ba, hai, một!

“Gì cơ? Không –” Tiếng kêu của Hessen bị tiếng nổ mạnh chôn vùi.

Ngay lúc trực thăng bay khỏi đảo Bắc Cực Tinh, cả căn cứ nổ mạnh, bật ra ngọn lửa tráng lệ, chấn động đến mức trực thăng cũng rung lắc…

Gia Cát Tung Hoành không quay đầu, trực thăng tiếp tục bay, nhưng mặt hắn cũng như những người khác, trắng bệch mà đau thương.

Vọng Nguyệt Tinh Dã dán mặt vào cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh lửa sáng ngời như thiêu đốt tất cả tội ác trên đời…

Khói đặc tản ra, che khuất đảo Bắc Cực Tinh, trong tiếng động cơ, hắn phảng phất nghe được lời từ biệt của Thiên Xu dành cho họ…

Lệ, chảy trong lòng sáu nam nhân.

Đảo Bắc Cực Tinh biến mất.

Từ nay Bắc Đẩu Thất Tinh cũng mai danh ẩn tích…