Chương 43: Xe buýt khủng bố (4)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

--o0o--

[ Trạm Cuối. Nhà Hỏa Táng ]

"Đã đến dinh thự Thái Ninh, hành khách xuống xe xin vui lòng xuống từ cửa sau, xin chú ý khi mở cửa, chúc quý khách xuống xe đi thong thả."

Đã tới dinh thự Thái Ninh?

Sở Dương Băng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vốn một mảnh tối đen bỗng nhiên có một ánh đèn lơ lửng phát sáng, hình như có một tòa nhà thật lớn trầm mặc ở trong bóng tối khiến người ta sợ hãi cả người, ánh đèn kia sáng lên ở cửa sổ lầu hai.

Lúc này, Triệu Thanh Hòe dắt theo hai đứa bé đứng lên, đợi đến khi Triệu Thanh Hòe sắp xuống xe, Hứa Chỉ Tượng ngồi ở tuốt đằng trước lại đột nhiên xông tới một tay cướp lấy hai đứa con của Triệu Thanh Hòe vào trong tay mình hô lớn : "Bà lớn muốn đi, nhưng có thể để hai người con ở lại được không!"

Để hai người con ở lại?

Trong lòng Sở Dương Băng lộp bộp một tiếng, chỉ thấy Triệu Thanh Hòe quay đầu nhìn Hứa Chỉ Tượng chằm chằm, thấp giọng nói : "Tôi và ông không hề quen biết, tại sao ông muốn cướp con của tôi?"

"Bà lớn, tôi biết bà oán khí khó bình, không thể chôn cất, nhưng thiếu gia tiểu thư vô tội, tụi nhỏ cũng là con cái của bà mà!" Hứa Chỉ Tượng run cầm cập nói chuyện, trên người đổ mồ hôi như mưa, "Nể tình tụi nhỏ là con của ngài là phần thịt trên người ngài, xin ngài tha cho chúng đi!"

"Tha?" Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên sắc nhọn quát lên : "Ta tha cho con của hắn, hắn có tha cho ta không?"

Quần áo trên người Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên chuyển hóa thành màu đỏ chói mắt, hai mắt Triệu Thanh Hòe đỏ tươi, không còn bộ dáng dịu dàng mềm mại như trước kia nữa.

"Trả lại con cho ta! Trả lại cho ta!"

"Bà lớn, oan có đầu nợ có chủ! Đắc tội rồi!"

Hứa Chỉ Tượng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, một tay để không của ông ta tiện tay ném ra mấy cái người giấy, hô lớn : "Bảo vệ ta!"

Mấy cái người giấy kia rơi xuống đất sau đó bay vυ"t lên biến thành người thật lớn nhỏ, trên gáy dính lá bùa vàng, khuôn mặt khuếch trương và trống rỗng. Mấy người giấy đánh về phía Triệu Thanh Hòe, Triệu Thanh Hòe cười lạnh một tiếng, mái tóc đen suôn dài như thác nước chuyển động, mười ngón tay vυ"t lên, đồng loạt chộp lấy mấy người giấy xé thành mảnh nhỏ.

Tú Nhi và Khang Ngọc ở trong lòng Hứa Chỉ Tượng khóc lên, Hứa Chỉ Tượng không trông cậy vào mấy người giấy này có thể đánh bại được Triệu Thanh Hòe, mục đích của ông chính là kéo dài thời gian.

Hứa Chỉ Tượng nhìn bên ngoài xe buýt, hô lớn : "Âm binh qua đường, kí hình vu thân, trừ yêu nghiệt này, mau chóng đến đây!"

Lúc này, ở ngoài cửa sổ xe một màu tối đen xuất hiện cảnh tượng làm người ta sợ hãi.

Một đội người giấy hàng mã lảo đảo đi ngang qua xe buýt, giấy trắng như tuyết, màu sắc cường điệu hóa, động tác buồn cười cứng nhắc, đến theo bọn họ chính là một trận ánh sáng màu xanh nhạt âm u, lửa âm phủ chiếu đường, tiền giấy rải đất, tiếng kèn Xô-na thê lương chui vào màng nhĩ của mọi người.

Đây chính là cái gọi là âm binh?

