Chương 7.2

Ứng Kì Lý… là kẻ cầm đầu phòng thí nghiệm đột biến? Thiên Xu… là con hắn?

“Hừ! Chúng ta đều bị Thiên Xu lừa! Cha con hắn cá mè một lứa, hắn dùng tư thái ân nhân cứu chúng ta, lừa chúng ta, tất cả là để thỏa mãn du͙© vọиɠ xưng bá thế giới của bản thân!” Vọng Nguyệt Tinh Dã thống khổ công bố sự thật, kể ra những tư liệu Hessen cho mình đọc.

Bọn họ càng nghe càng kinh hãi, tức giận, Thiên Xu mà họ coi như cha mẹ có ơn tái tạo, từ đầu tới cuối chỉ lợi dụng họ sao?

“Sao có thể? Sao có thể?” Đoàn Duẫn Phi điên cuồng hét lên.

“Thiên Quyền, thật sao? Là thật sao?” Diêm Quýnh nhìn chằm chằm Gia Cát Tung Hoành, quát hỏi.

Gia Cát Tung Hoành trầm mặc, trong khoảng thời gian này hắn đúng là đã tra ra Ứng Kì Lý có con trai, nhưng không dám tra xét tiếp, vì hắn sợ một khi sự thật bị vạch trần, Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ thật sự bị hủy…

“Không cần hoài nghi nữa, Thiên Xu, không, Ứng Hủ Sinh đã mặc nhận rồi, hắn căn bản không thể phản bác lời tôi!” Vọng Nguyệt Tinh Dã gầm lên, giọng như sắp nứt vỡ.

Vệ Đức Lan giữ chặt hắn, kêu lên: “Đừng kích động, Vọng Nguyệt, đừng nói chuyện quá sức, xin anh đấy…”

“Sao có thể…” Mặt Địch Kiếm Hoài trắng bệch, hắn luôn phục tùng mệnh lệnh của Thiên Xu nhất, giờ lại biết Thiên Xu là con của kẻ địch?

“Buồn cười phải không? Ứng Hủ Sinh bảy tuổi bị tai nạn xe cộ, thành người thực vật, Ứng Kì Lý vì con nên mới bắt tay vào làm thí nghiệm đột biến… Chúng ta đều là tế phẩm cho Ứng Hủ Sinh –” Vọng Nguyệt Tinh Dã nói xong, máu chảy ra khóe miệng.

“Người thực vật? Nếu Thiên Xu là người thực vật, sao hắn có thể lãnh đạo chúng ta? Có phải chú nghĩ sai rồi không…” Đoàn Duẫn Phi còn ôm một tia hy vọng.

“Anh còn chưa nghĩ ra? Hắn được chữa khỏi chứ sao! Ứng Kì Lý thành công tạo ra người đột biến, lợi dụng gen hợp thành để chữa cho con, nhưng buồn cười là cha con hắn lại tàn sát lẫn nhau… Bọn họ đều muốn trở thành thủ lĩnh của người đột biến, cuối cùng Ứng Hủ Sinh thắng! Cho nổ phòng thí nghiệm, làm bộ là ân nhân của chúng ta, lợi dụng chúng ta thay hắn xưng bá thế giới…” Vọng Nguyệt Tinh Dã phẫn hận cười lạnh.

“Không… Tôi không tin…” Địch Kiếm Hoài vẫn khó tin nổi.

“Thức tỉnh đi! Đừng làm con rối nữa…” Vọng Nguyệt Tinh Dã hô to.

“Đừng nói nữa!” Gia Cát Tung Hoành ngăn hắn lại, lành lạnh nói: “Dù thật hay giả, hãy nghe cả từ phía Thiên Xu, về đã! Tôi tin nơi đó nhất định có đáp án chúng ta cần.”

“Tôi cũng phải về! Ứng Hủ Sinh vẫn trốn trên đảo, mười mấy năm qua tránh mặt, theo dõi chúng ta từ chỗ tối… Lần này trở về nhất định phải bắt được hắn…” Vọng Nguyệt Tinh Dã nói.

