Chương 45: Xe buýt khủng bố (6)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

—–o0o—–

[ Đầu Đuôi Sự Kiện Lâm Gia Trạch Số 37 ]

Bình thường hiện trường vụ án đều được dán giấy niêm phong, với lại ông chủ căn nhà kia trải qua điều tra cũng đã được xác định là mất tích, tổ điều tra còn đến hỏi thăm quê nhà của người vợ, cũng đều nói căn bản không thấy về, hàng xóm cũng biết nơi đó xảy ra chuyện lạ nên chắc sẽ không đi vào, vì vậy trừ khi là chủ về hoặc là trộm cướp mới đi vào.

Tổ chuyên án cử người đến kiểm tra tình hình, trên đất vẫn như cũ đều là máu người màu đen, hơn nữa có cảnh sát nghe thấy tiếng trẻ con cười trên lầu hai, đèn lầu hai còn sáng lên lúc nửa đêm. Thời điểm đó vừa vặn ngay trong thời kỳ vận động (chống khuynh hữu), lãnh đạo tổ chuyên án nói cái này không phải ma quỷ nói không chừng đây là chỗ cứ điểm của đặc vụ nào đó, quyết định thủ sẵn phục kích vào ban đêm.

Lúc nửa đêm lầu hai của Lâm gia trạch số 37 sáng đèn. Vì vậy cảnh sát dẫn đầu ra hiệu mọi người tiến vào trong nhà, để lại hai người ở ngoài ngừa đặc vụ trốn thoát. Lần này sau khi tiến vào nhà mặt đất trong phòng không hề có máu lạ, nhưng bọn họ nghe được tiếng nhạc của máy hát kiểu cũ còn có tiếng cười của trẻ con, thấy cánh tay cụt trên bàn và cái bóng đỏ lóe ngang qua, có một người cảnh sát còn mất tích ở trong Lâm gia trạch số 37 này.

Về sau chuyên gia đã bí mật tiến hành thăm dò Lâm gia trạch số 37, nhưng không có nơi nào quái lạ trong căn nhà thậm chí ngay cả lối đi bí mật và kẹp tường linh tinh các loại cũng không tồn tại, cho nên loại bỏ đặc vụ. Vậy thì người báo án kia là ai, thời ấy kỹ thuật vẫn chưa phát triển nên cũng không có cách nào kiểm chứng cuộc gọi đến từ đâu, người cảnh sát mất tích kia về sau đã thông báo là hi sinh vì công coi như thôi.

Mùa đông năm 1958, nhân dân tố cáo một phần tử cách mạng. Người này họ Hứa, ngày thường là thợ giày, sau khi trải qua thẩm vấn thợ giày Hứa này là một phần tử □□. Cái gọi là □□ tương tự như đạo Năm Đấu Gạo của cuối thời Đông Hán, trong đó có không ít người có kỳ thuật, sẽ dùng bùa chú chữa bệnh, tất nhiên vào niên đại đó trừ bốn cũ* ra có rất ít người tin tưởng mấy chuyện ma quỷ này của bọn hắn. Trong danh sách thành viên của tổ chức □□ Thượng Hải mà người họ Hứa kê khai có xuất hiện tên của nam chủ Lâm gia trạch số 37, lúc ấy liền được coi trọng, thế là sự kiện Lâm gia trạch số 37 sau hai năm lần nữa bị đào lại.

*[ Bốn cũ hay Tứ cũ : ý là tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, hợp xưng tập quán cũ, gọi chung, hàm nghĩa xấu. ]

Thợ giày Hứa còn khai báo một manh mối quan trọng là sau khi sự kiện Lâm gia trạch số 37 xảy ra được một tháng thì hắn đã từng gặp chủ nhân nhà số 37, thợ giày Hứa còn nói hắn quen Diệp Tiên Quốc ở năm dân quốc thứ 13, hơn nữa Diệp Tiên Quốc nhiều năm qua không hề có dấu hiệu già đi.

