Chương 37: Thế giới hiện thực (1)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

—–o0o—–

[ Gặp Mặt Những Người Khác ]

Uống hết cà phê, Sở Dương Băng ngồi vào trước bàn sách mở《Kinh Tủng Chi Thư》ra, trong quyển sách bìa màu đen này quả nhiên xuất hiện hơn chục trang nội dung mới.

Sở Dương Băng đọc một lần từ đầu tới cuối, sau đó lại bị kết cục cuối cùng của câu chuyện【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】này hấp dẫn.

Trên sách cuối cùng viết rằng, sau khi Tống Tinh Nguyệt bị nhốt vào ký túc xá 444, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng từ đó mất tích. Cố Diệu Bách bị xe đυ.ng lúc sau đưa đến bệnh viện không cứu được bỏ mình, Vu Tô Lăng chịu đả kích thật lớn, tinh thần xuất hiện vấn đề. Cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu, tạm nghỉ học một năm sau thì trở lại trường đi học, vào ở ký túc xá mới.

Cuối câu chuyện, là Vu Tô Lăng đối mặt với bạn cùng phòng, hỏi bọn họ:“Muốn chơi một trò chơi không?”

Sở Dương Băng đọc đến cuối, thở dài.

Cái này giống như một vòng tuần hoàn, Vu Tô Lăng cũng đã bị bức điên, cô đi lên con đường tương tự với Tống Tinh Nguyệt. Cô muốn thông qua lần thứ hai chơi trò chơi nhận được cách giải thoát, đáng tiếc trên đời này, căn bản không có cách giải thoát.

Sở Dương Băng xem xong《Kinh Tủng Chi Thư》, gọi cho Lilith một cuộc điện thoại báo bình an, đồng thời tự thuật ngắn gọn về những chuyện cậu đã trải qua.

Lilith quyết định thật nhanh, nói:“Cậu đã ra khỏi câu chuyện thứ hai?Tốt, chờ, bây giờ tôi đi tìm cậu.”

Thời gian này Sở Dương Băng đang nghỉ đông, trong khi chờ đợi Lilith cậu lên mạng kiểm tra thành tích cuối học kỳ của mình một chút, bấm vào, cậu liền giật mình. Thành tích của tất cả các môn đều gần như cao nhất cả lớp (niên cấp), trên bảng điểm, cái số thứ tự ‘1’ thật to khiến cậu ngạc nhiên nhất.

Điểm cuối năm của trường học Sở Dương Băng là từ thành tích thi cuối kỳ cộng với thành tích ngày thường tổng kết ra, cho dù thi cuối kỳ tốt đến đâu, cũng không nhất định có thể đứng đầu toàn bộ chuyên ngành.

Nhưng Sở Dương Băng nghĩ một chút, cũng cảm thấy chuyện thi đứng đầu là hợp lý.

Thực ra từ sau khi câu chuyện【Đêm Máu Kinh Hoàng】kết thúc, Sở Dương Băng đã cảm giác được trong cuộc sống học tập có chỗ không đúng. Ví dụ như lúc học bài thi cuối kỳ, cậu hầu như chỉ đọc một lần là có thể thuộc lòng đại khái nội dung của cả quyển sách, trí nhớ và sự hiểu biết của cậu được nâng cao rất nhiều.

Hơn nữa phần lớn tất cả bài thi cuối kỳ đều nằm ở trong nội dung cậu đã ôn tập, ở một khắc cậu ngồi ở trong phòng nhận bài thi, cũng không phân rõ rốt cuộc là mình thấy được đề giáo viên nghĩ trong đầu muốn kiểm tra hay là thầy cô thấy có kiến thức gì trong đầu cậu.

Này còn chưa hết, Sở Dương Băng một hồi còn nhận được điện thoại của giáo viên phụ đạo, nói là bản báo cáo điều tra nghiên cứu của cậu đã giành giải nhất, cán bộ của hội học sinh rất tán thưởng cậu, còn đề cử cậu với thầy cô giáo. Giáo viên phụ đạo nói cậu chỉ cần chăm chỉ đeo đuổi, học tập thật tốt, duy trì thành tích, bình chọn khen thưởng học sinh ưu tú của học kỳ sau khẳng định sẽ có cậu.