“Thiên Xu ở trên đảo? Sao chú biết?” Diêm Quýnh nghi hoặc.

“Tôi…” Vọng Nguyệt Tinh Dã đang định giải thích, di động của Gia Cát Tung Hoành đột nhiên vang, hắn nhận cuộc gọi: “A lô?”

“Thiên Quyền, đảo Bắc Cực Tinh bị xâm nhập… Mau trở lại… Bọn tôi…” Giọng Lộ Đắc gấp gáp, chưa nói hết đã bị ngắt.

“Cái gì?” Hắn biến sắc, vội gọi: “Lộ Đắc! Lộ Đắc!”

“Sao vậy?” Diêm Quýnh kinh hãi hỏi.

“Có người xâm nhập đảo Bắc Cực Tinh! Chúng ta lập tức trở về!” Hắn nói rồi xoay người bước đi.

Những người khác kinh hãi nhìn nhau, có người… xâm nhập đảo Bắc Cực Tinh? Sao có thể? Trừ Bắc Đẩu Thất Tinh và nhân viên trên đảo, chưa từng có ai biết vị trí của nó!

Nhưng Vọng Nguyệt Tinh Dã chợt nghĩ đến Hessen Weyer! Tuy hắn đã ngắt kết nối, nhưng tên điên đó vẫn tìm được đảo Bắc Cực Tinh…

Vệ Đức Lan cũng nghĩ như hắn, cô bất an nhìn hắn, đột nhiên dự cảm không tốt.

“Đi mau!” Gia Cát Tung Hoành quay đầu giục.

Đoàn Duẫn Phi, Diêm Quýnh và Địch Kiếm Hoài đều xanh mặt đi theo, Vọng Nguyệt Tinh Dã cũng cầm tay Vệ Đức Lan, hạ giọng nói: “Đi thôi!”

Cô bất an gật đầu, biết một đi sẽ khó mà quay về thế giới và cuộc sống vốn có của mình. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần có hắn ở bên, cho dù là địa ngục cũng như thiên đường…

☆☆☆ Cảnh tượng trên đảo Bắc Cực Tinh cơ hồ làm mỗi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Khi trực thăng đáp xuống, họ phát hiện cả hòn đảo tràn ngập không khí hỗn loạn kỳ lạ.

Hòn đảo nhỏ vốn canh phòng sâm nghiêm, ít người ở, giờ phút này lại đỗ vài chiếc trực thăng võ trang, Gia Cát Tung Hoành nhìn kí hiệu trên trực thăng, rùng mình. “Là của Solomon!”

“Sao chúng tra được?” Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc gầm nhẹ.

“Đúng vậy, trong căn cứ có thiết bị gây nhiễu, lẽ ra không thể tra được! Huống chi chỉ cần gió thổi cỏ lay, Thiên Xu sẽ phát ra cảnh cáo…” Diêm Quýnh nghĩ không ra.

“Sự tình có chút cổ quái…” Địch Kiếm Hoài nhíu mày.

Vọng Nguyệt Tinh Dã cười lạnh, nói: “Máy tính của Ứng Hủ Sinh nhiễm virus! Để tìm tôi, hắn xâm nhập máy tính của Hessen, kết quả trúng virus Hessen thiết kế, virus làm tê liệt hệ thống của hắn, còn dò ra vị trí của hắn, nên Solomon mới tìm được tới cửa…”

“Sao có thể, Thiên Xu là thiên tài máy tính bách độc bất xâm…” Địch Kiếm Hoài nghe ra hắn nói kháy, trừng mắt nhìn hắn.

“Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn.” Hắn hừ lạnh.

“Thiên Xu trúng virus vì cậu, nếu hắn thật sự là tên khốn, cần gì phải để ý đến sự sống chết của cậu?” Địch Kiếm Hoài bực mình vì bộ dạng vui sướиɠ khi người gặp họa của hắn.

