Chương 6: Đêm máu kinh hoàng (6)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

--o0o--

[ Đêm Thứ Hai. Diana ]

Diana hiểu rõ ràng mình nhất định phải chấp nhận lời mời của Bá tước Cappadocia, nếu không hắn sẽ chết thê thảm giống như Elizabeth, nhưng đôi giày nhảy màu đỏ kia, ở trước khi Diana mở miệng, đôi giày nhảy màu đỏ ma quỷ đó, liền mang hắn rời khỏi phòng khiêu vũ.

Hắn xoay tròn, nhảy nhót rời đi bên cạnh Bá tước Cappadocia, xa xa truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của Diana.

"Tôi bằng lòng ! Tôi thật sự bằng lòng !"

"Tôi bằng lòng !"

"Tôi bằng lòng !"

Giọng nói của Diana càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến......Lúc chỉ còn lại tiếng gào mơ hồ của hắn.

Trên miệng của hắn nói bằng lòng, nhưng cơ thể lại bị giày nhảy đỏ mang đi mất.

Làn váy đung đưa thành đóa hoa, hai tay vung vẫy như con bướm giương cánh.

Sở Dương Băng nhìn về phía Bá tước Cappadocia, thấy hắn thở dài một tiếng, dùng ngữ điệu bi thương mà nói:"Xem ra tiểu thư Diana từ chối ta rồi, cho dù cô ấy muốn dùng lời nói an ủi ta, nhưng cơ thể cô ấy đã bán đứng chủ ý của cô ấy."

Sự tiếc hận và đau buồn mà hắn biểu diễn ra có chút xốc nổi và vụng về, cho dù là Sở Dương Băng thì cũng nhìn ra được.

Bá tước Cappadocia hình như cũng ý thức được điểm này, hắn rất nhanh đã thu lại biểu tình xốc nổi.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền thình lình cười rộ lên, lúc mới đầu là cười nhẹ, đến cuối cùng hắn lại bắt đầu cất tiếng cười to. Hắn hé ra đôi môi đỏ tươi như máu, lộ ra hàm răng trắng đều, giống như ý thức được đây là một buổi vũ hội long trọng mà hoa lệ, hắn nhấc hai tay lên, tự mình một người nhảy mấy bước.

Hắn không che dấu sự điên cuồng và hưng phấn của mình, bước nhảy của Bá tước Cappadocia dừng phắc đi, hắn xoay người đối diện với đám người Sở Dương Băng, cử chỉ phong độ tao nhã mà nhẹ nhàng.

"Vũ hội tối nay kết thúc tại đây, đêm mai, mong đợi gặp mặt các tiểu thư xinh đẹp."

Sở Dương Băng không rõ tại sao hắn đột nhiên lại có hành động này, nhưng cậu ý thức được tại khoảnh khắc này, sự mong đợi trong miệng của Bá tước Cappadocia là thật, cái này khác với sự giả dối và xốc nổi của tối qua.

Hắn bắt đầu thực sự chân thành, mong đợi gặp gỡ bọn họ vào tối mai.

Bá tước Cappadocia rời khỏi phòng khiêu vũ, tiếng chuông nửa đêm vang vọng cả tòa pháo đài Cappadocia, theo tiếng chuông, ánh sáng trong pháo đài cũng lần lượt thối lui, bóng tối và nỗi sợ hãi lại lần nữa buông xuống.

Sở Dương Băng đi theo người hầu về phòng mình, cậu đứng ở trước bàn quẹt cháy một que diêm, thật cẩn thận mà bảo vệ ánh lửa của ngọn nến nhỏ trước mắt. Cậu không dám ngồi cũng không dám nằm xuống, cả người cậu đều đau, một khi thả lỏng xuống e rằng cậu sẽ ngồi phịch tại chỗ.

Sau nửa đêm đám Sở Dương Băng bọn họ có thể tự do hoạt động, trong buổi trà chiều đã hẹn xong sẽ gặp nhau tại sảnh tiệc chính, nhưng trong lòng Sở Dương Băng còn có hoài nghi.

Quản gia đã từng đề cập qua trong pháo đài phân bố đầy bẫy và cơ quan, cái chết của Elizabeth chính là bằng chứng.

Lúc đó bức tường của pháo đài đột nhiên nứt ra, lộ ra pho tượng thiếu nữ được giấu ở bên trong, hai sợi dây xích sắt theo sát đằng sau, để cho Elizabeth chết trong cái ôm ấp của pho tượng thiếu nữ.

