Chương 8: Đêm máu kinh hoàng (8)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

—–o0o—–

[ Buổi trà chiều thứ ba. Diana trong l*иg chim ]

Lúc này, Maria từ trong lòng Sở Dương Băng giãy giụa ra, cô bé nói:"Em có thể, em có thể!"

"Maria......" Sở Dương Băng có chút lo lắng nhìn Maria, Maria ngoài miệng nói có thể, nhưng cơ thể gầy teo nho nhỏ của cô bé vẫn đang không ngừng run rẩy.

"Cảm ơn anh, Alice." Maria đỏ mắt, nhưng trong mắt tất cả đều là sự quật cường và kiên định, cô bé nói:"Em không thể lúc nào cũng dựa vào mọi người được, cuối cùng em vẫn phải tự mình đối mặt. Em muốn sống sót......Em muốn sống !"

Bé gái tóc vàng pha lẫn máu quật cường muốn cùng đối mặt với Sở Dương Băng và Lilith, cô chống cái cổ mảnh khảnh giống như thiên nga của mình lên, trên khuôn mặt non nớt đẹp dẽo dường như mang theo ánh sáng.

Lilith đối với hành động của Maria không tỏ rõ ý kiến.

Mặc dù ngoài miệng nói "xem thử mạng khi đối mặt với sinh tử có cứng hay không", nhưng trên thực tế Lilith vẫn rất cẩn thận.

Lilith đẩy cửa hé ra một cái khe tính thử thăm dò, mùi máu tanh nồng nặc liền theo cái khe ấy trào ra mãnh liệt. May mà Sở Dương Băng từ tầng hầm một đường đi tới đây, khứu giác đã sắp chai lỳ rồi, ngược lại cảm thấy cũng không ghê tởm mấy.

Sau khi Lilith xác nhận bên trong cánh cửa không có người, liền cùng với Sở Dương Băng, và Maria đi vào bên trong.

*********

Tiệc trà chiều lần thứ ba.

Bảy người còn sống lại lần nữa ngồi với nhau, chỉ là lần này lại có thêm một cái ghế trống không.

Chuyện đầu tiên mà Sở Dương Băng làm sau khi đến tiệc trà chiều đó là ăn, không riêng gì Sở Dương Băng, những người khác cũng yên lặng ăn.

Trên bàn tròn trước mặt đều là đặt một ít trà bánh, nhưng bọn họ đều đói không chịu nổi. Nếu như nói hai ngày trước còn nghi ngờ, sợ hãi đủ loại, thì ngày thứ ba là thật sự đói đến mức không chịu nổi nữa.

Đợi đến khi gió cuốn mây tan ăn xong trà bánh trên bàn, Vivian uống trà sữa, nói:"Tối qua bọn tôi đi một vòng trong pháo đài, đã quen một chút cấu trúc của pháo đài này rồi."

Lilith nói:"Tối qua bọn tôi đi dạo một vòng ở tầng một, đó là nơi dành cho mấy người tôi tớ ở."

Sở Dương Băng im lặng uống trà sữa, nghe Lilith và Vivian kẻ xướng người họa kể lại chuyện xảy ra đêm qua, nghe hai người bọn họ cãi vã, nói cái gì mà "Đến bây giờ cũng không có được một cái manh mối, đêm nay người chết có phải sẽ là mình hay không", gì mà "Còn tiếp tục như thế mọi người nhất định sẽ chết hết" vân vân mây mây.

Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Mary và Angelina một cái, Lilith với Vivian là đang diễn trò cho các cô xem. Angelina bị Vivian xếp vào nhân vật cần phải hoài nghi và cảnh giác, Mary đêm qua không có tới, cũng bị loại bỏ ra khỏi nhóm.

Sở Dương Băng nghĩ, nếu như tối qua cậu không có ra ngoài với bọn họ, phải chăng cậu cũng sẽ giống như Mary bị loại trừ ra khỏi nhóm, từ đó không có được thêm manh mối nào, chỉ có thể chờ chết trong sợ hãi.

Buổi trà chiều lần này, Mary vẫn như cũ một câu cũng không nói, cô cũng không ăn bất cứ thứ gì. Nhưng không biết có phải là ảo giác của Sở Dương Băng, Sở Dương Băng lại thấy da dẻ của Mary đẹp hơn trước nhiều.

Dưới lớp mạng lưới mỏng màu đen, mắt thường có thể nhìn thấy được làn da của Mary săn chắc lại mang theo sáng bóng hồng hào trẻ trung, đôi môi đỏ mọng càng đầy đặn trơn bóng, cả người đều kiều diễm ướŧ áŧ.

Sở Dương Băng thấy hơi có chút khó hiểu, dù sao mấy ngày nay, mọi người đều ăn không ngon ngủ không yên, lại ngày đêm điên đảo hoảng hốt lo sợ, ngay cả Lilith và Vivian cũng tiều tụy không ít.

Mary thì ngược lại, cô giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí dung mạo khí sắc càng ngày càng đẹp hơn trước kia. Mary giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp, sau khi được tưới đều nước, cho dù là mạng lưới màu đen cũng không năng được vẻ đẹp toàn thân của cô lộ ra.