“Cứu tôi? Hắn sợ tôi biết thân phận của hắn, không muốn tôi vạch trần mặt nạ của hắn, mới tìm đến tôi… Hừ, cái này gọi là tự làm tự chịu!” Vọng Nguyệt Tinh Dã căm hận nói, bất mãn vì những người khác vẫn khăng khăng một mực với Thiên Xu.

Gia Cát Tung Hoành liếc hắn, nghiêm túc trách cứ, “Đừng tự tiện định tội Thiên Xu trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, đừng quên cậu vẫn là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh!”

Vọng Nguyệt Tinh Dã trừng mắt nhìn lại, “Từ giờ không phải nữa! Bắc Đẩu Thất Tinh gì chứ, hài hước!” Hắn gào lên giận dữ, cầm tay Vệ Đức Lan lao ra khỏi trực thăng, chạy về phía một cửa ngầm khác của căn cứ.

“Dao Quang!” Diêm Quýnh gọi, định đuổi theo.

“Đừng gọi! Trước tiên cứ kệ cậu ta, chúng ta mau vào đã, kẻ xâm nhập chắc chắn đã vào trong căn cứ, những người khác không biết sao rồi…” Gia Cát Tung Hoành lo lắng.

Diêm Quýnh nhíu mày, tâm tình tồi tệ. Rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ Bắc Đẩu Thất Tinh thật sự sắp bị hủy?

Lúc này, một tiếng nổ kỳ lạ truyền ra, bọn họ chấn động, vội vàng vọt vào bên trong căn cứ.

Bên trong vốn luôn sáng choang giờ trở nên tối om, bọn họ thật cẩn thận đi vào, Diêm Quýnh ấn công tắc đèn, khi đèn sáng, bọn họ đều ngây dại!

Tại sân bay, nhân viên cơ hồ đều bị gϊếŧ hại, thiết bị bị phá hỏng, trần nhà thủng một lỗ lớn.

Diêm Quýnh ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương người chết, mắt tràn ngập hoang mang.

Những vết thương này dường như… chỉ cương trảo của hắn, cộng thêm lực đạo của Thạch Dật, mới gây ra được!

“Xem ra Solomon mang đến một quân đoàn không thể khinh thường…” Gia Cát Tung Hoành cau chặt mày, mắt đầy lửa giận.

Từ dấu chân, có thể đoán kẻ địch ít nhất có năm mươi người!

“Vì sao hệ thống phòng vệ của Thiên Xu không phát huy công hiệu?” Diêm Quýnh nghĩ tới trọng điểm làm mọi người lo lắng.

Gia Cát Tung Hoành lo lắng nhìn bốn phía, nói: “Cậu chưa phát hiện sao? Hệ thống điện tổn hại một bộ phận, điều hòa tựa hồ đã ngừng, những thứ này đều do máy chủ khống chế, mà người khống chế máy chủ là Thiên Xu…”

Giờ mọi người mới phát hiện cả tòa căn cứ yên tĩnh đến kì lạ… làm người ta bất an…

“Chẳng lẽ Thiên Xu đã xảy ra chuyện?” Diêm Quýnh căng thẳng nói.

“Có lẽ máy tính nhiễm virus, Thiên Xu bận chữa…” Đoàn Duẫn Phi tâm tình bất ổn.

“Tìm Ngọc Hoành đã rồi nói sau.” Gia Cát Tung Hoành nói.

“Đúng rồi, Ngọc Hoành đâu? Một mình hắn sao đối phó được đám người này? Hắn còn phải bảo hộ Phùng Nhiễm Nhiễm và Lộ Đắc…” Đoàn Duẫn Phi lẩm bẩm.

“Lộ Đắc…” Địch Kiếm Hoài kinh hồn táng đảm kêu khẽ một tiếng, chợt chạy như điên vào bên trong.

“Cẩn thận một chút, Thiên Ki!” Gia Cát Tung Hoành vội nhắc.