Sở Dương Băng đến tòa pháo đài này hai ngày, đi đi lại lại tất cả đều là người hầu dẫn đường, đối với việc hành động đêm nay, Sở Dương Băng nói không sợ thì là giả, ai cũng không rõ tòa pháo đài cổ kính này dưới cái nhìn hoa lệ ẩn giấu bao nhiêu cơ quan và hình cụ tra tấn.

Sở Dương Băng là một người thường, lá gan của cậu không bự lắm, giống như bây giờ cậu đang đứng trước ánh nến nhưng lại hoàn toàn không dám quay đầu nhìn bóng tối đằng sau lưng, cậu sợ rất nhiều thứ mà nhiều người sẽ sợ, sợ cái chết, sợ máu cũng sợ bóng tối.

Đêm nay cậu có thể trốn ở trong phòng không tham gia hành động, nhưng mà sau này thì sao?

Tối ngày đầu tiên là Elizabeth, tối nay Diana cũng lành ít dữ nhiều, nếu cậu không chủ động, ai biết được người chết ngày mai có phải là cậu hay không?Điều kiện để kết thúc câu chuyện còn chưa có rõ ràng, chẳng lẽ phải luôn bị động chờ chết à?

Sở Dương Băng cắn răng, bất chấp sự đau nhức của cơ thể, bưng nến lên mở cửa ra.

Vầng sáng của ánh nến chiếu lên trên người cậu, cậu đạo nghĩa không được chùn bước chui vào bóng tối.

Sảnh tiệc chính.

Lúc Sở Dương Băng đến sảnh tiệc chính, Lilith, Vivian và Rose đang chờ ở tại chỗ.

Vivian gật đầu ra hiệu với Sở Dương Băng, Sở Dương Băng đi tới bên cạnh bọn họ, chờ những người khác đến.

Chờ một hồi, Maria mới sợ hãi không thôi chọc thủng bóng tối trong hành lang chạy đến nơi này.

Sở Dương Băng thấy Lilith nhíu mày, dễ nhận thấy cô không nghĩ Maria sẽ đến. Maria là một cô bé 14 15 tuổi, bộ dáng xinh xắn đẹp đẽ, trên người mang theo khí tức ngây thơ độc nhất của cô gái hiện đại được nuông chiều. Một bé gái như thế mà có thể gom đủ dũng khí một mình xuyên qua hành lang tối tăm, cùng tham gia hành động đêm nay với bọn họ, không thể không nói Sở Dương Băng vẫn rất bội phục người ta.

"Được rồi." Lilith trên mặt mang theo trào phúng,"Không chờ nữa, có chờ cũng vô dụng, không có ai đến nữa đâu."

Những người có mặt đêm nay chỉ có Lilith, Vivian, Rose, Maria và bản thân Sở Dương Băng, Mary và Angelina không có đến.

Lilith ở trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến hướng về phía những người có mặt, cô nói:"Mục tiêu đêm nay chủ yếu là xem xem liệu có thể tìm thấy Diana không, cậu ta mặc dù bị đôi giày đỏ kia mang đi, nhưng nói không chừng vẫn còn sống. Việc khác chính là, cố gắng hết sức làm quen với cấu trúc của pháo đài một chút."

Nhắc tới Diana, Vivian lắc đầu, nói:"Diana dữ nhiều lành ít."

Ánh mắt của Vivian quăng ở trên bức tường, Sở Dương Băng nhớ, hướng đó chính là nơi Elizabeth bị chặt đầu. Mà hiện tại, vết nứt vốn có trên tường đã lần nữa khép lại, không có pho tượng thiếu nữ xinh đẹp, không có hai lưỡi dao sắc bén cũng không có thi thể và đầu của Elizabeth.

Vivian trầm giọng nói:"Không chỉ lành ít dữ nhiều, mà tôi thậm chí hoài nghi chúng ta có tìm cũng không tìm thấy xác cậu ta. Xác của Elizabeth không thấy nữa rồi, vậy xác của Diana phỏng chừng cũng sẽ không bị tìm thấy. Bá tước sẽ dùng máu tươi để tắm, đoán chắc xác cũng bị mang đi vắt cạn máu sau đó xử lý hết rồi."

Vivian nói xong, vẻ mặt ngưng trọng quay đầu nhìn về phía mọi người, dùng một giọng điệu rất bình tĩnh nói:"Tôi nghi ngờ Angelina."

Angelina?!

Vivian nói rất bình tĩnh, nhưng lời nói của hắn lại giống như viên đạn nổ vào trong đầu của người nghe.

"Diana đã từng nghi ngờ Angelina là cố ý đâm Elizabeth để cho cô ta bị thương chảy máu, sau đó tối nay bản thân cậu ta liền bị giày đỏ mang đi luôn. Thủ đoạn của Angelina rất cẩu thả, nước mắt với kỹ xảo biểu diễn của cô ta thì rất tốt, nhưng mục đích quá mức mãnh liệt của cô ta lại bán đứng cô ta."