Angelina lo lắng túm góc váy, trong đôi mắt to của cô chứa đựng sự bất an làm cho người ta tan nát cõi lòng, cô có sốt ruột nói:"Mọi người thật sự không phát hiện ra manh mối nào khác ư?Tôi không muốn tham gia tiệc tối đêm nay đâu, làm sao đây......Làm sao bây giờ......"

Lilith và Vivian thôi việc diễn trò kẻ xướng người họa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô.

Angelina cảm giác được không khí không đúng, cô sắc mặt tái nhợt, ánh mắt né tránh, cô hỏi:"Sao vậy?Sao đột nhiên mọi người không nói chuyện nữa?"

Vivian tháo kính gọng vàng trên mũi xuống, lộ ra đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị khôn khéo, hắn nói:"Angelina, cô rốt cuộc muốn diễn tới khi nào?Cô muốn là người sống cuối cùng, lẽ nào bọn tôi không muốn sao?Cô còn muốn khoác lớp da điềm đạm đáng yêu đó đi lừa gạt ai?"

"Anh......Anh có ý gì!"Angelina sắc mặt trắng bệch, cô giống như bị bêu xấu lộ ra vẻ măt phẫn nộ.

Vivian tựa lưng vào ghế, một bộ dáng sớm đã nhìn thấu hết tất cả, nói:"À, không phải chỉ có một mình cô biết, bọn tôi đều biết!Thời gian, đúng không?Chúng ta bị Bá tước mới đến làm khách, làm khách mấy ngày?"

"Bảy ngày?Tám ngày?" Vivian gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Angelina, thấy thần sắc cô biến hoa vặn vẹo, biết mình đã đoán đúng rồi,"Cô muốn đẩy bọn tôi đi chịu chết, rồi bản thân sẽ trở thành người sống cuối cùng!"

"Tôi không có ! Tôi không có ! Tôi không có ! " Angelina lúng túng cáu giận lắc đầu, cô nói:"Mọi người sao có thể coi tôi như vậy chứ ! "

Nói xong, Angelina giống như không thể chịu được nhục nhấc váy chạy đi mất, nhưng lúc Sở Dương Băng nhìn đến bóng dáng đó thấy có một chút mùi vị diễn trò lừa bịp bị người ta vạch trần chạy trối chết.

Mary xem một màn kịch này cười khẽ ra tiếng, cô cũng đứng lên, xoay người rời đi.

"Tốt rồi, hiện tại điều kiện để kết thúc câu chuyện rất rõ ràng." Vivian lại lần nữa đeo mắt kính lên, khí thế sắc bén bức người trên người được thu liễm lại không còn một mảnh, hắn nói:"Quả nhiên là thời gian, hôm nay là ngày thứ ba, nhiều nhất là tám ngày chúng ta có thể thoát khỏi câu chuyện rồi."

"Đơn giản như vậy sao?"Lilith nhăn mày lại.

Vivian thở dài, nói:"Dù sao trong 8 người thì có 6 đều là người mới, cho dù có hai tay già đời chúng ta ở trong, độ khó câu chuyện cũng sẽ không cao, là tôi đánh giá cao độ khó của câu chuyện."

"Tôi còn tưởng câu chuyện này sẽ có điều kiện ẩn gì đó——Chẳng hạn như nhất định phải tìm thấy gươm bạc cắm vào tim của Bá tước Cappadocia——Điều kiện như vậy mới có thể đạt đến kết cục chứ, dù sao kết cục của Dracula trong《 400 Năm Kinh Hoàng 》là bị gươm bạc đâm thủng tim."

Lilith cười lạnh một tiếng, cô nói:"Xem ra vị tiểu thư Elizabeth kia vẫn ảnh hưởng đến cậu."

"Phải." Vivian nói:"Nói đến ma cà rồng, trước hết nghĩ tới chính là Dracula. Tôi thấy dùng gươm bạc đâm thủng tim Bá tước Cappadocia cũng coi như là một cách kết thúc câu chuyện, có điều đó là chế độ hell*. Tôi và Rose tìm khắp cả tầng trên của pháo đài, cũng không tìm thấy đồ bạc nào."

*( hell mode – chế độ địa ngục : đại loại là độ khó cao của game. )

"Không, vẫn có thể tìm thấy đồ bạc." Sở Dương Băng bỗng nhiên mở miệng nói:"Nếu trong pháo đài của Bá tước Cappadocia không thể có đồ bạc, vậy từ bên ngoài pháo đài mang vào thì sao?Bá tước Cappadocia hung danh hiển hách, có lẽ mấy vị quý nữ nhận lời mời trước kia cũng sẽ đem theo vũ khí bằng bạc đến đây không chừng. "

Vivian tán thưởng liếc mắt nhìn Sở Dương Băng, nói:"Suy nghĩ không tồi, chẳng qua tôi thấy tốt nhất chúng ta vẫn đừng tùy tiện thử. Dù sao Bá tước Cappadocia cũng không phải là Dracula cam tâm chịu chết vì Elizabeth, cho dù có được vũ khí bằng bạc, nếu một lần không thể đâm trúng tim, cũng sẽ chỉ chọc giận Bá tước Cappadocia, đến lúc đó kết cục của nhóm là chết chùm."