Nhưng hắn cảnh cáo quá trễ, Địch Kiếm Hoài vừa chạy vào, bên trong liền truyền đến một loạt tiếng súng, Diêm Quýnh và Đoàn Duẫn Phi biến sắc xông vào theo, đúng lúc này, một bóng người bay ra, chỉ thấy Địch Kiếm Hoài giương cánh, nhưng cánh bên phải của hắn thủng một lỗ lớn nên cứ run lên.

Tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn Địch Kiếm Hoài, không ngờ có thứ xuyên qua đôi cánh chống được đạn của hắn.

Gia Cát Tung Hoành hoảng sợ nhìn chằm chằm đám người vũ trang che mặt tràn ra, mỗi người họ tay hổ eo gấu, cao lớn dị thường, tay cầm vũ khí đặc chế, mắt lóe lên quang mang quái dị.

“Đây là…” Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc trợn mắt nhìn đám người này.

“Ha ha ha… Rốt cục… nhìn thấy tụi mày…” Solomon cười, thong thả đi ra từ phía sau đội quân đó, “Đã qua nhiều năm, rốt cục tao cũng thấy đám người đột biến thuộc về mình!”

“Thối lắm, ai thuộc về mày?” Diêm Quýnh giận dữ quát.

“Hừ hừ hừ… Chúng mày vốn thuộc về tao, nếu năm đó không xảy ra vụ nổ, chúng mày đã sớm là vật sở hữu của tao…” Solomon hưng phấn nhìn bốn người trước mắt.

“Đừng nhiều lời, lão già thối tha, mày bắt những người còn lại đi đâu rồi?” Đoàn Duẫn Phi không kiên nhẫn, ngắt lời.

“Mày nói ai? Ngọc Hoành và tiểu tình nhân? Hay kẻ phản bội tao là Lộ Đắc?” Solomon cười lạnh.

“Mày làm gì Lộ Đắc rồi?” Địch Kiếm Hoài lo lắng hỏi.

“Lộ Đắc á? Khỏe lắm, lâu lắm không gặp nên vừa ôn lại chuyện cũ với nó một chút!” Solomon phất tay, một tên thủ hạ lôi một người đi lên.

Địch Kiếm Hoài vừa thấy, trái tim cơ hồ vỡ tan.

Toàn thân Lộ Đắc đều là vết thương, bị túm trên không như một con búp bê rách, hấp hối khép hai mắt.

“Lộ Đắc!” Địch Kiếm Hoài kích động gọi.

Lộ Đắc giật mình, chậm rãi mở mắt ra, suy yếu gọi: “Kiếm… Kiếm Hoài…”

Địch Kiếm Hoài xúc động định chạy qua, nhưng Solomon lập tức cười lạnh, “Đừng nhúc nhích, chỉ cần mày tiến một bước, tao sẽ xé nó thành từng mảnh nhỏ.”

“Mày…” Địch Kiếm Hoài nắm chặt tay.

“Ngọc Hoành đâu? Những người khác đâu? Mày làm gì họ rồi?” Đoàn Duẫn Phi gầm lên.

“Ngọc Hoành? Ha ha… Vừa lĩnh giáo sức mạnh của nó, quả nhiên kinh người, nhưng mình nó mà đối kháng với binh đoàn của tao, còn phải bảo vệ tiểu tình nhân và các nhân viên khác thì cũng quá sức… Cho nên…” Solomon quay đầu gọi, “Hessen, chúng muốn nhìn đại lực sĩ kia một chút!”

Lão nói xong, Hessen liền xuất hiện trên màn hình lớn gắn ở tường: “Hello! Các vị, tôi không ngờ máy tính ở căn cứ này tiên tiến như vậy, đến đâu cũng có thể đối thoại qua màn hình, thú vị ghê…”

Đám Gia Cát Tung Hoành đều biến sắc, màn hình luôn là vũ đài của Thiên Xu, trước nay đều chỉ nhìn được hình đầu lâu trắng của hắn, nhưng… Nhưng giờ lại xuất hiện một gương mặt khác!

