Chương 3: Đêm máu kinh hoàng (3)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

--o0o--

[ Đêm Thứ Nhất. Tiệc Tối Bắt Đầu ]

"Đừng nhìn tôi như thế, các tiểu thư. " Mary cũng đứng lên, lưới đen rủ xuống làm cho khuôn mặt của cô mơ hồ không rõ, "Chỉ còn có ba tiếng, tiệc tối sẽ bắt đầu, nếu tôi là các người, thì tôi sẽ không lãng phí thời gian ngồi ở đây nói chuyện phiếm đâu!"

"Muốn sống sót rời khỏi pháo đài này, chỉ dựa vào miệng thôi là không được."

Mary nói xong xoay người bước đi, không chút mảy may để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn cô, hình bóng cô nhấc váy cao ngạo đi trước giống như một con thiên nga.

Lilith nhíu mày một cái, Diana bên cạnh hai tay khoanh ngực, nói:"Tốt, người nên đi cũng đã đi rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, mọi người biết cái gì thì đều nói cho tôi đi. Dù sao chúng ta cũng là người chung một thuyền mà, không phải sao?"

Nghe vậy, Lilith cười lạnh một tiếng.

"Cậu là tổ tông của tôi à?Mắc gì mà phải nói cho cậu, tôi chỉ có thể nói, tôi không có hứng thú dông dài với người sắp chết."

Sở Dương Băng rốt cuộc đã nhìn ra, vị tiểu thư Lilith này, là người tàn nhẫn, tối tăm, tính tình còn không tốt......Một lời không hợp thì liền kết thù.

Diana bị ghét sắc mặt tái xanh, vừa định mở miệng. Vivian đã đập bàn một cái.

"Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, tiệc tối sẽ mau bắt đầu, chúng ta nói ngắn gọn thôi."

Vivian nói:"Mọi người đang ngồi ở đây tôi biết các bạn có rất nhiều thắc mắc, tôi chỉ có thể nói cho các bạn biết, cụ thể chờ chúng ta sống qua đêm nay rồi nói sau."

"Tất cả những gì chúng ta đang trải qua bây giờ là bởi vì một cuốn sách, mọi người chắc hẳn đều nhìn thấy nó rồi."

"Kinh tủng chi thư?" Maria kinh hô ra tiếng.

Kinh tủng chi thư, Sở Dương Băng trong lòng lặp lại bốn chữ này một chút, bởi vì sợ, nên cậu vẫn không có chú ý đến tên của cuốn sách bìa da cứng màu đen mạ chữ vàng đó là gì.

"Đệt!Tôi biết ngay cuốn sách đó không phải thứ gì tốt!Mẹ nó sớm biết vậy tôi phải đốt nó đi cho xong." Rose đại hán lông ngực ở một bên mắng.

"Không sai, chính là Kinh Tủng Chi Thư." Vivian nói:"Trong cuốn sách kinh dị này ghi lại rất nhiều câu chuyện, chúng ta bây giờ đang ở ngay trong một cái câu chuyện trong đó. Sách kinh dị sẽ đưa ra gợi ý cho mỗi câu chuyện, mỗi một người cầm được quyển sách sẽ đóng vai một nhân vật ở trong câu chuyện. Cuốn sách này không thể quăng đi, có dùng cách gì cũng không hủy nó đi được."

"Một khi bạn cầm lấy nó, bạn đã thuộc về nó; Một khi bạn đọc nó, bạn chính là người trong cuốn sách."

Nghe thấy lời nói của Vivian thần sắc mọi người đều vặn vẹo.

"Từ từ, nói cách khác-- Chỉ cần cuốn sách chết tiệt đó còn có thể đi theo chúng ta, thì chúng ta sẽ không chỉ gặp phải mấy loại chuyện này một lần?" Giọng nói của Diana bỗng nhiên cất cao lên.

"Ừ, đương nhiên." Lilith nắm cây ba toong, cười lạnh nói:"Nếu không mấy người nghĩ tại sao tôi lại biết nhiều như vậy?"

Vivian không để ý đến bọn họ, nói tiếp:"Ở trong câu chuyện mặc kệ chúng ta đóng vai gì, mục đích chỉ có một, đó chính là--"

"Sống sót!"