Lilith rất nhanh đã hiểu được ý Vivian muốn nói cái gì, cô tiếp lời nói:"Angelina hy vọng có người từ chối Bá tước Cappadocia!Rất rõ ràng, từ chối Bá tước Cappadocia sẽ chết, cô ta muốn có người chết."

"Nè nè, Angelina không có ở đây mấy người đã bụng bảo dạ định tội xấu xa như vậy cho cô ấy đấy à. " Rose đỉnh đạc lên tiếng phản đối, hắn nói:"Không có đạo lý!Angelina giống với chúng ta, đều là quý nữ bị mời tới đây làm khách, chúng ta chết đối với cô ta có lợi ích gì?Lẽ nào cô ta cũng là ma cà rồng?"

"Cô ta tất nhiên không phải ma cà rồng, nhìn biểu hiên của cô ta cũng biết, cô ta không có khả năng là ma cà rồng." Vivian lắc đầu, nhưng hắn tiếp tục nói:"Cô ta không phải ma cà rồng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không có lý do làm hại chúng ta."

"Rose, có một lý thuyết như thế này cậu đã nghe qua chưa?"

"Khi bạn bị một con sói đuổi theo, bạn không cần phải là người chạy nhanh nhất, bạn chỉ cần chạy nhanh hơn bạn mình là được rồi."

Ánh sáng mờ nhạt chiếu ở trên mặt của Vivian, trên gương mặt tuấn tú nhã nhặn của hắn lộ ra một vẻ băng lãnh quỷ dị.

"Nhưng......" Maria nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nói:"Nhưng cho dù chúng ta đều chết trước cô ta, lúc cuối cùng cũng chỉ còn có mình cô ta, cô ta vẫn phải chết thôi!"

Vivian nói:"Cô ta khác chúng ta, cô ta là NPC, cô ta đã từng nói thư mời của bá tước được đưa đến nhà cô ta, vì người thân cô ta không thể không đến. Trong chúng ta chưa có một ai thấy qua thư mời, đương nhiên cũng không biết trên thư mời nó viết cái gì, nhưng......Angelina thấy rồi."

Sở Dương Băng cũng nhớ ra Angelina quả thật có đề cập qua thư mời, đó là vào buổi tiệc trà chiều đầu tiên, bộ dáng vừa sợ hãi lại vừa bất lực của Angelina vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, Sở Dương Băng thậm chí còn nhớ tới những giọt nước mắt giống như ngôi sao không ngừng lăn dài từ trong đôi mắt của cô gái. Cô điềm đạm đáng yêu lại vô tội như thế, sự sợ hãi của cô đối với Bá tước Cappadocia là thật, nhưng những tính toán dưới cái mặt nạ giả dối đó cũng là thật.

"Trên thư mời rốt cuộc viết cái gì cũng chỉ có Angelina biết, tôi nghi ngờ thứ trên thư mời có liên quan tới manh mối kết thúc câu chuyện, đối với chúng ta mà nói, kết thúc câu chuyện là chúng ta có thể rời khỏi《 Kinh Tủng Chi Thư 》quay về thế giới hiện thực, nhưng đối với NPC như Angelina mà nói, kết thúc câu chuyện có nghĩa là cô ta có thể còn sống rời khỏi pháo đài của Bá tước Cappadocia."

"Manh mối này có lẽ chính là thời gian, ví dụ như Bá tước mời các quý nữ đến làm khách mấy ngày;Manh mối này cũng có thể là một sự kiện, chẳng hạn như tổ chức hết mấy buổi tiệc tối, mấy cái vũ hội là quý nữ có thể rời đi."

"Lúc Diana bị đôi giày đỏ kia mang đi tôi đã thấy không đúng, bởi vì khi Diana bị mang đi thì có nghĩa là cậu ta không sống được nữa, hai ngày, chúng ta chết mất hai người nhưng một chút manh mối chúng ta cũng không kiếm ra được, chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể lo lắng đề phòng chờ đợi đến đêm tiếp theo, sau đó thật cẩn thận mà không để mình bị Bá tước chọn trúng à?"

"Vậy chúng ta có cẩn thận đến đâu, cũng sẽ luôn đối mặt với một cục diện phải chết. Nếu thật sự như vậy, chúng ta chết hết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.《 Kinh Tủng Chi Thư 》chứ có phải là "Tử Vong Chi Thư" đâu, câu chuyện trong cuốn sách tất nhiên là khủng bố, nhưng không có nghĩa là phải chết."