Sau đó thợ giày Hứa bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ngay trong trại tạm giam, cái chết bất đắc kỳ tử của hắn cũng hết sức kỳ quái, lúc ấy ba người trong phòng trăm miệng một lời nói tối đó một mình thợ giày Hứa đối mặt với vách tường, như đang tranh luận sau đó lại giống như cầu xin ai đó. Người cùng phòng đều cho rằng thợ giày Hứa nổi bệnh điên lên, hôm sau tỉnh dậy vẫn phát hiện thợ giày Hứa ngồi trước tường, nhưng đã tắt thở. Trên người không có bất kỳ vết thương nào, kỳ quái nhất là sắc mặt của thợ giày Hứa hồng hào một cách kỳ quái.

Sau khi pháp y làm giám định ở trại tạm giam, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu hiệu ngộ độc nào. Nhưng họ lại phát hiện trên vách tường thợ giày Hứa ngồi nhìn một đêm có một hàng chữ kỳ quái, nhưng mấy chốc lại biến mất, theo phạm nhân cùng phòng nói trông hàng chữ đó giống như thứ bùa chú gì đó song không biết miêu tả thế nào.

Tổ chuyên án còn điều tra tất cả hồ sơ của Diệp Tiên Quốc, phát hiện cha của Diệp Tiên Quốc cũng tên là Diệp Tiên Quốc, ông nội của Diệp Tiên Quốc cũng tên là Diệp Tiên Quốc, hơn nữa cũng không có bản ghi chép tử vong.

Sự kiện đến đó vẫn chưa kết thúc, sau này gần Lâm gia trạch công nhân bắt đầu khởi công xây dựng nông thôn mới, lúc công nhân phá dỡ Lâm gia trạch số 37, đào ra được một cái vại lớn dưới lòng đất 3m, bên trong vại dĩ nhiên là người vợ và hai đứa con mất tích của Diệp Tiên Quốc. Sau hai năm cảnh sát cuối cùng liệt sự kiện Lâm gia trạch số 37 vào danh sách các vụ án có tính quan trọng, tội danh diệt môn của Diệp Tiên Quốc hoàn toàn thành lập, vì thể liền thông báo truy nã hắn toàn quốc.

Trải qua hàng loạt các cuộc truy bắt, Diệp Tiên Quốc bị tóm về quy án, tổ giám định pháp y trong quá trình giải phẫu thi thể vợ con của Diệp Tiên Quốc phát hiện người vợ và con của Diệp Tiên Quốc không hề có hiện tượng thối rữa, căn bản không giống như đã chết hơn hai năm. Mà bản thân Diệp Tiên Quốc lần lượt được giám định tinh thần ba lần với ba cấp độ khác nhau, ở trong một lần chụp X quang thế mà biểu thị cho thấy Diệp Tiên Quốc không có tổ chức não.

Lần cuối cùng lúc cảnh sát đưa Diệp Tiên Quốc đến nhận diện hiện trường, hiện trường nổi lên sương mù, Lâm gia trạch số 37 vốn bị phá dỡ vậy mà lại lần nữa xuất hiện, Diệp Tiên Quốc cười lớn đi vào trong đó, cũng từ đấy mất đi tung tích.

Lúc Sở Dương Băng xem lại, toàn bộ sự kiện Lâm gia trạch số 37 có nội dung tỉ mỉ xác thực, tuyến thời gian và quan hệ giữa các nhân vật cực kỳ chặt chẽ, rõ ràng phải là câu chuyện chỉ tồn tại trong truyền thuyết dân gian, nhưng ngay cả nội dung thẩm vấn thợ giày Hứa đều rất chuẩn xác, chuẩn xác đến mức giống như giả.

Lục Phi Trầm lúc này nhắc đến sự kiện Lâm gia trạch số 37, Sở Dương Băng cũng rất nhanh đã hiểu rõ dụng ý của hắn.

“Ý anh nói là Dư Thành Nhân giống nam chủ Diệp Tiên Quốc của Lâm gia trạch số 37 cũng hiểu bùa chú phép thuật, gϊếŧ vợ hại con là vì mình?” Sở Dương Băng lẩm bẩm nói.

Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng đi qua hành lang, ở trong bóng tối lần mò tiến lên, hắn nói : “Đúng, thực ra chế tác linh ngẫu người giấy có chú trọng, cầu giấy hàng mã của thợ chế tác giấy lợi hại có thể câu thông âm dương. Dư Thành Nhân để Hứa Chỉ Tượng dùng da người của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi làm linh ngẫu người giấy đồng nam đồng nữ, người giấy như thế cực có linh khí, có thể che mắt quỷ thần ở âm phủ.”

“Che mắt quỷ thần ở âm phủ?” Sở Dương Băng hơi nghi hoặc một chút.

“Đúng, Dư Thành Nhân đã dám dùng người giấy giả làm âm binh, xích khóa hồn trong tay Hắc Vô Thường, có thể thấy hắn ta to gan lớn mật.” Lục Phi Trầm nói : “Dương thọ người sống có hạn, nếu hết số tuổi thọ hồn nhất định phải về âm phủ. Nhưng luôn luôn có người không cam nguyện cứ chết đi như vậy, nên đã nghiên cứu ra đủ loại cách che mắt âm soa quỷ thần.”

“Dư Thành Nhân này phỏng chừng là hết tuổi thọ nhưng không muốn chết, hắn có thể đã hϊếp bức Hứa Chỉ Tượng chế tác linh ngẫu người giấy giả làm hắn. Hai đứa con của hắn hóa thành đồng nam đồng nữ dẫn đường, điều khiển hàng mã, tung tiền giấy, giả làm xuất linh, đoán chừng âm soa quỷ thần câu về địa phủ chỉ là người giấy thế thân của Dư Thành Nhân.”

Sở Dương Băng hơi không hiểu, hỏi : “Vậy tại sao nhất định phải gϊếŧ hai đứa con mình làm đồng nam đồng nữ?”

Lục Phi Trầm nói : “Đồng nam đồng nữ thực ra là một loại tuẫn sống, người xưa cho rằng đồng nam đồng nữ có linh căn, có thể cùng với mộ chủ nhân thoát xác thăng tiên. Sau này tuẫn sống được người giấy thay thế, đồng nam đồng nữ giấy có thể dẫn đường ở âm phủ.”

“Dư Thành Nhân dùng da người của con mình làm người giấy, chỉ là vì mượn linh khí của người giấy da người để che mắt âm soa. Bởi vì hai đứa bé và hắn có huyết thống chí thân, trên người hiển nhiên mang theo khí tức của bản thân hắn, dùng da người của tụi nó làm thành người giấy mới có thể che giấu sự thật rằng người giấy thế thân của Dư Thành Nhân thực ra chỉ là một cái xác rỗng.”

“Hơn nữa, để bảo tồn linh tính của da người, nhất định phải động thủ lột da tụi nó khi còn sống.”

Cả khuôn mặt Sở Dương Băng cũng vặn vẹo một cái, sao lại có người cho rằng tuẫn sống có thể mang đến linh khí và lợi ích cho mộ chủ chứ? Những người bị tuẫn táng sống này không oán khí ngập trời xốc phần mộ chủ lên là đã may lắm rồi. Như người giấy da người Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, không phải cũng cùng lên xe buýt với mẹ tụi nó trở về báo thù đó sao?

Đến đây Sở Dương Băng xem như thông suốt tất cả mọi chuyện, Dư Thành Nhân có thể là một người dị sĩ giỏi, biết dương thọ mình đã hết nên tìm tới Hứa Chỉ Tượng. Có lẽ là hắn hạ chú Hứa Chỉ Tượng, hoặc hạ cổ Hứa Chỉ Tượng, tóm lại là hắn dùng cách hϊếp bức Hứa Chỉ Tượng, để Hứa Chỉ Tượng làm người giấy thế thân cho hắn, muốn che mắt âm soa quỷ thần.

Vì thế không ngại lột sống da người của hai đứa con mình, làm thành người giấy da người. Người vợ Triệu Thanh Hòe của Dư Thành Nhân đương nhiên không thể thờ ơ nhìn con mình bị gϊếŧ, nhưng cô ta lúc còn sống chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, nên rất có khả năng phản kháng không thành ngược lại cũng bị Dư Thành Nhân gϊếŧ chết luôn, còn rất có khả năng tận mắt nhìn thấy thảm trạng con mình bị lột da sống.

