Chương 97: Thành phố bệnh dịch (13)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Editor : Alice.T

——o0o——

[ Tình Thế Nguy Hiểm ]

Vết thương ở l*иg ngực Lilith lành lại ngay lập tức, cây gậy nhọn trong tay cô giống như trường kiếm trong tay kiếm khách. Ở trong kẽ hở quái vật đang công kích kỵ sĩ, cô lách mình đi đến trước mặt một tên kỵ sĩ, cầm cây gậy thọc thẳng vào l*иg ngực kỵ sĩ nón giáp sắt dễ như trở bàn tay.

Trước gậy nhọn áo giáp sắt thép mỏng manh như giấy, đơn giản thọc một cái đã bị thủng một lỗ. Sau khi áo giáp bị thọc thủng, gỉ sét nghiêm trọng lấy lỗ thủng làm trung tâm lan ra khắp người kỵ sĩ nón giáp sắt, chỉ trong tích tắc, kỵ sĩ đã bị sét ăn mòn thành một đống sắt vụn!

Lilith hét lớn một tiếng.

Người của Tòa Thánh cho là cô đang nói với Bác Sĩ Mỏ Chim, nhưng thực tế cái chữ này của Lilith là đang nói với Giang Chi Nhu núp trong góc khuất.

Cô hành động thất bại bị bao vây, đã định là sẽ chết. Đã như thế, đương nhiên phải nghĩ cách kéo chân người của Tòa Thánh để Giang Chi Nhu mau sớm chạy đi!

Giang Chi Nhu núp trong góc khuất mắt như sắp toét ra, Giang Chi Nhu cũng hiểu giờ mà cô lao lên thì cũng chỉ là dâng thức ăn cho Tòa Thánh thôi…

Lục Phi Trầm, đúng, Lục Phi Trầm!

Có lẽ Lục Phi Trầm sẽ có cách! Hiện tại cũng chỉ có hắn mới có thể có cách cứu Lilith và Bác Sĩ Mỏ Chim!

Nếu Bác Sĩ Mỏ Chim và Lilith cùng bị thiêu chết trên quảng trường xét xử, câu chuyện này sẽ hoàn toàn hướng tới kết cục BE. Lục Phi Trầm sẽ không thờ ơ đứng nhìn, coi như vì Sở Dương Băng, hắn cũng sẽ không như thế!

Giang Chi Nhu cắn răng, thừa dịp Giang Chi Nhu hấp dẫn sự chú ý, quay người đi tìm Lục Phi Trầm.

Bên kia Tổng Giám Mục nhíu mày, lạnh lùng nói : “Tà thuật! Bắt chúng lại cho ta, ta phải trừng trị bọn chúng trước mắt Chúa Cha!”

Tổng Giám Mục vừa ra lệnh, kỵ sĩ vốn đứng yên bảo vệ ông ta cũng gia nhập vào cuộc chiến.

Hơn mười kỵ sĩ phối hợp với nhau vây lấy quái vật, quái vật không có cách nào phát huy ưu thế tốc độ của nó, lại không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị kỵ sĩ đánh bại. Mất đi quái vật giúp cản kỵ sĩ, Lilith rơi vào trong vòng vây không tìm được cơ hội thứ hai đánh lén kỵ sĩ.

Lúc này Lilith đã là nỏ mạnh hết đà, công kích quái vật bộc phát lúc sắp chết cũng lan đến cô, một mảng thịt lớn ở lưng cô không cánh mà bay. Máu trong cơ thể đã bị cái bóng hút cạn, nên lưng bị thương như thế lại không hề có một giọt máu nào chảy ra.

“Bó tay chịu trói đi!” Tổng Giám Mục lớn giọng nói : “Chúa Cha sẽ rộng lượng tha thứ cho các ngươi!”

“À!” Lilith cười lạnh một tiếng, mắng : “Cút mẹ mày đi, Chúa Cha! Ông đã thành kính như thế, thì tôi đây sẽ tiễn ông đi gặp Chúa Cha của ông!”