"Xì." Sở Dương Băng nghe thấy Lục Phi Trầm cười nhạo một tiếng, châm chọc nói : "Vẽ hổ không thành, lại thành chó."

Đội người giấy kia từ cửa sau ở ngoài xe buýt quăng mạnh xiềng xích ra, trói cổ Triệu Thanh Hòe, miễn cưỡng kéo Triệu Thanh Hòe xuống xe.

"Khang Ngọc! Tú Nhi! Con ơi! Con của mẹ!"

"Mẹ ơi!" Khang Ngọc và Tú Nhi ở trong lòng Hứa Chỉ Tượng giãy giụa, lại bị Hứa Chỉ Tượng khóa ở trong lòng, không thể động đậy.

Triệu Thanh Hòe bị xích sắt trói, giống như mất đi tất cả sức lực bị kéo xuống xe.

"Phạm Vô Cữu, xích khóa hồn." Lục Phi Trầm nhíu mày, nói : "Không đúng, cũng là hàng nhái."

Trong khoảng thời gian này luôn được bổ sung kiến thức về đủ loại quỷ thần truyền thuyết, Sở Dương Băng có thể biết được Lục Phi Trầm đang nói cái gì.

Phạm Vô Cữu là Hắc Vô Thường, trong tay ông cầm xích sắt, dùng để đuổi bắt vong hồn lệ quỷ. Nếu như đúng là xích khóa hồn của Hắc Vô Thường, Triệu Thanh Hòe vốn không có khả năng giãy giụa, nhưng cái gọi là âm binh kia đều là người giấy, vậy xích khóa hồn kia cũng không phải là thật.

Triệu Thanh Hòe oán khí ngập trời, cô ta lại miễn cưỡng bám lại ở trên cửa xe sắp đóng lại của xe buýt, hai mắt gần như đỏ đến nỗi sắp chảy ra máu, cô ta như vươn tay ra với Khang Ngọc và Tú Nhi, nói : "Tú Nhi, Khang Ngọc, lại đây! Đến với mẹ này! Đến với mẹ! Mẹ mang các con đi gặp cha các con! Lại đây với mẹ! Đi với mẹ!"

"Lục Phi Trầm." Sở Dương Băng quay đầu lại hỏi : "Chúng ta làm gì đây?"

Không phải không báo, ác hữu ác báo, nếu như Triệu Thanh Hòe không mang hai đứa con đi, có phải sẽ không thể hoàn thành yêu cầu "Ác hữu ác báo" không? Bọn họ cứ đứng nhìn như vậy, hay là... Ra tay? Ra tay thì đi giúp ai?

Lục Phi Trầm trầm mặc không nói, tình trạng bây giờ, Triệu Thanh Hòe là lệ quỷ không thể thay đổi được, đối tượng cô ta muốn báo thù ở ngay dinh thự Thái Ninh, cho nên cô ta phải xuống xe tại đây. Hứa Chỉ Tượng biết Triệu Thanh Hòe, rất có thể là nhận nhờ vã của ông chủ dinh thự Thái Ninh bảo vệ hai đứa con của hắn......

Lục Phi Trầm nhìn chằm chằm vào cậu bé và bé gái ở trong lòng Hứa Chỉ Tượng, hắn đang do dự chính là liệu hai đứa bé này có phải...... Cũng là quỷ hay không? Nếu tụi nó là quỷ, còn bị Hứa Chỉ Tượng bắt ở lại trên xe không thể quay về dinh thự Thái Ninh báo thù, liệu bọn họ có phải sẽ...... Trực tiếp tiến vào cục diện bất lợi hơn không?

Lục Phi Trầm trầm mặc không nói, ông chủ Vương ở một bên lại ngồi không yên, bởi vì Triệu Thanh Hòe tóc tai bù xù, một thân đỏ chót, lại cố gắng miễn cưỡng bám trong cửa sau, vậy mà còn đẩy cửa sau ra, có xu thế bò lại lên trên.

"Ông anh ngồi đằng trước kia ơi, mau đẩy cô ta xuống đi! Đẩy cô ta xuống!" Ông chủ Vương nhìn người đàn bà giống như lệ quỷ rõ ràng muốn bò lại lên trên, sợ đến mức ba hồn muốn bay mất, thất thanh cả kinh la lên : "Ông được chưa hả! Mau đẩy cô ta xuống xe!"