"Sách như tên, mấy câu chuyện ghi trong cuốn sách kinh dị đều toàn là chuyện kinh dị, thần quái, quái vật tầng tầng lớp lớp, mục đích duy nhất của chúng ta đó là sống sót, phải luôn sống cho đến khi kết thúc câu chuyện này. "

"Khi nào mới gọi là kết thúc câu chuyện chứ......" Sở Dương Băng không tự giác mà nói ra.

"Không biết, tiêu chuẩn của mỗi câu chuyện khác nhau." Vivian giải thích với Sở Dương Băng.

"Thứ mà chúng ta có thể dựa vào, chỉ có gợi ý trên sách kinh dị đưa ra, mọi người chắc đều nhớ rõ nó hết nhỉ."

Nhớ, đương nhiên nhớ rõ, vì do gần đây đang đọc dở《 Ác Chi Hoa 》, nên Sở Dương Băng thậm chí có thể nói ra mấy câu thơ đó được trích ra ở đâu trong《 Ác Chi Hoa 》.

Elizabeth lúc này mới cười khẽ thành tiếng, cô nói:"Xem ra tôi cá đúng rồi, đúng thật là như vậy."

Mọi người nhất trí cùng nhìn về phía cô, Elizabeth cười cười, nói:"Nói về ma cà rồng, bá tước, và cảm giác kinh sợ, lẽ nào không khỏi nghĩ đến nhất là Bá tước Dracula và 400 năm kinh hoàng[1] sao?"

[1] 400 năm kinh hoàng ở đây là một bộ phim, chính là bộ Ác Quỷ Dracula 1992 bên mình.

"Nguyên mẫu của Bá tước Dracula là Vlad còn có danh xưng là "kẻ xiên người", Vlad dũng mãnh thiện chiến, ông sinh tại România. Lúc đó România là tiền tuyến của Kitô giáo Châu Âu và chiến tranh đế quốc Ottoman, cái này cùng với Bá tước Cappadocia đánh bại dị giáo đồ rất ăn khớp với nhau. "

"Nhưng mà, quan trọng nhất là-- Ở trong bộ phim điện ảnh《 400 Năm Kinh Hoàng 》có liên quan đến Dracula, mặc dù đã đánh bại dị giáo đồ, nhưng lại có một tên gian tế nào đó lẻn vào lãnh địa của Dracula phao tin rằng Dracula chiến bại mà chết và người vợ Elizabeth của Dracula tin là thật, liền tự sát theo chồng.

Dracula đắc thắng trở về và phát hiện vợ đã chết, giáo hội khẳng định linh hồn nàng sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội tự tước đoạt cuộc sống mà Chúa ban cho, bởi vậy Bá tước Dracula phản bội thượng đế, soa đọa trở thành quỷ hút máu. 400 năm sau, ông gặp được một cô gái rất giống với Elizabeth." [nguồn phimmoi.net =))]

Elizabeth cười khẽ nói:"Vào lúc tôi nhìn thấy cái tiêu đề【Đêm Máu Kinh Hoàng 】này thứ đầu tiên nghĩ đến chính là《 400 Năm Kinh Hoàng 》với Dracula, cho nên tôi mới đặt ra một cái tên như thế. Xem ra, tôi khá an toàn đó."

"À." Lilith cười lạnh một tiếng.

Vivian cũng không tỏ rõ ý kiến, hắn nói:"Mặc kệ có phải là liên quan đến《 400 Năm Kinh Hoàng 》, và Dracla hay không, điều chúng ta cần phải làm là chuẩn bị tốt cho tiệc tối đêm nay. "

Vivian thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Rose, hắn dừng một chút, nói:"Xem ra, nam sĩ chỉ cần mặc váy sẽ được ngầm thừa nhận là nữ sĩ. Đêm nay nhớ mặc váy hoa lệ một chút, nam sĩ đừng có để lộ giới tính thật của mình."

Buổi tiệc trà đầu tiên cứ như thế mà kết thúc, lúc Sở Dương Băng nhấc váy chuẩn bị rời đi, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng cười lạnh.

"Ngu xuẩn."