Lúc Sở Dương Băng đặt điện thoại xuống, cậu còn hoảng hốt một trận. Sở Dương Băng từ nhỏ đến lớn đã nằm ở trong tốp học sinh đuôi trâu, nỗ lực học tập, không ham chơi, thành tính được coi là rất tốt, nhưng không thể so với các thánh học bá động một tí là lấy được khen thưởng quốc gia. Cậu chỉ là một học sinh có chút ưu tú, nhưng không ưu tú đến vậy. Giống như một con chim sẻ tròn vo bình thường ở ven đường, phành phạch cánh nửa ngày vẫn chưa bay cao được, không thể so sánh với những người như rồng phượng bay một phát là vọt lên trời.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cậu giành được vị trí đứng đầu, cái gọi là nghiên cứu gì đó cũng chỉ ôm tâm tính làm thử chứ không có gì cả.

Sở Dương Băng ngồi lại trước bàn nhìn quyển sách 《Kinh Tủng Chi Thư》, tâm tình phức tạp.

Lần đầu tiên cậu hiểu được những lời mà Lilith nói có hàm ý gì, 《Kinh Tủng Chi Thư》kéo người vào trong câu chuyện kinh dị, nhưng chỉ cần sống sót, vận thế và đầu óc của mình sẽ được nâng cao rất lớn. Nghĩ tới cái gì là cái đó sẽ trở thành sự thật, làm cái gì cái đó cũng có thể thành công.

Quyển sách này, thật sự có thể thay đổi cuộc đời của một người.

Quyển sách này cuối cùng là cái gì, tại sao lại chọn cậu chứ ? Rốt cuộc nó là sự trừng phạt của ông trời, hay là sự cám dỗ của ma quỷ ?

Trong thời đại này, người ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để trở thành người đứng đầu. Ai có lòng làm nghiên cứu khoa học mà không muốn có bộ não thông minh hơn. Ai kinh doanh mà không muốn mỗi lần đặt bút đều sẽ kiếm được lợi nhuận lớn. Ai làm đại minh tinh mà không muốn sau một đêm đột ngột nổi tiếng?

Nếu thực sự chỉ cần sống sót từ trong câu chuyện kinh dị là có thể dễ dàng có được những thứ này, khó đám bảo rằng sẽ không có kẻ xấu khác động tâm. Liều chết một lần, dù sao cũng tốt hơn sống tầm thường không phải sao?

Sở Dương Băng từ quyển sách này cảm nhận được một nổi sợ hãi khó giải thích được, loại sợ hãi này khiến trong lòng cậu lạnh toát hơn cả cảm giác mà câu chuyện kinh dị mang lại cho cậu. Đây mới chỉ là khởi đầu, bản thân cậu đã nhận lợi ích mà quyển sách này cho cậu, sau này thì sao? Cậu sẽ sa vào trong những đám hoa phồn cẩm giả dối này, cuối cùng hoàn toàn không rời bỏ được quyển sách, lâm vào làm con rối dưới sự thao túng của quyển sách này hay không ?

Sở Dương Băng áp chế nỗi sợ hãi vô danh trong lòng, cuối cùng vào buổi tối đã nghênh đón được tiểu thư Lilith đi giày cao gót đến.

“Cảm giác thế nào?” Lilith ngồi ở trên sô pha, vân vê móng tay sơn đỏ đẹp đẽ, của mình, thích thú hỏi han.

Sao cậu thấy câu hỏi này hình như quen quen vậy, những người thâm niên như các anh chị đều thích hỏi cảm nhận của người khác sao ? Có cần cậu viết một ngàn chữ bày tỏ nỗi niềm trong lòng mình một chút không ?

Lilith cười cười, cũng không bắt Sở Dương Băng phải nói cảm nhận của cậu, trái lại nói : “Cậu đã qua câu chuyện thứ hai, chứng minh năng lực cậu không tồi. Vừa lúc cậu cũng đang nghỉ đông, mai đi với tôi đến thủ đô một chuyến, tôi dẫn cậu đi gặp vài người.”