Nói xong, đột nhiên Lilith bay lơ lửng, cách kỵ sĩ nón giáp sắt, phi cây gậy trong tay thẳng đến phía Tổng Giám Mục. Gậy nhọn rời khỏi tay lao nhanh như mũi tên, Tổng Giám Mục không ngờ Lilith sẽ liều lĩnh vứt bỏ vũ khí trong tay.

Thấy cây gậy sắp xuyên qua cơ thể Tổng Giám Mục, Lương Hựu đứng cạnh Tổng Giám Mục bỗng rút kiếm chặn lại, ngoại lực thay đổi quỹ đạo chuyển động của cây gậy, gậy nhọn bị đánh bay xẹt qua người Tổng Giám Mục.

Lúc mà Lilith định liều mạng thì Lương Hựu đã lặng lẽ di chuyển đến cạnh người Tổng Giám Mục, một là vì Tổng Giám Mục là đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt, đứng cạnh ông ta an toàn hơn, hai là Lương Hựu đang đợi cơ hội cứu Tổng Giám Mục.

Lương Hựu rất rõ Lilith cũng là người thâm niên nên nếu muốn liều mạng, e rằng người có mặt ở đây đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà người có địa vị cao nhất ở đây và đối tượng có khả năng lãnh một kích cuối cùng của Lilith nhất không ai ngoài Tổng Giám Mục, mà gã thì đang chờ cái thời khắc này.

Bây giờ, gã đã thành ân nhân cứu mạng của Tổng Giám Mục, lúc Tòa Thánh rời khỏi thành phố này chẳng lẽ có thể bỏ gã lại sao?

“Phù thủy, ngươi hãy chờ nhận xét xử đi!”

Lương Hựu đắc ý vô cùng, liếc Lilith, trong ánh mắt mang theo một tý đồng tình.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, lợi hại như Lilith giờ đã sắp chết trên quảng trường xét xử, còn gã, chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi thành phố này!

Lúc này Lilith lại nở một nụ cười cổ quái với Lương Hựu, cô há miệng làm khẩu hình với Lương Hựu.

“Gặp lại ở địa ngục nha, đồ ngu xuẩn!”

Lương Hựu còn chưa kịp phản ứng lại ý của Lilith, bỗng nhiên ngực truyền đến một cơn đau nhói, Lương Hựu chậm rãi cúi đầu xuống nhìn thì thấy mũi nhọn của cây gậy lòi ra từ ngực gã.

Hóa ra cây gậy bị đánh bay kia vẽ ra một vòng cung ở giữa không trung, giống như boomerang từ đằng sau xuyên qua l*иg ngực Lương Hựu không hề phòng bị. Năng lực khô rụi suy bại từ cây gậy lan vào cơ thể Lương Hựu, l*иg ngực Lương Hựu lập tức héo khô lõm vào trong.

Lúc này Lương Hựu như mới nhận ra xảy ra chuyện gì, loạng choạng hai bước lắc đầu nói : “Không, không… Không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn!”

Bên kia kỵ sĩ nón giáp sắt cùng tiến lên, áp chế Lilith và Bác Sĩ Mỏ Chim.

Lilith chợt cất tiếng cười to, tiếng cười vang vọng quỷ dị trong đêm tối như tiếng gào thét kỳ dị của ác quỷ.

“Ha ha! Ha ha ha ha!”

Ở bên khác, theo thời gian trôi qua, hai cánh tay của Sở Dương Băng đã mất cảm giác, cậu dựa lên bức tường bên ngoài nhà đá, từng giọt mồ hôi lạnh thấm ướt lớp vải trên người cậu.

Lạnh, lạnh quá.

Cái cảm giác lạnh lẽo kỳ dị đó ngấm vào trong máu thịt cậu, cậu rõ ràng cảm thấy lạnh, nhưng người cậu lại ra mồ hôi không ngừng, cậu dần dần xuất hiện triệu chứng mất nước. Bệnh dịch đang tiêu hao thể lực cậu, tấn công hệ thống miễn dịch của cậu, định biến cơ thể xá© ŧᏂịŧ tươi sống này của cậu thành môi trường thích hợp nhân giống trong thời gian sớm nhất có thể.

Trừ bệnh dịch, thì trận hỗn loạn đã dừng lại ở phía xa kia càng khiến Sở Dương Băng lo lắng hơn.

