Chương 6.2

Vọng Nguyệt Tinh Dã thấy cảnh tượng trước mắt, tức giận đến mức máu nghịch lưu, lửa giận, hối hận, căm thù cùng lúc bùng nổ.

Hắn sai rồi!

Hắn không nên để Vệ Đức Lan lại! Hắn sớm nên biết, Hessen và Solomon sẽ không dễ dàng tha cho cô, sớm nên hiểu được một khi đã dính vào vết bẩn của thế giới hắc ám, sẽ vĩnh viễn tẩy không sạch…

Nhưng hắn tỉnh ngộ quá muộn, qua hai con phố, tiếng súng truyền từ xa tới tai hắn, hắn mới khϊếp sợ quay đầu chạy như điên.

Nhưng đúng là đã muộn…

“Chúng mày… Đáng chết!” Hắn gằn giọng.

“Thằng kia! Mày là ai…” Tên da đen quát, ra tay công kích trước.

Hắn không nói, thân hình xẹt qua, quét chân tới mặt tên da đen, tiếp theo quay người liên tục vung nắm đấm về phía hai tên da trắng, chỉ thấy thân hình hắn nhẹ như chim, không tới mười giây, ba nam nhân cao lớn đã mặt mũi bầm dập, ngã trái ngã phải…

Hắn dùng thanh âm làm vũ khí nhưng không phải tay trói gà không chặt, chẳng những đã luyện công phu, mà còn là hảo thủ, nhưng luôn dùng ma âm đả thương người vì không muốn bẩn tay.

Nhưng lúc này hắn không thể nhịn được nữa, hắn muốn tận tay gϊếŧ ba kẻ này, tự tay… làm sạch thứ dơ bẩn thay Vệ Đức Lan.

Tên da đen kéo dài hơi tàn, rút súng, nhưng không kịp bóp cò đã bị hắn đá rơi, tiếp theo hắn ghì chặt cổ tên đó, bẻ thật mạnh làm tên đó gãy cổ chết tại chỗ.

Hai tên kia sợ tè cả ra quần, chúng không sao ngờ được tiểu tử phương Đông trông trắng trẻo nhã nhặn này lại lợi hại như vậy.

“Chúng mày… cũng chạm qua cô ấy?” Vọng Nguyệt Tinh Dã lạnh lùng đi về phía chúng.

“Bọn tôi… Bọn tôi…” Chúng lắp bắp, ngay cả phủ nhận cũng không dám.

Vọng Nguyệt Tinh Dã mắt đầy sát khí, hắn xoay mình đá hai cú thật mạnh, không lưu tình đá gãy xương sườn chúng, lại dâng tặng hai chưởng, xương sườn đâm thủng phổi chúng, hai người trợn mắt, đau đớn run rẩy rồi tắt thở.

Sau khi trừ bỏ ba người, hắn lại gần Vệ Đức Lan đang thẫn thờ, đau lòng gọi: “Đức Lan…”

Cô như không nghe thấy, chỉ nhìn mẹ mình.

“Đức Lan!” Hắn lay cô, khàn khàn gọi.

Cô rốt cục bị lay tỉnh, nhưng vừa tỉnh táo lại, thi thể mẹ nằm ngay trước mắt, cô mới phát hiện, ác mộng chính là sự thật tàn khốc, tỉnh hay bất tỉnh đều thống khổ như nhau…

“Đức Lan…” Vọng Nguyệt Tinh Dã không biết nên nói gì, hắn hoàn toàn hiểu sự sợ hãi, phẫn nộ và căm thù đến tận xương tuỷ này!

Rốt cục, nỗi đau vượt qua sức chịu đựng của Vệ Đức Lan, cô há miệng, phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế — “A –”

Vọng Nguyệt Tinh Dã ôm cô vào lòng thật chặt, trong lòng cũng dậy sóng.

Mười chín năm qua, nước mắt hắn không khóc ra được, nhờ mắt cô mà chảy ra; nỗi đau hắn nói không nên lời, đều được thể hiện bởi tiếng kêu của cô.