Vậy… Thiên Xu đâu? Thiên Xu rốt cuộc chạy đi đâu rồi?

“Mày chính là Hessen Weyer?” Gia Cát Tung Hoành thật sự bị chọc giận, những người này chẳng những xâm nhập đảo Bắc Cực Tinh, ngay cả vị trí của Thiên Xu cũng muốn thay thế?

“Đúng vậy, tôi chính là Hessen Weyer, tốt nhất là hãy nhớ kỹ, vì tương lai rất có thể tôi sẽ là thủ lĩnh mới của các vị…” Hessen Weyer càn rỡ nói.

“Tao nhổ vào! Mày cũng xứng?” Đoàn Duẫn Phi mắng.

Solomon cũng bất mãn với cách nói của Hessen, trừng mắt với hắn, cả giận nói: “”Đừng quá làm càn, Hessen, Bắc Đẩu Thất Tinh là của tôi, tôi mới là lãnh tụ của chúng…”

“Mày? Hừ! Lão già, lão lớn tuổi rồi, nên xuống mồ, đừng mơ làm chuyện lớn gì nữa, chỗ này tao sẽ lo giùm cho.” Hessen châm biếm.

“Mày nói gì? Tao tiêu phí bao nhiêu tiền tài và thời gian, tất cả là của tao!” Solomon chống mạnh gậy xuống đất.

“Mày có tư cách gì? Binh đoàn này tao giúp mày nghiên cứu, mày cho là mình điều khiển được họ?” Hessen cười lạnh.

“Mày nói gì?” Solomon ngẩn ra.

“Không tin, mày có thể thử.”

“Hừ! Mau vào bắt Hessen cho tao!” Solomon hạ lệnh.

Nhưng đám người bịt mặt không nhúc nhích, coi như không nghe thấy mệnh lệnh của lão.

“Chúng mày…”

“Vô dụng thôi, Solomon, họ chỉ nghe lời tao, thật sự cám ơn mày nhiều năm qua trợ cấp, từ giờ trở đi, mày có thể biến mất.” Hessen vừa nói xong, thổi còi, dùng tiếng còi ra lệnh binh đoàn kia gϊếŧ lão!

“Mày…” Solomon kinh hãi hết sức, còn không kịp phản ứng, thân thể đã bị vài đại hán giơ lên, xé tan.

Chắc lão không bao giờ ngờ được mình lại chết theo cách đó, chết không nhắm mắt.

“Ha ha ha…” Hessen Weyer cười to.

Đám Gia Cát Tung Hoành tận mắt thấy cảnh nội chiến đầy máu tanh này, khϊếp sợ không thôi.

Hessen Weyer tuyệt đối là kẻ âm ngoan, binh đoàn máu lạnh gϊếŧ người không chớp mắt này càng không thể khinh thường. Bọn họ đồng thời nghĩ, đáy lòng dâng lên sự đề phòng.

“Thú vị chứ? Các vị, tôi giải quyết lão già này cho các vị rồi, kế tiếp là chuyện giữa chúng ta.” Hessen nhìn họ.

“Mày làm gì Thiên Xu rồi?” Diêm Quýnh lửa giận đầy lòng.

“Ý cậu là Ứng Hủ Sinh? Thật ra tôi cũng đang tìm hắn, tên kia giỏi trốn phết, tôi đã lật tung nơi này mà vẫn không tìm thấy, đành phải đổi sách lược…” Hessen chậm rãi lui về phía sau, nhường màn hình, sau đó rút súng lục đặc chế chĩa vào một nam tử cao lớn.

“Ngọc Hoành!” Diêm Quýnh và Đoàn Duẫn Phi đồng thời kêu lên kinh hãi.

Người bị dí súng đúng là Thạch Dật, do hệ thống phòng thủ mất hiệu lực, hắn tự lực chiến đấu đã hơn hai mươi tiếng, cuối cùng kiệt sức bị bắt.

