Chương 47: Xe buýt khủng bố (8)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

--o0o--

[ Sống Sót Tại Nhà Hỏa Táng ]

Ngay tại lúc ông ngơ ngơ ngác ngác sống trong những ngày đó, ông bỗng nhiên bắt được《 Kinh Tủng Chi Thư 》. Vận khí ông không tệ, lẫn qua vài câu chuyện, trong hiện thực cũng bắt đầu phát đạt. Ông mua cổ phiếu nào thì cổ phiếu đó liền liên tiếp chuyển đỏ, ông đầu tư vào công ty nào công ty đó liền công trạng lên thẳng.

Ông chủ Vương dưới sự trợ giúp của《 Kinh Tủng Chi Thư 》, chưa đến mười năm đã bò lên được bảng phú hào, thành một trong những phú hào tiếng tăm lừng lẫy nhất. Khoảng cách thời gian của câu chuyện càng ngày càng dài, ông cũng càng ngày càng giàu. Sau đó ông bắt đầu đắm chìm vào trong mọi thứ mà tiền bạc mang lại cho mình, gái đẹp, nhà xe sang trọng, tăng bốc nịnh hót của người cùng nghề, ăn chơi đàng điếm, ngợp trong vàng son.

Vào trước khi câu chuyện【Xe Buýt Khủng Bố】này bắt đầu, đã 5 năm rồi ông ta không có đi vào vượt qua câu chuyện. Thời gian 5 năm, cũng đủ để ông ta buông xuống sợ hãi đối với《 Kinh Tủng Chi Thư 》. Đáng tiếc điều gì nên đến cũng phải đến, trốn không thoát là trốn không thoát, sau khi ông nhìn thấy những nội dung gợi ý mới xuất hiện trên《 Kinh Tủng Chi Thư 》, ông hoảng sợ.

Ông không muốn chết, ông còn chưa có sống đủ, ông còn chưa hưởng thụ đủ!Ông từ lâu đã mất đi tâm tính và năng lực sống sót như trước kia, vì vậy ông dựa vào tài lực của mình tìm được ba người cùng nhau tiến vào《 Kinh Tủng Chi Thư 》, ra giá cao thuê ba người bọn hắn bảo vệ họ trong câu chuyện.

Nhưng ai mà ngờ được rằng...... Cmn ba người đó còn chết sớm hơn ông!

Ông chủ Vương thở gấp "hổn hển", cổ họng ông có một luồng mùi máu tươi, lá phổi cũng sắp nổ tung. Tửu sắc từ sớm đã đào rỗng cơ thể ông, ông chủ Vương không kiên trì nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy ông sẽ chạy tới chết.

Ông chủ Vương nhìn trúng một căn phòng, kéo cửa phòng ra, thế mà nó lại mở.

Ông vui mừng khôn xiết, lúc đang định trốn vào bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên giường đặt xác trong phòng, mấy cái xác thẳng tắp ngồi đó, nghe thấy tiếng ông mở cửa liền quay đầu "nhìn" về phía ông.

Ông chủ Vương bỗng nhiên ý thức được cái gì, ông ta theo tính phản xạ đóng cửa lại, xoay người tiếp tục chạy trốn.

Ở phía bên kia, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm dò dẫm một đường, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ của lò hỏa táng.

Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng trốn ở ngoài cửa, kéo ra một cái khe, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào bên trong.

Hứa Chỉ Tượng tới trước bọn họ một bước, ông ta đứng ở trước lò hỏa táng, bộ dáng giống như thần kinh lẩm bẩm:"Tụi nó không dám lại đây...... Tụi nó không dám lại đây...... Lửa hung có thể đốt tụi nó thành tro...... Tụi nó không dám lại đây ! "

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cũng không thấy bóng dáng của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi ở đâu, Lục Phi Trầm nhíu mày, Sở Dương Băng cũng nghi hoặc, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đuổi theo Hứa Chỉ Tượng, dựa vào sức mạnh của người giấy da người không có khả năng không đuổi kịp.

Hai người nín thở tập trung quan sát, Sở Dương Băng bỗng nhiên nhìn thấy một cái góc váy nhỏ màu đỏ ở bên cạnh lò hỏa táng.