☆☆☆ Vệ Đức Lan vẫn không nói chuyện, từ khi bị Vọng Nguyệt Tinh Dã bắt rời khỏi hiện trường, tới khách sạn hẻo lánh này, cô vẫn không mở miệng, hơn nữa luôn ngồi im bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn cảnh đêm rực rỡ của Manhattan phía xa.

“Đức Lan, có muốn nghỉ ngơi chút không?” Vọng Nguyệt Tinh Dã tới bên cô, lo lắng hỏi.

Cô không đáp, gương mặt tiều tụy tràn ngập mệt mỏi, nhưng vẫn không nằm xuống, cũng không chợp mắt.

“Ngủ chút đi! Chị mệt rồi!” Hắn lại khuyên.

Cô không nghe được lời hắn, tựa hồ đã khóa kín trong thế giới của mình.

“Đức Lan, chị nhìn tôi đi, nhìn tôi đi!” Hắn không nhịn được, bắt cô đối mặt với mình.

Hồi lâu, tầm mắt cô mới chậm rãi dời về phía hắn, lạnh như băng.

“Đức Lan, đừng như vậy… Đừng cố nén đau khổ, kiên cường lên.” Hắn nhìn cô, biết cô định khóa nỗi cừu hận vào tận đáy lòng, cũng như hắn năm đó.

Cô nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên tránh ra, tập tễnh đứng lên, đi tới cửa phòng.

Hắn kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay cô. “Chị định đi đâu?”

“Buông tay!” Cô lạnh lùng thốt.

“Không buông.” Hắn cau mày nói.

“Buông tay!” Cô căm tức hô to.

“Không buông! Tôi không bao giờ buông chị ra nữa!” Hắn dùng giọng thô ráp rống lại.

Cô giật mình, thống khổ bật cười.

“Cậu không buông tôi ra? Không phải cậu xua đuổi tôi sao? Không phải chê tôi nhiều lời sao? Giờ lại nói những lời mê hoặc tôi… Đừng đùa giỡn tôi nữa! Cút ngay! Cách xa tôi một chút, tôi muốn về nhìn mẹ, không thể để bà ấy ở lại đó… Cậu buông tôi ra–” Cô càng nói càng hận, càng về sau càng hét lên kích động.

“Chị bình tĩnh một chút,” Hắn dùng sức lay vai cô. “Chắc cảnh sát đã xử lý xong, chị về thì làm được gì? Chị nghĩ Solomon làm đủ chuyện xấu ở Newyork là nhờ ai dung túng? Chuyện lão cấu kết với cảnh sát đã sớm không phải bí mật!”

“Tôi sẽ trực tiếp tìm tên khốn Hessen để báo thù, tôi sẽ trực tiếp đi tìm hắn! Cậu tránh ra –” Cô không nghe lời hắn chút nào.

Hắn hết cách, bất ngờ tát cô một phát.

“Chát” một tiếng, cô ngây dại, trừng lớn hai mắt nhìn hắn.

“Chị cho là mình đối phó được Hessen sao? Chị báo thù nổi không? Chị cũng thấy đấy, Hessen và Solomon có một đám thủ hạ to khỏe lạ thường, chị đi một mình chỉ tổ chui đầu vào rọ.” Yết hầu hắn rất đau, nhưng vẫn nhịn đau mắng tỉnh cô.

Cô giật mình, sao cô không biết đi tìm Hessen là lấy trứng chọi đá, nhưng cô cứ hận! Cứ không cam lòng!

Mẹ cô là người an phận, chưa bao giờ so đo với kẻ khác, thường xuyên giúp đỡ người ta… Vì sao lại có cái kết này?

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô cắn môi kìm nén.

“Mối thù của chị, tôi sẽ giúp chị báo.” Hắn đau lòng nhìn cô.

“Không cần cậu phí công… Cậu đi đi!” Cô hít một hơi, không muốn yếu thế trước mặt hắn, xoay người tránh ra.