Động tác của Sở Dương Băng cứng đờ, cậu quay đầu nhìn về phía Lilith phát ra tiếng, Lilith nhìn bóng dáng Elizabeth đi xa, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Trên đường trở về, Sở Dương Băng còn đang suy nghĩ tại sao Lilith lại nói Elizabeth là "ngu xuẩn"......

Nếu câu chuyện này thật sự có liên quan đến một người và ma cà rồng, thật sự liến quan đến bá tước Dracula, vậy tên mình là "Elizabeth" dĩ nhiên có thể an toàn, cũng có thể......Là người đầu tiên bị nhắm vào !

Sở Dương Băng nghĩ tới đây rùng mình một cái, bước nhanh về phòng.

*********alicettrucquan.wp.com

Bây giờ cách 8 giờ tối còn lại 10 phút, cửa phòng của Sở Dương Băng bỗng nhiên bị gõ vang lên.

Sở Dương Băng biết có một số việc trốn không thoát, cậu hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa chính là một người hầu mặc áo đuôi tôm, người hầu nhìn thấy Sở Dương Băng, cứng ngắc mở miệng nói:"Mời, theo, tôi, đến......"

Người hầu giống như một người gỗ bị người thao túng cứng ngắc xoay người, Sở Dương Băng đi theo hắn ở đằng sau thậm chí nghi ngờ mình nghe thấy được âm thanh rung động cót két của các khớp xương của đối phương.

Sở Dương Băng đi theo hắn, xuyên qua hành lang dài quanh co âm u, một đường đi đến sảnh tiệc chính.

Sảnh tiệc chính, cái bàn dài hình chữ nhật đặt ngang ở đối diện cửa, trên mép bàn trải nhung đỏ, từng vị " Quý Nữ " xiêu vẹo ngồi vào chỗ với chiếc váy tao nhã, nhưng đằng sau sự tao nhã đó chính là sự sợ hãi và run rẩy không ngừng lại được.

Pháo đài vào ban đêm càng thêm hắc ám, nguồn sáng duy nhất chính là giá cắm nến ở trên bàn dài.

Dưới ánh nến lung lay, từng cái gương mặt mơ hồ không rõ điều động tiếng lòng của tất cả mọi người.

8 giờ, tiếng chuông bỗng nhiên nổ vang.

"Đoong, đoong, đoong......Đoong."

Đằng đẳng tám tiếng, đồng hồ đứng reo hò khàn cả giọng, để đánh thức vị chủ nhân của bữa tiệc, chậm chạp chưa đến kia-- Bá tước Cappadocia.

Bá tước thong dong đến trễ, hắn giẫm lên dư âm của tiếng chuông, cầm ngọn nến, ở trong ánh nến lay động bất ngờ xuất hiện.

Hắn là sứ giả của đêm dài, hắn là chủ nhân của máu tươi. Mái tóc mềm mại xoăn rối tung ở sau đầu, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng sắc bén, đường nét bộ mặt góc cạnh rõ ràng. Xương mày của hắn rất cao, đôi mắt tương ứng liền lộ ra sâu thẳm mà mê người. Trong đôi mắt mê người đó ánh lên ánh nến đang nhảy nhót quỷ dị, rõ ràng lạnh như hồ băng địa ngục, lại mang cho người ta ảo giác điên cuồng mà thâm tình.

Màu da của hắn tái nhợt đến bệnh trạng, nhìn qua giống như nhân vật đi ra từ trong bức tranh sơn dầu của thời Trung cổ.

Giá cắm nến mạ vàng được hắn nâng lên ở trong tay, hắn câu lên một nụ cười với mọi người.

Bá tước Cappadocia cất bước đi trên bậc thềm, hắn muốn đi đến ngồi xuống vị trí trung tâm nhất được để sẵn cho hắn thì phải đi ngang qua một bên bàn dài.

Không khéo chính là, Sở Dương Băng ở ngay trên đường Bá tước phải đi ngang qua, cậu không tự giác mà nín thở, trên thực tế Sở Dương Băng không nghe thấy tiếng bước chân của Bá tước, nhưng cái này không ảnh hưởng cậu nhận biết đến hành động của Bá tước.

Cảm giác tồn tại của Cappadocia quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho Sở Dương Băng đứng ngồi không yên, như có gai ở sau lưng, cậu có thể cảm nhận được sự nóng rực của nến khi lướt qua mép tóc cậu, có thể cảm nhận được vị Bá tước kia chậm rãi đi đến hướng chủ vị , như thể đi đến vương tọa.