Sở Dương Băng kéo góc áo Lục Phi Trầm một cái, ý bảo hắn nhìn bên cạnh lò hỏa táng.

Góc váy nhỏ màu đỏ bên cạnh lò hỏa táng vừa được rút lại, ngay sau đó khuôn mặt của Dư Khang Ngọc thò ra, nó liếc nhìn Hứa Chỉ Tượng đang lẩm bẩm, bỗng nhiên cười "hi hi" một cái, rồi lại lập tức rút đầu về.

Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi hóa ra vẫn luôn trốn ở trong góc bên cạnh lò hỏa táng, chỗ đó lại là góc chết tầm mắt của Hứa Chỉ Tượng.

Đây là có ý gì?

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cũng không hiểu tụi nó muốn làm cái gì, qua một khoảng thời gian, trong nhà hỏa táng bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh thì thầm xì xào, ngay sau đó là tiếng khóc, tiếng cười, tiếng rêи ɾỉ, tiếng mắng chửi, đủ loại âm thanh lần lượt vang lên. Trong bóng tối bóng người lắc lư, nhà hỏa táng vốn vắng vẻ trống trơn nay lại cho Sở Dương Băng một ảo giác tiếng người ồn ào.

Trên hành lang Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng ở ngoài cửa, lúc này có một đám người khóc rên đi qua trên hành lang, cũng có người trên nét mặt không che giấu được sự tham lam và chờ đợi. Bọn chúng chỉ là những cái bóng hư ảo, nhấp nhoáng trước mặt hai người sống, chúng sinh bách thái, tại nơi gần nhất với cái chết này được thể hiện vô cùng tinh tế sâu sắc.

Trong phòng, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi tay nắm tay đi ra từ bên cạnh lò hỏa táng, hai đứa nắm tay vây quanh Hứa Chỉ Tượng xoay từng vòng quanh người ông ta, vừa xoay vừa hát một bài hát Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều nghe không hiểu.

Hứa Chỉ Tượng như thần kinh đứng ở trước lò hỏa táng, lại giống như không nhìn thấy hai đứa bé, trong miệng vẫn cứ lảm nhảm lảm nhảm "Không phải ta" "Tụi nó không dám lại đây". Ở trong giọng hát của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, hai tay của ông ta không biết lúc nào đã đặt lêи đỉиɦ đầu mình, sau đó tay không lột da người từ đỉnh đầu xuống.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng ngay ngoài cửa mắt mở trừng trừng nhìn Hứa Chỉ Tượng bắt đầu từ đỉnh đầu, từng chút từng chút lột da mình xuống hoàn toàn. Chuyện này đối với người sống mà nói không có khả năng hoàn thành, nhưng Hứa Chỉ Tượng lại thật sự lột da người của mình từ đỉnh đầu xuống, dưới sự khống chế của người giấy da người.

Hứa Chỉ Tượng đứng ở trước lò hỏa táng, hai tay cầm da người của chính mình, bộ phận bắp thịt máu chảy đầm đìa lộ ra bên ngoài, trong cổ họng của ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, ông ta ở trong tiếng cười của hai đứa bé cầm da người của mình tay không làm một cái người giấy đơn sơ.

Sở Dương Băng nhìn thấy một cảnh như vậy tê cả da đầu, cả người Hứa Chỉ Tượng bây giờ là một cục máu thịt lẫn lộn, ông ta không có mất máu mà chết, cũng không có bị đau chết, mà là lặp lại hết thảy đau đớn của hai đứa bé gặp phải khi còn sống.

Lột da người sống, sau đó chế tác thành người giấy.

Vậy hai đứa bé mặc quần áo xinh xắn kia, cười "hi hi", báo thù của tụi nó tuyệt đối không chỉ là muốn mạng của Hứa Chỉ Tượng, tụi nó muốn Hứa Chỉ Tượng toàn vẹn, nếm trải hết những gì tụi nó trải qua khi còn sống. Bất kể là sợ hãi hay đau đớn thống khổ, một chút cũng không thể thiếu.