"Lại nói tới khiến tôi nghĩ đến vấn đề thời gian còn cần phải cảm ơn Maria." Vivian nhìn về phía cô bé tóc vàng, cười nói:"Trên thư mời đơn giản chỉ có thời gian địa điểm và nhân vật, thứ Angelina che giấu rất có thể là thời gian mà Bá tước Cappadocia mời chúng ta đến làm khách."

"Maria lúc đó có nói cho dù chúng ta chết trước Angelina, lúc đó chỉ còn lại có một mình Angelina thì cô ta cuối cùng vẫn sẽ chết. Nhưng nếu thời gian mà chúng ta được mời tới làm khách chỉ có bảy hoặc tám ngày, một ngày chết một người, cuối cùng ngày nào đó Angelina liền có thể sống sót rời khỏi pháo đài, đây cũng là lý do cô ta hại chúng ta."

Lilith trầm ngâm một chút, gật đầu, sau đó kể cho Vivian nghe cảnh tượng tối hôm qua bọn họ nhìn thấy ở tầng hầm của pháo đài.

*********alicettrucquan.wp.com

Tối hôm qua, tầng hầm.

Lilith mang theo Sở Dương Băng và Maria vào trong, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, Sở Dương Băng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm sốc.

Sau cánh cửa sắt là không gian cực rộng lớn, bốn phía đều được xây bằng đá nham màu đen, ở chính giữa không gian treo một cái l*иg chim thật lớn. Có vô số kẽm gai sắc nhọn hướng vào bên trong l*иg chim. Thi thể của Diana ở ngay trong đó.

Xác của Diana vặn vẹo ngã quắp ở trong l*иg chim, hai chân của hắn đã không cánh mà bay, lộ ra mảnh xương trăng và xương trắng toát máu thịt đỏ tươi, cẳng chân trống rỗng lọt qua kẽ hở của hàng rào l*иg chim rũ xuống ở bên ngoài. Xác của Diana hầu như đã bị xé nát, vô số gai sắt đâm ở trên người, máu thịt bị lòi ra khỏi miệng vết thương hẹp dài, hắn giống như chim sơn ca bị bụi gai đâm chọc.

Sở Dương Băng hầu như có thể tưởng tượng được những gì Diana đã gặp phải, giày nhảy đỏ một đường mang hắn đi vào phòng hình phạt này, Diana nhảy ra bước nhảy tao nhã, trơ mắt nhìn mình bị mang vào l*иg chim dày đặc kẽm gai. Hắn ở trong l*иg chim, bị đôi giày nhảy đỏ lôi kéo nhảy như một con thiên nga ưu nhã.

Mỗi một lần xoay người, những cái gai sắt lại quẹt ra vết thương dài hẹp ở trên người hắn; mỗi một lần nhảy nhót, gai sắt đều sẽ xuyên qua cơ thể hắn.

L*иg chim bị treo lên rất cao, Diana ở bên trong uyển chuyển nhảy múa, máu đỏ giống như hạt mưa rơi xuống mặt đất, có lẽ bá tước Cappadocia đã đứng ở phía dưới hưởng thụ tắm máu tươi của con người. Diana bị coi thành cái vòi sen, máu tươi ấm áp của hắn là những giọt nước từ trong vòi sen chảy ra.

Sau khi Diana nhảy xong khúc nhảy tử thần này, cơ thể của hắn đã tan tành vụn nát, có người chém đứt hai chân của hắn, và tháo bỏ đôi giày đỏ ra, mang chúng đi.

Hai mắt của Diana trợn rất to nhìn về phía cửa chính, Sở Dương Băng từ trong đó đọc ra được nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng vô tận.

Sở Dương Băng ở hiện trường gần như đứng không vững, nhưng ngoài ý muốn lại không thấy khó chịu hay buồn nôn gì, năng lực thích ứng của con người là vô tận. Từ chuyện của Elizabeth cho đến những hình phạt dưới tầng hầm, thần kinh của Sở Dương Băng đã có chút chết lặng, cậu bắt đầu quen dần với máu tươi, sự kí©h thí©ɧ và cái chết, cậu thậm chí vào lúc nhìn thấy xác có thể bình tĩnh suy nghĩ xem nó đã trải qua những gì trước khi chết.

Đây có được tính là tiến bộ không?

Sở Dương Băng không biết.

"Tắm máu người?" Vivian nhíu mày lại, nói:"Lại giống như Angelina nói, bên này chúng ta không tìm được thứ gì hữu dụng, Nhưng chúng ta chắc sẽ tìm thấy gì đó trong phòng quản gia, bởi vì bên trong phòng của quản gia, chúng ta chưa có đi vào xem."

Lilith gật đầu, nói:"Tốt, hôm nay đến đây thôi. Tối phải cẩn thận một chút, Angelina bị lật tẩy, đêm nay khó dám đảm bảo cô ta thẹn quá thành giận."

Mọi người gật đầu, từng người tự mình rời đi.