Angelina và Elizabeth cũng ở chung bên với Sở Dương Băng, Sở Dương Băng thậm chí cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của Angelina khi Bá tước đi ngang qua.

Bá tước Cappadocia đi đến chủ vị, hắn đặt giá cắm nến đặt lên trên bàn dài, môi mỏng bắt lên một mạt ý cười, hắn nói:"Hoan nghênh mọi người đã đến, ta là Bá tước Cappadocia."

Vừa dứt lời, hành lang đối diện với cái bàn dài bỗng nhiên từ xa đến gần được thắp sáng lên, thẳng đến khi toàn bộ sảnh tiệc chính được thắp sáng giống như ban ngày, một mặt nguy nga lộng lẫy của pháo đài đột nhiên hiện ra ở trước mặt mọi người. Trên mái vòm cao lớn của pháo đài sơn vẽ phù điêu văn chương của sự phán xét cuối cùng[2], khắp nơi đều bôi quét một mạt màu vàng nổi, xung quanh huy hoàng mạnh mẽ.

Mái vòm tầng tầng hướng lên trên co hẹp lại vào nhau ở từ phía dưới nhìn lên giống như thang âm của bản nhạc không ngừng lên cao, cho đến sau cùng tụ hợp lại ở một điểm cuối cùng và cao nhất, cái này rất giống với mái vòm của Nhà thờ Santa Maria del Fiore[3] làm cho Michelangelo[4] tự nhận không bằng. Ở trước sự cao trọng như vậy, bạn chỉ có thể mở to mắt, ngửa đầu, nhếch nửa miệng, tùy ý cho linh hồn rời khỏi xá© ŧᏂịŧ để thưởng thức kiệt tác chí cao vô thượng này.

Sở Dương Băng tựa lưng vào ghế đằng sau, kinh ngạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hết thảy mấy thứ này.

Pháo đài vào ban ngày âm trầm u ám dường như bị tiếng chuông đánh thức, theo sự hiện thân của chủ nhân bắt đầu phô bày ra vẻ tuyệt mỹ của nó.

Không biết âm nhạc từ nơi nào truyền đến kéo sự chú ý của mọi người trở về, Sở Dương Băng lần nữa ngồi tốt ở trên vị trí, nhưng chấn động lưu lại trong lòng lại khó có thể xóa đi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Bá tước Cappadocia đang ngồi ở chủ vị, sau đó bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện.

Bàn dài được đặt ngang ở sảnh tiệc chính, Bá tước Cappadocia ngồi ở giữa, đối diện cửa chính, sau lưng, là bức tượng Chúa Jesus chịu khổ to lớn. Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá, trước ngực còn cắm một cây kiếm sắc bén!

Bàn dài đặt ngang, giá cắm nến, tiệc tối, những hình ảnh như thế này làm Sở Dương Băng nhớ đến một bức tranh nổi tiếng là--《 Bữa tối cuối cùng 》[5].

"Các vị tiểu thư nguyện ý chiêm ngưỡng pháo đài của ta thật sự là quá tốt, nhưng bây giờ là thời gian dành cho bữa tối, dùng xong bữa tối rồi, mọi người có thể thỏa thích đi tham quan lâu đài."

......................

Tác giả có lời muốn nói :

xxxx Cảnh báo trước chương sau máu me bết bát.

--------------

Alice.T : Mọi người phải giữ gìn sức khỏe nha

[1] Trong bộ phim Ác Quỷ Dracula mình check thì thấy vợ của Darcula tên là Elisabeta nhưng vào đây thì lại là Elizabeth.

[2] Sự Phán Xét Cuối Cùng của Michelangelo :Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 3: Đêm máu kinh hoàng (3)[3] Mái vòm Nhà thờ Santa Maria del Fiore :Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 3: Đêm máu kinh hoàng (3)Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 3: Đêm máu kinh hoàng (3)

[4] Michelangelo là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. ( Tìm hiểu thêm tại đây )

[5] Bức tranh Bữa Tối Cuối Cùng :Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 3: Đêm máu kinh hoàng (3)