Đúng lúc này, cuối hành lang có một bóng người mập mạp "hổn hà hổn hển" xuất hiện, người đó liếc nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, hô lớn : "Mau! Chạy mau! Cả nhà hỏa táng đều sống lại rồi! Nó sống lại rồi!"

Sở Dương Băng nhận ra người đó là ông chủ Vương, ông chủ Vương mới vừa hô lên những lời này, sau lưng ông ta đã vươn ra vô số đôi tay, kéo ông ta vào trong bóng tối phía sau. Ông chủ Vương gần như không có sức phản kháng, hét thảm một tiếng rồi bị túm vào trong bóng tối vô tận ở sau lưng.

Sau đó vang lên tiếng gặm cắn và tiếng hét thảm thiết làm cho người ta tê răng, một đám xác chết lít nha lít nhít từ trong hành lang bò ra, Lục Phi Trầm quyết định thật nhanh lôi Sở Dương Băng vào trong phòng lò hỏa táng rồi khóa chặt cửa lại.

Mặc dù như vậy, trong không gian âm hồn lờ mờ lóe lên một cái rồi biến mất vẫn xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm dù sao cũng là con người, đối mặt với loại tình huống này không thể nghi ngờ gì nữa đã lâm vào thế bị động cực điểm. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, dường như có rất nhiều người bôn ba đi qua đi lại ngoài cửa.

Nhưng hai người Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không để ý tới những thứ kia, thứ đầu tiên bây giờ bọn họ phải đối mặt, chính là Hứa Chỉ Tượng hóa thành người máu và hai đứa bé trước lò hỏa táng.

Lục Phi Trầm thở sâu, đi đến trước mặt hai đứa bé, nói : "Hứa Chỉ Tượng nói muốn ném các ngươi vào trong lò hỏa táng, dùng lửa hung trong lò thiêu rụi triệt để các ngươi."

Hai đứa bé nghe vậy thẳng tắp nhìn Lục Phi Trầm, trên mặt người giấy được vẽ mặt cười khoa trương khiến người ta nhìn thấy tỏa ra ớn lạnh trong lòng.

Lục Phi Trầm lại lớn gan tiếp tục nói : "Các ngươi lột da ông ta, để ông ta tự lấy da mình làm thành người giấy đây không được coi là báo thù thật sự, ác hữu ác báo, các ngươi phải vứt ông ta vào trong lò hỏa táng đốt thành tro mới đúng!"

"Lục Phi Trầm !" Sở Dương Băng không ngờ Lục Phi Trầm lại nói như vậy.

Hai người giấy da người vẫn cứ thẳng tắp nhìn Lục Phi Trầm, không biết có phải là ảo giác của Sở Dương Băng hay không, cậu cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt của hai người giấy da người kia càng lúc càng lớn.

Lục Phi Trầm hít sâu, tiếp tục nói : "Ta biết các ngươi không muốn tới gần lò hỏa táng, ta có thể làm giúp các ngươi. Nhưng các ngươi có thể đưa bọn ta ra khỏi nhà hỏa táng không? Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, giữa chúng ta không có thù oán, các ngươi chẳng bõ công đi đối phó với bọn ta làm gì. Linh ngẫu có thể dẫn đường, chuyện này đối với các ngươi mà nói chẳng hề nhọc nhằn."

"Đây là một cuộc giao dịch, bọn ta chỉ muốn sống sót rời khỏi nhà hỏa táng thôi." Lục Phi Trầm nói, hắn cũng không nắm chắc mình có thể thuyết phục được hai đứa bé này không, nhưng ngoài hai đứa bé người giấy da người kia, bọn họ đã không còn người nào có thể xin giúp đỡ.

Hai đứa bé nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm thật lâu, cậu bé Dư Khang Ngọc bỗng nhiên cười "hi hi" hai tiếng, ngay sau đó bé gái Dư Tú Nhi cũng cười "hi hi" hai tiếng.

Đây nghĩa là... Đồng ý ?

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, hai đứa bé cũng lui qua một bên.

"Liều một phen." Lục Phi Trầm trầm giọng nói.