“Số cậu may, đồng bạn cùng trải qua câu chuyện thứ hai không có ác ý hãm hại. Sở Dương Băng, đồng bạn trong câu chuyện không phải ai cũng tin được, có vài người nhát như chuột, thậm chí vì sống sót sẽ đi hợp tác với ma quỷ trong câu chuyện.”

Lilith vuốt ve móng tay trơn bóng của cô, nói : “Tôi dắt cậu qua câu chuyện thứ nhất, cậu coi như là người tôi trông nom, tôi dẫn cậu đi gặp vài người có quan hệ không tệ với tôi. Về sau cậu vào vượt câu chuyện, có thể chọn đi cùng với bọn họ, có bạn đồng hành đáng tin cậy có thể tăng khả năng sống sót của cậu.”

Sở Dương Băng gật đầu, nói : “Tôi hiểu rồi.”

Lilith đứng dậy, nói : “Tốt, tôi ở lại chỗ cậu một đêm, ngày mai cậu với tôi đi chung.”

……Ở một đêm?

“Cô không ở khách sạn sao?” Sở Dương Băng hỏi.

Dù sao hai người bọn họ cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có chút không tốt lắm.

“Xì.” Lilith cười ra tiếng, nói : “Ở chỗ cậu là được rồi, sao, sợ buổi tối tôi hϊếp cậu hả? Đừng có nghĩ nhiều, loại bé trai lông cánh còn chưa mọc hết như cưng, chị đây không có thèm.”

“………” Thực ra Sở Dương Băng muốn nói, lông cậu đã mọc đủ hết rồi.

Ngày hôm sau Lilith liền dẫn Sở Dương Băng phi thẳng đến thủ đô, Lilith mang Sở Dương Băng đến một tòa biệt thự sa hoa ở thủ đô. Tiểu khu sa hoa này có an ninh cực tốt, độ bảo mật cực cao, là chỗ hoàn hảo để nuôi vợ lẽ tìm tiểu tam gặp tình nhân. Một số nhân vật có máu mặt đều ở đây, một số chuyện tình không sạch sẽ cũng xảy ra ở chỗ này.

“Đi.”

Lilith dẫn Sở Dương Băng vào nhà, vừa vào cửa đã thấy một người phụ nữ đang pha trà.

“Ngồi đi!” Lilith ra hiệu Sở Dương Băng tùy ý ngồi, sau đó nói với Sở Dương Băng : “Đây là Giang Chi Nhu, cậu gọi là chị Nhu.”

Lại hỏi Giang Chi Nhu : “Chi Nhu, những người khác đâu?”

“Chào em.” Giang Chi Nhu nở một nụ cười ôn hòa với Sở Dương Băng, quay về phá Lilith nói : “Để chị đi gọi bọn họ.”

Giang Chi Nhu xoay người đi gọi những người khác xuống dưới, cái gọi là những người khác thật ra chỉ có hai người, một người là thiếu niên vẻ mặt in rõ mất hứng, một người là cứng rắn thân hình cường tráng.

Hai người đi xuống đi đến ngồi cạnh bàn, thiếu niên nóng nảy nói : “Có chuyện mau nói, tôi còn phải vào game trực tuyến đó.”

Giang Chi Nhu vươn tay cốc nhẹ đầu cậu, nói : “ Không biết lớn nhỏ, dám nói như vậy với chị Li của cậu.”

Trong lời răn dạy quở mắng của Giang Chi Nhu, Sở Dương Băng lại thấy được sự sủng nịch trong mắt và trong giọng nói cũng biết cô thiên vị thiếu niên.

Thiếu niên liếc mắt nhìn Sở Dương Băng một chút, nói : “Chị Li lại tùy tiện nhặt người về, không biết người này có thể sống được bao lâu.”

“Cậu cũng là tôi tùy tiện nhặt về đó.” Lilith cười nhạp một tiếng, nói : “Đây là Sở Dương Băng, hai người các cậu tự giới thiệu mình một chút đi.”