“Đức Lan…” Hắn lại cầm lấy cổ tay cô.

“Tôi sẽ không dính lấy cậu, càng không ỷ lại cậu.” Cô quay đầu cười lạnh.

“Không, từ giờ chị hãy ở cùng tôi…”

“Không phải cậu không thích tôi đi theo cậu sao?” Cô châm chọc.

“Đúng vậy, lúc trước tôi không muốn chị đi theo vì mong chị cách xa thị phi ân oán quanh tôi, mong chị sống yên ổn… Nhưng tôi phát hiện mình đã sai, vì từ lúc hai ta gặp nhau, vận mệnh đã cột vào nhau.” Hắn nói thật lòng.

Hắn rốt cục có thể hiểu vì sao các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh khác phải mang người trong lòng theo sát, tình yêu đích thực chẳng những cùng hỉ nộ ái ố, còn cùng hứng chịu nguy hiểm. Loại người vào sinh ra tử như họ, hận thấu tim, cũng yêu tận xương, bọn họ chỉ có thể hứa hẹn, không có hôn ước, chỉ có hiện tại, không có tương lai, nên họ dùng mỗi giây mỗi phút để yêu, để dù sinh ly tử biệt cũng không hối hận!

“Cột vào nhau? Tôi không muốn cột chung với anh chút nào!” Cô tức giận, cảm xúc như sắp vỡ đê, “Đều tại cậu, nếu không gặp cậu, tôi cũng không gặp chuyện bi thảm và đau khổ đến thế, nếu không tại cậu, tôi và mẹ còn sống yên ổn như thường…”

“Thực xin lỗi.” Hắn cảm thấy thật sự có lỗi.

“Giờ xin lỗi có ích gì? Cậu có thể trả mọi thứ cho tôi không? Có thể trả lại mạng sống của mẹ tôi không?” Cô lớn tiếng khóc gào, ra sức đấm vào ngực hắn.

Hắn cố nén nỗi đau ở yết hầu và l*иg ngực, để cô phát tiết.

Cô đánh đến mức đau tay, đau lòng, cuối cùng ngồi thụp xuống khóc nức nở. Hắn chậm rãi ngồi xuống, vươn tay muốn lau nước mắt cho cô, lại bị cô ngăn.

“Đừng chạm vào tôi! Tôi không bao giờ muốn gặp cậu nữa…” Cô ngẩng đầu mắng, nhưng nói được một nửa đã ngây dại.

Hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, gương mặt mỏi mệt; cô mở to hai mắt, lửa giận chợt tắt, cảm thấy kinh hoảng, tự trách.

Vết thương của hắn còn chưa đỡ, cô lại đánh mạnh vào ngực hắn…

Lòng cô rối loạn, nước mắt lã chã rơi.

Rõ ràng bị hắn hại thảm như vậy, cô vẫn không hận hắn được, vẫn thương hắn đến vậy…

Có phải ai cũng vậy không, hay chỉ mình cô?

“Đừng khóc.” Hắn một tay ôm cô vào lòng, thương tiếc vỗ về tấm lưng gầy của cô.

“Đừng chạm vào tôi…” Cô đẩy hắn ra.

Hắn ôm càng chặt, khàn khàn mà thâm tình nói: “Tôi yêu chị, Đức Lan.”

Cô ngẩn ngơ, nước mắt rơi càng nhiều.

“Cậu… vô lại… lại muốn… trêu đùa tôi… phải không… Nói cậu nghe… tôi sẽ không dễ dàng… mắc mưu… Hơn nữa… Hơn nữa tôi căn bản không thể thích một… tiểu quỷ…” Cô khóc thút thít, nhưng vẫn muốn chọc tức hắn.

“Không, chị yêu tôi, hơn nữa chị cần tôi.” Hắn thấp giọng nói.

“Không hề…” Cô chột dạ phản bác.

Hắn thầm than một tiếng, cúi đầu, ngăn miệng cô lại.