Sở Dương Băng đi theo Lục Phi Trầm đến bên cạnh Hứa Chỉ Tượng, bản thân Hứa Chỉ Tượng đã là một cục máu thịt be bét, bên cạnh ông ta còn đặt người giấy được làm bằng chính da người của mình.

Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đứng ở sau lưng hai người, không phải phát ra tiếng cười "hi hi", như thể đang thúc giục hai người nhanh chóng hành động.

Sở Dương Băng hít sâu một cái ngồi xổm xuống hai tay nắm lấy mắt cá chân của Hứa Chỉ Tượng, Lục Phi Trầm nhấc hai vai của Hứa Chỉ Tượng, cảm giác hai bàn tay chạm vào máu thịt ấm áp không hề tốt chút nào, các bộ phận bắp thịt rõ rành rành đập vào tầm mắt của Sở Dương Băng.

Ném một người sống bị lột da vào trong lò hỏa táng, Sở Dương Băng dám chắc chắn rằng, đây tuyệt đối là một trong những thời điểm có thể gọi là kinh tởm nhất trong cuộc đời cậu.

Nhưng vì mạng sống, hai người cũng bất chấp mọi thứ.

Sở Dương Băng dùng sức cùng Lục Phi Trầm đặt Hứa Chỉ Tượng lên cáng của lò hỏa táng, Lục Phi Trầm đưa tay đẩy, cái cáng cùng với cái xác máu thịt be bét của Hứa Chỉ Tượng trượt vào trong lò. Trong lò vốn không hề có một thứ gì bỗng nhiên dấy lên lửa cháy mạnh, Hứa Chỉ Tượng phát ra tiếng gào thét thảm thiết không giống tiếng người.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng ở trước lò hỏa táng đều có thể nhìn thấy Hứa Chỉ Tượng trong lò hỏa táng vì bị đốt cháy mà co quắp lăn lộn. Bị thiêu sống thế này gần như có thể gọi là kiểu chết thảm nhất, cũng chỉ có như bị nấu trong chảo dầu mới có thể so sánh.

Đối với những thống khổ mà Hứa Chỉ Tượng nếm trải biểu hiện thờ ơ của Lục Phi Trầm khiến Sở Dương Băng kinh ngạc, đối với người bình thường mà nói gặp phải tình cảnh bi thảm thế này, sẽ luôn có cảm xúc mèo khóc chuột, cảm đồng thân thụ*, nhưng Lục Phi Trầm không có. Ngọn lửa bập bùng trong lò hỏa táng chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của hắn, trong con ngươi lạnh băng giống như có ánh lửa lay động quỷ quyệt.

*[ cảm đồng thân thụ (感同身受): theo "Từ điển Hán ngữ hiện đại" (tái bản lần thứ năm) vốn để chỉ tâm tình cảm kích như thể bản thân đã chịu ân huệ của đối phương (dùng nhiều để thay thế người khác bày tỏ lòng cảm kích). Ngày nay dùng nhiều với ý chỉ mặc dù bản thân chưa từng trải qua, nhưng cũng cảm thấy giống như đã từng trải qua. (theo Baidu). ]

Lục Phi Trầm xoay người hỏi hai đứa bé kia, nói : "Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?"

Người giấy da người, dẫn đường cõi âm.

Linh ngẫu mở đường, chư tà lui tránh.

Trong nhà hỏa táng hiện giờ đều là quỷ ảnh thấp thoáng, trừ hai đứa bé này ra, không có ai có thể dẫn bọn họ ra ngoài được.

"Hi hi !" Hai đứa bé tay nắm tay cất tiếng cười vui vẻ, xoay người chuẩn bị đi.

Cơ thể của Hứa Chỉ Tượng trong lò hỏa táng không còn ngọ ngoạy nữa, ông ta đã bị thiêu sống trong lửa hung, mà cái người giấy làm bằng da người vừa mới lột xuống của ông ta đột nhiên chuyển động.

____________________alicettrucquan.wp.com

Tác giả có lời muốn nói :

Báo động chương tiếp theo có người phải logout, nhưng câu chuyện sẽ có diễn biến khác.

Alice.T : Hên là lúc Triệu Thanh Hòe bị ném xuống xe hai nhân vật chính của chúng ta không có làm gì...