Phùng Nhiễm Nhiễm ngã bên người hắn, có vẻ đã ngất.

“Mày muốn gì?” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng.

“Tôi muốn gì á? Tôi chỉ muốn gặp Thiên Xu! Các vị mau gọi hắn hiện thân, nếu không, vị này sợ là cũng phải chết trong tay tôi…” Hessen cười ha ha.

“Không cần Thiên Xu, tao thừa sức đối phó mày!” Đoàn Duẫn Phi giận dữ quát.

“Muốn đối phó tôi, trước tiên phải đánh bại các ái tướng của tôi đã, họ là điều bất ngờ tôi tặng các vị đó!” Hessen cười quỷ dị, chợt ra lệnh, “Công kích!”

Đám người bịt mặt vừa nghe lệnh, chợt tháo bỏ khăn trùm đầu, lộ ra gương mặt đầy lông như tinh tinh.

Đám Gia Cát Tung Hoành ai cũng ngạc nhiên, bọn họ tuyệt đối không ngờ binh đoàn này do tinh tinh tạo thành… Nhưng biến hóa kế tiếp càng làm họ nghẹn họng nhìn trân trối, vì chúng bắt đầu biến thể, mọc ra các dạng kim loại quái dị, có người từ khuỷu tay, có người từ bả vai, có người từ lỗ tai…

Đủ loại quái hình quái dạng, quả thực tựa như quái vật!

“Bất ngờ không? Đây chính là kiệt tác cố gắng nhiều năm của tôi! Tuy không thể thắng Ứng Kì Lý, chế tạo được người đột biến hoàn mỹ như các cậu, nhưng phương pháp của tôi lại ngoài ý muốn chế tạo ra loài người siêu cường lực, họ có thể dị biến như các cậu, hơn nữa cực kì hung mãnh, khuyết điểm duy nhất là… thoái hóa, mỗi người nhận thí nghiệm sẽ thoái hóa thành tinh tinh, đây là nét bút hỏng lớn nhất của tôi!” Hessen càng nói càng lớn tiếng, cơ bắp trên mặt không ngừng co giật.

“Chúng đều… từng là người?” Địch Kiếm Hoài kinh ngạc.

“Đúng, họ là người, nhưng hiện tại đều bị tôi cải tạo thành mãnh tướng tinh tinh, ha ha…” Hessen cười to.

“Tên khốn!” Diêm Quýnh nắm tay, gen trong cơ thể bắt đầu xôn xao.

“Cố mà đánh thắng họ, nếu không các vị sẽ trở thành vật thí nghiệm của tôi!” Hessen nắm chắc thắng lợi, nói.

“Cẩn thận… súng của chúng…” Thạch Dật dùng chút hơi sức cuối cùng để cảnh cáo.

Hessen một cước đá văng hắn, nhẹ giọng nói: “Chơi vui nhé… Động thủ!”

Hắn nói vừa xong, đám tinh tinh dị biến như nhận được chú ngữ khởi động, xông về phía đám người Gia Cát Tung Hoành.

Lúc nguy cấp, tay Diêm Quýnh, cánh Địch Kiếm Hoài, chân Đoàn Duẫn Phi, mắt Gia Cát Tung Hoành hoàn thành biến hóa trong nháy mắt, đối đầu với đàn nhân thú! Một trận chiến kịch liệt triển khai, họ lấy bốn chọi đối năm mươi vẫn không chút e ngại, ai cũng dùng toàn lực.

Trên màn hình, Hessen hứng thú bàng quan theo dõi trận chiến, nhưng vẫn phân tâm nhìn vào một màn hình khác. Trên màn hình, Vọng Nguyệt Tinh Dã và Vệ Đức Lan đang tìm kiếm trong căn cứ như mê cung, hắn cũng không ngăn lại, vì hắn tin Vọng Nguyệt Tinh Dã nhất định sẽ giúp hắn tìm được Ứng Hủ Sinh, chỉ cần chờ đợi thì toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ rơi vào tay hắn!