Cô vốn định đẩy hắn ra, nhưng vị máu tươi trong miệng hắn làm cô ngạc nhiên một lát, lớp ngụy trang lập tức sụp đổ.

Cô thích hắn tới vậy đấy! Dù hắn làm tổn thương cô, dù cô giận hắn, nhưng cô vẫn cứ thích tiểu quỷ này…

Bờ môi hơi lạnh của hắn nhẹ nhàng hôn cô, trong cái ôm ôn nhu ôm ấp của hắn, cơn tức giận của cô dần biến mất, nỗi đau cũng dần dịu đi, tình yêu có lẽ thật sự là phương thuốc chữa lành!

Hắn nhẹ nhàng vén tóc cô, lau nước mắt cho cô.

“Tôi yêu em, Đức Lan…” Hắn nói lời từ đáy lòng.

Lời này làm cô lại lã chã chực khóc.

“Nhưng… Tôi hơn cậu năm tuổi…” Cô nhắc lại chênh lệch tuổi tác.

“Tuổi chỉ là một con số không hề có ý nghĩa.” Hắn hôn cô một cái.

“Tôi tay chân vụng về…” Cô nói.

“Tôi biết.” Hắn lại hôn cô một chút.

“Tôi hai bàn tay trắng…” Cô lại nói.

“Em có tôi.” Hắn hôn cô không rời.

Hơi thở nam tính bức người, hắn muốn cô hiểu cô có thể dựa vào hắn, tín nhiệm hắn, an tâm để hắn che gió che mưa…

Lòng cô bị lay động thật sâu, rõ ràng hắn nhỏ hơn cô năm tuổi, lại thành thục ổn trọng, lão thành lõi đời hơn cô, trong lòng cô, hắn sớm không phải một thằng nhóc mười chín tuổi, mà là một người đàn ông chân chính!

Hai con tim không còn hiểu lầm và kiêng kị, nùng tình mật ý lên men trong nụ hôn, du͙© vọиɠ cũng tăng nhiệt độ, nụ hôn của hắn trở nên nóng bỏng kích cuồng, mãnh liệt thiêu đốt cô…

Cô tim đập ầm ầm, ôm lấy eo hắn, hé miệng, đóng lấy đầu lưỡi không ngừng thăm dò của hắn, chủ động đáp lại hắn.

Hắn cả người chấn động, huyết mạch dần sôi trào trong mùi hương nữ tính của cô, hắn ôm eo cô chặt hơn, hai người càng thêm gắn bó dây dưa.

Cô vô lực rúc vào lòng hắn, cơ hồ hít thở không thông.

Nụ hôn càng không thể vãn hồi, hắn nhìn vẻ mặt mê mang của cô, bầu ngực ẩn hiện dưới vạt áo rách, trong lòng rung động, du͙© vọиɠ luôn bị đóng băng nháy mắt tan rã.

Hắn cúi người, hôn lên sau tai, vai gáy, và bầu ngực tuyết trắng của cô…

Cô yêu kiều rêи ɾỉ, mười ngón tay bắt lấy tóc hắn, tay hắn luồn vào áo cô, cởi bỏ áσ ɭóŧ của cô, bầu ngực đầy đặn nảy ra, mềm mại ướŧ áŧ kích phát dục hỏa của hắn.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, há mồm ngậm lấy đầṳ ѵú phấn hồng, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ.

Cô mẫn cảm hít một hơi, kí©h thí©ɧ xa lạ làm con tim run rẩy.

Hắn vùi đầu trước ngực cô, không ngừng nắn bóp, liếʍ mυ"ŧ bầu ngực tròn đầy không muốn buông tay, đến khi hạ thân căng thẳng, đến khi rốt cuộc không khắc chế được du͙© vọиɠ mãnh liệt, hắn mới ngẩng đầu, khàn khàn nói: “Anh muốn em… Đức Lan…”

Cô biết hắn khát vọng, cũng hiểu chính mình không thể cự tuyệt, bởi vì cô cũng muốn hắn, cô cần có người giúp mình vá lỗ thủng lớn trong tâm hồn, cần người an ủi thân thể lạnh như băng, nên cô nâng mặt hắn, dùng một nụ hôn nồng nhiệt thay lời đồng ý.