Lilith tiếp lời:"Cho nên cậu nghi ngờ ai đó có manh mối ẩn?Những người tiến vào trong câu chuyện này manh mối có được đều giống như nhau, cho dù là người từng trải cũng không ngoại lệ, vì vậy cậu nghi ngờ NPC có manh mối ẩn?"

"Đúng." Vivian trầm giong nói:"Thừa dịp quãng thời gian còn lại, chúng ta bây giờ chia nhóm, một nhóm đi tìm Diana, nhóm khác đi tìm manh mối. Tôi thấy trọng điểm chính là ở chỗ thư phòng, nếu Bá tước "hung danh hiển hách" vậy chắc chúng ta không phải là nhóm quý nữ đầu tiên bị mời đến pháo đài này làm khách. Nếu thật như vậy, xem thử xem liệu có thể tìm được manh mối hoặc là bản ghi chép gì đó mà các "quý nữ" từng được mời tới để lại hay không. "

"Tiệc trà ngày mai, chúng ta ra sức dụ Angelina nói ra cô ta giấu chúng ta cái gì, lúc cần thiết......"

Lilith cười lạnh một tiếng, cô nói:"Yên tâm đi, tôi không phải là người nương tay. Cho dù cô ta không muốn nói, tôi cũng sẽ xé miệng cô ta ra!"

"Tốt."Vivian hiển nhiên rất tín nhiệm Lilith, hắn nói:"Chúng ta chia nhóm đi, tôi với Rose, Lilith mang theo Alice với Maria, tôi với Rose đi tìm manh mối, Lilith mang theo Alice và Maria đi tìm Diana. Có vấn đề gì không?"

Sở Dương Băng không có vấn đề gì, Vivian vừa nhìn đã biết là loại nhân vật đóng vai trò phụ trách động não trong quân đội. Mà người mới đến như Sở Dương Băng, đối với một NPC điềm đạm đáng yêu có lẽ người ta nói cái gì thì chính là nói cái đó. ở trong bữa tiệc tối căn bản đã đủ sợ rồi, sao có thể suy nghĩ được nhiều như vậy.

Lilith thì rõ ràng là kiểu người tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, có thể động thủ thì sẽ không BB, hai người họ còn là người từng trải, trên cơ bản Sở Dương Băng, Maria với Rose ba người bọn họ chỉ là nhân tiện mang theo.

Sắp xếp của Vivian rất hợp lý, hai người từng trải mỗi người mang một nhóm. Rose cả người cơ bắp, dáng người của Vivian thì mảnh khảnh, mang Rose theo để bảo đảm an toàn, Sở Dương Băng và Maria cũng có Lilith bảo vệ.

Rose với Vivian đi về hướng bên phải rời sảnh tiệc, Lilith mang theo Sở Dương Băng và Maria đi hướng bên trái rời sảnh tiệc.

Pháo đài Cappadocia rất to, to vô cùng, ở dưới tình huống hoàn toàn không quen rõ địa hình thì cơ bản không thể nào đi dạo sau nửa đêm được.

Lilith mang theo Sở Dương Băng và Maria đi trong pháo đài tăm tối, trước sau đều là bóng tối vô biên vô hạn, chỉ có quanh thân ba người được bao phủ bởi ánh sáng của giá cắm nến.

"Sợ không?" Lilith bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?"

Sở Dương Băng và Maria đều nhìn về phía Lilith.

"Con người là động vật hướng về ánh sáng, trong bóng tối con người luôn dựa vào bản năng để đến gần ánh sáng, mà không biết rằng, ánh sáng trong bóng tối mới là nguy hiểm nhất. Đó có thể là mồi nhử của thợ săn, lại có thể là bùa đòi mạng mình, dù sao trong bóng tối, không có thứ gì có thể dễ làm cho người ta chú ý hơn so với ánh sáng. "Lilith nói:"Vậy nên tôi hỏi hai người, hai người sợ tối không?"

Sở Dương Băng và Maria còn chưa trả lời, Lilith đột nhiên thổi tắt hết tất cả ngọn nến, bóng tối dày đặc ùn ùn kéo đến bao phủ mọi thứ, nuốt chửng dáng người gầy gò của ba người.

Maria nhịn không được đến gần Sở Dương Băng, sợ hãi nắm lấy góc váy của Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng nhìn thoáng qua Maria, đưa tay xoa tóc cô bé, không tiếng động mà an ủi cô bé.

.................................

Alice.T : đừng hỏi mình cái BB là gì mình cũng không chắc lắm nghĩa của nó đâu ... Mấy nay bị lười với đang ôm bộ manhua nữa ~~