Triệu Thanh Hòe không có cách nào lên xe, nhưng tóc đen suôn dài đầy một đầu lại như sóng cuốn về phía Khang Ngọc và Tú Nhi.

"Tôi mà đẩy được là đã đẩy bà ta xuống từ lâu rồi!" Hứa Chỉ Tượng cũng sợ đến mức mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, ông ta lại tung ra mấy người giấy, người giấy lại trong nháy mắt đã bị cuốn đi.

Hứa Chỉ Tượng hét lớn: "Các người ném hai cái xác xuống xe đi! Ném trúng bà ta xuống dưới!"

Ai mà muốn ném xác vào lúc này, ông chủ Vương sợ gần chết, nhưng mà nữ quỷ kia lập tức sẽ bò được lên trên xe! Ông chủ Vương cắn răng một cái, đẩy Tằng Bành Nghị ra ngoài nói : "Cậu đi! Cậu ném xác đi! Ném trúng cô ta xuống dưới!"

"Tôi!" Tằng Bành Nghị vừa định nói chuyện, ông chủ Vương đã mắng : "Cậu không muốn tiền à? Cậu muốn vào tù sao? Cậu quên trong tay tôi có thứ gì hả?"

Tằng Bành Nghị cắn răng, khom người kéo cái xác, nhưng người chết nặng, một mình hắn ta không xê dịch nổi cái xác, nhìn về đám Sở Dương Băng, nói : "Một người đến giúp tôi! Tôi không dời nổi!"

Lục Phi Trầm không phản ứng, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Chỉ Tượng, Hứa Chỉ Tượng bị nhìn trong lòng phát cáu, la : "Các người có ném không hả! Nếu còn không ném sẽ không kịp nữa! Các người chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn con lệ quỷ này dẫn hai đứa con đi tìm chết sao?"

Sở Dương Băng cũng không nhịn được đẩy đẩy Lục Phi Trầm, lo lắng nói : "Giúp hay không giúp? Có giúp không?"

Lục Phi Trầm không phản ứng, Sở Dương Băng ngồi ở ghế trong bị chặn không nhúc nhích được. Chung Gia Thụ ở đằng sau thấy tình thế không ổn dứt khoát đứng lên giúp. Cậu ta và Tằng Bành Nghị xê cái xác lên ném về phía Triệu Thanh Hòe.

Sức nặng của hai cái xác người trưởng thành nện Triệu Thanh Hòe xuống dưới, cửa sau xe buýt cuối cùng cũng đóng lại, xe buýt cũng bắt đầu chạy như thường.

"Tú Nhi! Khang Ngọc!"

Triệu Thanh Hòe bị ném xuống ở đằng xa gào khóc thê lương, dần dần không còn tiếng động nữa.

Hứa Chỉ Tượng như trút được gánh nặng ngồi phịch xuống ghế, Vương Hưng Nghiệp và Vương An Quốc ở đằng sau cũng sợ tới choáng váng, tất cả mọi chuyện vừa nãy đều xảy ra trong chớp mắt. Bọn họ chỉ thấy Hứa Chỉ Tượng kìm chặt hai đứa bé, ngoài xe có một đội người giấy hàng mã đi tới, còn có một cái dây xích bị ném vào trong xe, sau đó Tằng Bành Nghị và Chung Gia Thụ y như bị điên vứt hai cái xác kia xuống xe.

"Đệt!" Vương An Quốc hung hăng mắng : "Trên cái xe này không có người bình thường sao?"

Không phải không có người bình thường, mà là có mấy người sống? Mắt Sở Dương Băng đảo qua người trong xe, trong lòng nặng nề.

Lục Phi Trầm vẫn nhìn chằm chằm vào hai đứa bé kia, ánh mắt làm người ta sợ hãi, hai đứa bé kia chẳng biết lúc nào đã ngừng khóc, hai cặp mắt đen trắng rõ ràng im lặng nhìn mọi thứ xảy ra.