Cũng không biết Lilith và Giang Chi Nhu có tìm được Bác Sĩ Mỏ Chim không, không biết rốt cuộc hai cô có gặp phải nguy hiểm nào không, không biết bên Tòa Thánh có hành động gì… Thế cục càng ngày mù mịt, mà cậu… Mà cậu còn bị nhiễm bệnh…

Sở Dương Băng dựa lên tường chống đỡ người, khó khăn thở hổn hển.

Lục Phi Trầm lau người xong đi đến bên cạnh Sở Dương Băng, hỏi : “Sao vậy? Trong lúc anh với em tách ra có phải đã xảy ra chuyện gì mà em chưa nói với anh không?”

Sở Dương Băng lắc đầu, may thay vải trên mặt cậu đã che đi sắc mặt cực kỳ tái nhợt và thần thái của cậu.

“Đừng giấu giếm anh.” Mắt Lục Phi Trầm dần tối đi, hắn căn bản không tin Sở Dương Băng không giấu giếm hắn. Nếu cậu không giấu giếm, sao từ đầu tới chân đều ghi rõ mâu thuẫn với hắn, giống như hắn đưa tay chạm vào cậu một cái là cậu sẽ nhảy dựng lên vậy.

“Em…” Không phải Sở Dương Băng muốn giấu Lục Phi Trầm, chỉ là cậu vẫn chưa biết phải mở miệng nói sao với hắn, chỉ là chưa nghĩ ra được phải dùng tư thái thế nào để tạm biệt hắn, chỉ là cậu… không cam lòng và không muốn thừa nhận sự thật là cậu sắp chết.

Nhưng, không đợi Lục Phi Trầm hỏi tiếp, một bóng người lảo đảo chạy đến.

Người chạy đến là Giang Chi Nhu, Giang Chi Nhu chạy hồng hộc tới, cô xông đến chộp lấy tay của Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm muốn kéo họ đi.

Bởi vì chạy quá nhanh, Giang Chi Nhu chỉ có thể nói ra mấy từ không đầy đủ.

“Xét xử… Lilith… Phù thủy!”

Giang Chi Nhu nói đơn giản, nhưng cũng không trở ngại để Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng hiểu được ý cô muốn nói.

Sở Dương Băng theo phản xạ hất tay Giang Chi Nhu đang lôi kéo cậu ra, sau đó lo lắng hỏi : “Chị Li bị Tòa Thánh coi là phù thủy? Bị bắt đi xét xử rồi?”

Giang Chi Nhu gật đầu, mang bọn họ vội vàng chạy đến quảng trường xét xử.

Tin này nói không khác gì sấm sét giữa trời quang với Sở Dương Băng, Lilith là người dẫn dắt cậu trong câu chuyện đầu tiên, mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc cậu chu đáo, bây giờ nghe được tin xấu như vậy khiến cậu nhất thời khó tiếp nhận được.

“Vậy Bác Sĩ Mỏ Chim thì sao?” Sở Dương Băng vội hỏi.

“Cũng bị Tòa Thánh bắt rồi.” Hô hấp Giang Chi Nhu đã trở lại bình thường, trả lời.

“Vậy giờ cô dẫn chúng tôi đi xem cảnh tử hình đó sao?” Lục Phi Trầm đột nhiên đứng lại, lạnh lùng hỏi.

Giang Chi Nhu sửng sốt, rõ là cô không ngờ được Lục Phi Trầm sẽ hỏi câu như vậy.

“Không, tôi muốn các cậu đến xem có cách nào cứu được Lilith không?”

Lục Phi Trầm không chút lưu tình nói : “Không có! Không có cách nào cả! Không cứu được! Năng lực của Lilith không thua kém tôi, cô ta đã bị bắt, chúng tôi có thể có cách nào cứu được bọn họ?”

Giang Chi Nhu lảo đảo hai bước, lắc đầu, muốn phản bác nhưng không biết phản bác chỗ nào.

Lời Lục Phi Trầm nói, nghe thì thấy lạnh lùng nhưng đó là sự thật.