Hắn cuồng dã đặt cô xuống đệm, triền miên hôn cô, vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo lẫn nhau, để thân thể trắng ngần đẹp đẽ của cô lộ ra trọn vẹn dưới tầm mắt hắn, hắn nhịn không được, lấy đầu ngón tay vuốt ve đường cong của cô, nín thở thăm dò mỗi tấc da thịt cô…

Cô thẹn thùng nhắm chặt hai mắt, hắn đυ.ng chạm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng càng nhẹ lại càng làm người ta mất hồn, mỗi tế bào dưới da như được thức tỉnh, khi tay hắn đi vào giữa hai chân cô, dịu dàng âu yếm, cô ưỡn người theo bản năng, kinh ngạc kêu lên…

Hắn nhanh chóng dùng miệng che tiếng kêu của cô lại, tay càng xâm nhập sâu.

Cô run rẩy, khó có thể tưởng tượng hắn nhỏ hơn cô năm tuổi, vì hắn thuần thục kĩ xảo hơn cô nhiều!

Cảm quan bị kí©h thí©ɧ cao độ trong tay hắn, hơn nữa môi bị hắn che lại, cô không thể phát tiết, ngược lại sự hưng phấn càng tăng gấp bội, cô khó nhịn mà quằn quại, toàn thân khô nóng khó nhịn…

“Ưm… ưm…” Cô ngâm nga, nhịp thở gấp mà ngắn ngủi.

“Em thật sự làm người ta thần hồn điên đảo…” Hắn thổi nhẹ bên tai cô, cũng dục hỏa thiêu thân.

“Vọng Nguyệt… Vọng Nguyệt…” Cô bất lực lắc đầu, thân thể mở ra vì hắn, đợi hắn tiến vào.

Trong cơn mê loạn, hắn đột nhiên nhớ Hessen nói mấy ngày nay là kì rụng trứng của Vệ Đức Lan, hắn giật mình, lập tức ngừng lại, thở ồ ồ: “Trời ạ… Đức Lan… Không! Anh không thể…”

Cô mở đôi mắt tràn ngập lửa tình, hoang mang nhìn hắn, thở dốc gọi: “Vọng Nguyệt?”

“Anh không chuẩn bị… Anh không mang bao… Lỡ em mang thai… có lẽ sẽ sinh ra loại quái thai như anh…” Hắn nhẫn nại, đau khổ nói.

“Anh không phải quái thai… Hơn nữa, em không bận tâm nếu có con của anh…” Cô vỗ về mái tóc hắn, nói.

“Anh là người đột biến!” Hắn nói.

“Đột biến thì sao chứ? Với em, anh chính là anh, độc nhất vô nhị…” Cô ôm gáy hắn, hôn lên khóe môi hắn.

“Đức Lan…” Hắn cảm động.

“Em yêu anh…” Cô ôm chặt hắn.

Hắn không còn băn khoăn, hôn cô, âu yếm cô, trong tiếng kêu khẽ động lòng người của cô, hắn động thân chiếm lấy nơi mềm mại nữ tính lại cực độ bao dung của cô, hợp nhất với cô!

Trong nháy mắt trải nghiệm nhiều cảm giác, Vệ Đức Lan ôm chặt Vọng Nguyệt Tinh Dã, trở thành một bộ phận của hắn, sự tuyệt vọng lạnh như băng được làm ấm bởi nhiệt độ cơ thể hắn, đau thương rời xa, tình yêu lấp đầy.

Toàn thế giới như chỉ còn lại hai người họ, thế giới ồn ào luôn làm Vọng Nguyệt Tinh Dã thấy phiền nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, lúc này, hắn không nghe được gì ngoài tiếng tim đập và thở gấp của Vệ Đức Lan…