Thiếu niên mặt bình tĩnh, nói : “Tôi là Chung Gia Thụ.”

Người đàn ông thân hình cường tráng gật đầu tỏ ý với Sở Dương Băng, nói : “Tôi là La Tá.”

Lilith nói với Sở Dương Băng : “Chung Gia Thụ mới ra khỏi câu chuyện không bao lâu, Sở Dương Băng, câu chuyện kế tiếp cậu đi chung với Chung Gia Thụ, để Chi Nhu dẫn các cậu đi.”

“Còn có thể cùng nhau đi vào câu chuyện ?” Sở Dương Băng có chút nghi vấn.

“Được chứ.” Lilith giải thích nói : “Ví dụ như trên《Kinh Tủng Chi Thư》của A xuất hiện gợi ý câu chuyện, mà B cũng có 《Kinh Tủng Chi Thư》mà thấy gợi ý câu chuyện của A, thì trên《Kinh Tủng Chi Thư》của B sẽ tự thêm một trang nội dung mới, A và B sẽ cùng tiến vào một câu chuyện kinh dị, đây cũng là một trong những lý do không được tùy tiện lật xem《Kinh Tủng Chi Thư》của người khác.”

“Cùng với người quen thuộc tin cậy tiến vào câu chuyện tất nhiên sẽ có bảo đảm an toàn càng cao, nhưng……” Sở Dương Băng có chút do dự, cậu nói : “Nhưng nếu như vậy, không phải sẽ tăng số lần vào câu chuyện sao ?”

Vốn không phải câu chuyện của bạn, bạn đi xem sách của người ta rồi cùng với người ta tiến vào câu chuyện, cái này sẽ làm tăng số lần bạn vào câu chuyện. Tất nhiên tiến vào cùng với người quen thuộc sẽ có tính an toàn khá cao, nhưng bạn không vào thì sẽ không có nguy hiểm sao? So sánh với nhau, làm như vậy rõ ràng có hại hơn lợi.

Câu chuyện kinh dị dù sao cũng là câu chuyện kinh dị, một tay già đời thâm niên thế nào đi nữa cũng có khả năng lật thuyền trong mương, có câu nói rất hay, thường đi bộ bờ sông, sao có thể không ướt giầy*. Tại sao khi không phải tăng số lần mình vào câu chuyện chứ ?

*[ Thường đi bộ bờ sông, sao có thể không ướt giầy ý đại loại là : ở trong một ngôi trường nhất định, sao có thể không tiêm nhiễm thói quen/thói hư tật xấu liên quan đến nơi đó, gần bùn làm gì có chuyện không vấy bùn. ]

Lilith có chút đau đầu, vô số câu hỏi đằng sau một vấn đề.

Thấy Lilith hơi bực bội, Giang Chi Nhu chủ động tiếp nhận giải thích cho Sở Dương Băng nói : “ Tần suất những câu chuyện trong《Kinh Tủng Chi Thư》xuất hiện càng ngày càng dài, nhưng trái lại độ khó câu chuyện càng ngày càng cao. Lần này câu chuyện thứ hai và câu chuyện thứ nhất của cậu cách nhau ba tháng, chờ cậu trải qua mấy cái nữa, khoảng cách giữa câu chuyện có thể sẽ là 3 hoặc 5 năm, độ khó câu chuyện cách ba năm và câu chuyện cách ba tháng không nằm cùng một cấp bậc.”

“Khi cậu phát hiện khoảng cách thời gian của mình quá dài, thì phải sớm thông qua《Kinh Tủng Chi Thư》của người khác tiến vào câu chuyện, mặc dù làm vậy sẽ tăng số lần tiến vào câu chuyện, nhưng cũng phòng được độ khó của câu chuyện trở nên quá khó. Đương nhiên, thường xuyên tiến vào câu chuyện tỷ lệ tử vong cũng sẽ tăng cao, nên mức độ trung bình tiến vào, phải tự mình nắm rõ.”