Quảng trường xét xử lúc này tất nhiên đã bị kỵ sĩ nón giáp sắt khống chế chặt chẽ, bằng ba thân thể phàm thai bọn họ, căn bản không có cách nào cướp được Lilith ra khỏi đấy. Lúc này đến quảng trường xét xử thì cũng chỉ là đến trơ mắt nhìn Lilith bị thiêu chết thôi.

“Không… Không được… Mau đi cứu em ấy!” Giang Chi Nhu không chấp nhận nổi Lilith có thể sẽ chết, cô lo lắng nói : “Lục Phi Trầm! Cậu có cách! Cậu có cách mà đúng không?”

“Lilith đã có thể điều động cái bóng của mình, còn có cả gậy nhọn, cậu lợi hại hơn Lilith, chắc chắn cậu cũng có át chủ bài đúng không?” Giang Chi Nhu sụp đổ nói : “Van xin cậu, van xin cậu mau cứu em ấy! Mau cứu em ấy!”

Sau khi Giang Chi Nhu tiến vào câu chuyện thì gặp Lilith, bất kể hai người ở trong hiện thực hay là ở trong câu chuyện, hai người cùng nâng đỡ lẫn nhau gắn bó mười mấy năm. Cô vẫn luôn theo dõi Lilith từ một cô gái đen gầy trở thành một người thâm niên mạnh mẽ vang dội, nhìn cô thành lập được nhãn hiệu và sự nghiệp của riêng mình trong hiện thực, Lilith cũng đã nhìn cô kết hôn sinh con.

Tình nghĩa của hai người trải qua năm tháng và thử thách sinh tử, người ngoài khó mà đoán ra được quan hệ giữa hai người sâu đậm đến cỡ nào.

Bảo cô chấp nhận Lilith bị thiêu chết, không bằng bảo cô bị thiêu chết cho rồi!

Lục Phi Trầm đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.

Cảnh đêm trôi nổi trong mắt hắn, vụn băng quỷ quyệt rắc vào sóng mắt sâu thẳm của hắn, hồi lâu, hắn nói : “Coi như tôi có, thì tại sao tôi phải cứu cô ta?”

Giang Chi Nhu không dám tin ngước mặt nhìn Lục Phi Trầm, nhưng rồi cũng không biết nói gì cho phải.

Thân phận giữa Lilith và Lục Phi Trầm rất căng hiện giờ chỉ là bạn đồng hành tạm thời, Lilith mạo hiểm hành động thất bại sắp bị gϊếŧ, Lục Phi Trầm không có nghĩa vụ đi cứu cô.

Lạnh lùng không? Quả thật lạnh lùng, nhưng Lục Phi Trầm vốn là phải như vậy.

Thử đổi chỗ mà xem, nếu có một ngày Lục Phi Trầm rơi vào tử cảnh, Lilith cũng sẽ không liều lĩnh đi cứu hắn.

Đây mới là bình thường, quan hệ giữa những người tham gia câu chuyện.

Bọn họ hợp tác với nhau, cảnh giác lẫn nhau, cũng luôn đặt sự an nguy của bản thân lên hàng đầu sẽ không vì bạn hợp tác tạm thời mà mạo hiểm hoặc tự tìm đường chết.

Giang Chi Nhu bình tĩnh nhìn Lục Phi Trầm một hồi, rồi cũng trầm mặc.

Là cô nhất thời bị váng đầu, sau khi cô kết hôn sinh con, cô đã không ngừng cọ câu chuyện độ khó thấp của người mới, chỉ vì muốn giảm nguy hiểm. Trên thực tế, có chồng đợi cô về, con cần cô ở bên chăm sóc lớn lên, cô không thể mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.

Đã quá lâu rồi cô không đối mặt với tình thế sinh tử không lối thoát như thế nầy, cho nên bây giờ cô mới lại ngây thơ tới cỡ này.

Giang Chi Nhu nhếch lên một nụ cười châm chọc, quay người chạy đến quảng trường xét xử.

Lục Phi Trầm có thể không đi, nhưng cô không thể, cho dù tính khả thi chỉ có một phần triệu, cô cũng phải nghĩ cách cứu Lilith.

Lục Phi Trầm ngoài miệng nói không đi cứu, nhưng khẳng định hắn sẽ đi cứu… Bởi vì Sở Dương Băng!