Sau khi Triệu Thanh Hòe dắt hai đứa con lên xe buýt 70, chuẩn bị về dinh thự Thái Ninh trả thù Dư Thành Nhân.

Nhưng Dư Thành Nhân rất có thể đã tính được chuyện này, hắn lại hϊếp bức Hứa Chỉ Tượng lên xe buýt. Triệu Thanh Hòe đã hóa thành lệ quỷ, mặc dù khó đối phó nhưng luôn có cách đối phó. Nhưng bản thân hai đứa bé hóa thành người giấy da người kia, trừ lửa hung trong lò hỏa táng của nhà hỏa táng ở trạm cuối của xe buýt 70 ra thì không có cách nào đối phó được, hắn liền yêu cầu Hứa Chỉ Tượng dù thế nào cũng phải ngăn Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi lại, để chúng không có cách nào xuống xe.

“Cho nên chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội, bây giờ chỉ có thể đến lò hỏa táng, nghĩ cách thiêu hủy người giấy da người, đúng không?” Sở Dương Băng cũng coi như biết Lục Phi Trầm muốn đưa cậu đi đâu.

Vào lúc Hứa Chỉ Tượng ngăn Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi lại, làm tụi nó không có cách nào xuống xe ở dinh thự Thái Ninh, bọn họ đã mất đi cơ hội an toàn không mạo hiểm duy nhất của cả đám.

“Đúng.” Lục Phi Trầm đáp.

Nhà hỏa táng to như vậy, một phòng xen một phòng, muốn tìm đúng chỗ lò hỏa táng vẫn phải phí chút thời gian.

Hai người cẩn thận chú ý xung quanh, Lục Phi Trầm thấp giọng nói : “Tôi nghi sau khi xe buýt đến trạm cuối, những ma quỷ kia đã bắt đầu đại khai sát giới rồi. Từ giờ trở đi, bất kể gặp ai cũng phải cẩn thận.”

Sở Dương Băng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Thực ra cậu cũng có suy đoán như vậy, giống như người đàn ông quấn băng vải kia, hắn im lặng ngồi trên xe buýt một đường, lại sau khi xuống xe mới bắt đầu xuống tay gϊếŧ người. Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi cũng sau khi xuống xe mới lộ ra nguyên hình người giấy, bắt đầu đuổi gϊếŧ Hứa Chỉ Tượng.

Này có nghĩa là nhà hỏa táng ẩn nấp trong bóng tối có nguy hiểm rất lớn, bất kể là người giấy da người hay là người đàn ông quấn băng vải, sau khi đυ.ng phải muốn sống cũng cực kỳ khó.

Mà Sở Dương Băng ẩn ẩn lo lắng, còn có tiếng hét mới nãy ở phòng xác dẫn Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đi kia.

Bên kia, Chung Gia Thụ thương tích đầy người, ngực quỷ dị bị lõm vào trong, xương sườn rõ ràng là đã gãy. Cậu nôn ra một ngụm máu lớn, giữa miệng mũi đều là máu đỏ tươi.

“Gia Thụ! Gia Thụ!” Giang Chi Nhu hốt hoảng để cơ thể Chung Gia Thụ nằm ngang, kinh hãi đau xót ôm lấy cơ thể cậu.

Nơi này là nhà hỏa táng! Lúc xuống xe buýt cô đã nhìn qua, xung quanh nhà hỏa táng vốn không có bệnh viện. Ở trong câu chuyện bị thương đến mức này, lại không có cấp cứu, Chung Gia Thụ chắc chắn sẽ chết.

Mà Chung Gia Thụ sở dĩ bị thương như thế này, còn không phải bởi vì......

Giang Chi Nhu oán độc nhìn Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp!

“Mẹ nó! Đại ca! Thằng nhóc này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Vương Hưng Nghiệp chửi một câu, bụm lại con cháu mình sắp bị đạp hư, bộ dáng chật vật không thể tả.