Lục Phi Trầm bỗng dưng đứng lên, đi đến phía trước, hỏi Hứa Chỉ Tượng một câu không đầu không đuôi : "Ông không sợ sao?"

Hứa Chỉ Tượng sắc mặt trắng mét, câu trả lời của ông ta cũng quái lạ, ông ta nói : "Tôi không có lựa chọn."

Xe buýt vững vàng chạy về phía trước, trong xe lại lần nữa lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

"Đã đến nghĩa trang, hành khách xuống xe xin vui lòng xuống từ cửa sau, xin chú ý khi mở cửa, chúc quý khách xuống xe đi thong thả."

Không ai xuống xe ở nghĩa trang này, bên trong xe u ám, bé gái Tú Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ lên, hỏi Lục Phi Trầm : "Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?"

Lục Phi Trầm xoa tóc bé gái, không trả lời.

Đi qua nghĩa trang, xe buýt lại chạy lên một khoảng, sau đó phát thanh lại vang lên.

"Đã đến trạm cuối nhà hỏa táng, cảm ơn các hành khách đã đi xe buýt số 70, xin vui lòng xuống xe từ cửa sau, hoan nghênh lần sau lại đến."

Xe buýt chậm chạp dừng lại, Sở Dương Băng quay đầu lại liếc nhìn Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ, hai người cũng không biết nên xuống xe hay không.

Đây đã là trạm cuối, nhưng bọn họ vẫn chưa biết rõ được cái gì.

Sau khi đến trạm, Hứa Chỉ Tượng nuốt một ngụm nước miếng, ông ta cũng mặc kệ Khang Ngọc và Tú Nhi, giống như khởi động cơ thể trước khi chạy xuống xe. Hứa Chỉ Tượng sau khi xuống xe, người quấn băng vải mặc quần áo bệnh nhân vẫn luôn ngồi ở trên xe cũng xuống xe.

Sau đó Lục Phi Trầm dẫn Khang Ngọc và Tú Nhi đi đến đằng sau, nói : "Xuống xe đi."

Sở Dương Băng gật đầu, nhưng lúc đứng lên chuẩn bị đi, cái người đàn ông vẫn luôn không nói chuyện không phản ứng trong ba người ngồi ở hàng cuối thình lình đứng lên xuống xe, ngay sau đó là Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp. Không biết tại sao trên mặt hai người này trắng bệch không giấu được sợ hãi.

Sau đó là Sở Dương Băng, Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ xuống xe, ông chủ Vương và Tằng Bành Nghị thấy mọi người đi hết, cũng vội đi xuống.

Sau khi mọi người xuống xe, xe buýt số 70 bỗng nhiên đóng cửa lại, lắc lư chạy đi.

Sau khi Sở Dương Băng xuống xe đảo mắt nhìn bốn phía, nơi này là trạm cuối nhà hỏa táng, trước cửa nhà hỏa táng chất một đống người giấy hàng mã màu sắc đỏ đỏ xanh lục tươi đẹp khoa trương, trên mặt đất tất cả đều là tiền giấy trắng bóng, một cơn gió thổi qua, tiền giấy đầy đất tung bay lên, người giấy trắng bệch quỷ dị cũng rung rung trong gió, như thể đang cười nhạo mấy người khách viếng thăm này.

"Lục Phi Trầm, làm sao đây? Đi vào sao?" Sở Dương Băng đi đến bên cạnh Lục Phi Trầm, nơi này là nhà hỏa táng đó, nhà hỏa táng là chỗ gì thì không cần phải nói thêm nữa.

Không đợi Lục Phi Trầm trả lời, Tú Nhi và Khang Ngọc đột nhiên ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà hỏa táng, tốc độ đó hoàn toàn không giống như của hai đứa con nít nên có, trong chớp mắt hình bóng của hai đứa bé đã mất tiêu.

"Tụi nó chạy vô đó rồi hả?" Chung Gia Thụ sát lại đây, gắt gỏng nói : "Cái chỗ nhà hỏa táng như thế này con nít con nôi chạy lung tung cái gì, đây không phải thêm phiền sao?"

Giang Chi Nhu nhìn nhà hỏa táng đứng yên trong bóng tối, hỏi : "Chúng ta phải đi tìm chúng à?"