Chương 23: Chuyện quái dị ở ký túc xá (2)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

—–o0o—–

[ Lục Phi Trầm ]

“Xin chào, tôi là Sở Dương Băng.” Sở Dương Băng gật đầu ra hiệu với Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm thấy phản ứng này của Sở Dương Băng thì rũ mi xuống..

Tần Nhu Nghi ấn Sở Dương Băng ngồi vào ghế, nói:“Để em giới thiệu những người khác một chút.”

“Đây là Cố Diệu Bách, Lục Phi Trầm là bạn trai của cậu ấy.”

Cố Diệu Bách là một cô gái có hơi mập, nhìn qua có hơi tối tăm.

“Đây là Vu Tô Lăng, đây là Trâu Tuyết Phàm.”

Vu Tô Lăng là một cô gái xinh đẹp dáng người cao cao gầy gò, mái tóc màu đen choàng qua vai, Trâu Tuyết Phàm đeo cặp kính tròn tròn, nhìn qua khá bình thường.

“Còn vị này, là học tỷ em đã nói với anh, chị ấy là Tống Tinh Nguyệt.”

Tống Tinh Nguyệt là một cô gái có hơi lùn, nhìn qua người cao 160, bộ dạng rất đáng yêu, da dẻ trắng trẻo, gầy gò nho nhỏ, rất có khả năng khơi dậy lòng yêu thích của nam sinh bình thường.

“Chào cậu, Sở Dương Băng.”

Thấy Sở Dương Băng nhìn qua mình, Tống Tinh Nguyệt ngọt ngào chào hỏi Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng cũng đáp lại nói:“Chào chị, học tỷ.”

Tống Tinh Nguyệt ngồi ở trước bàn của mình nói:“Mọi người luôn phải ở cùng nhau một đêm này, đừng câu nệ quá, cứ tự nhiên đi.”

Tần Như Nghi dựa lên người Sở Dương Băng chơi điện thoại, Sở Dương Băng lại đang âm thầm nhìn Lục Phi Trầm bên cạnh.

Lục Phi Trầm rất cao, nhìn chiều cao đại khái khoảng 185 trở lên. Sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, xương mày rất cao, có một nốt ruồi đen nhỏ ở trên đuôi mày, giống như một nụ hôn của Thượng Đế ở trên cao khẽ hôn xuống.

Sở Dương Băng nhìn hắn là bởi vì nghi hắn là người trong thế giới hiện thực giống mình, nhưng ở trong ký túc xá cậu không có cách nào trao đổi với Lục Phi Trầm.

Vu Tô Lăng bên kia bỗng nhiên nhíu mày, nói:“Hôm nay không phải học tỷ trực nhật sao?Học tỷ chưa làm có phải không ?”

“A!Chị quên mất!” Tống Tinh Nguyệt đeo tai nghe, đầu cũng không xoay lại nói:“Không sao, dù sao cũng không có bẩn lắm, em đợi một lát nữa chị sẽ dọn.”

Sở Dương Băng nhìn ra Tô Lăng rõ ràng có hơi tức giận, nhưng nhịn mà không bộc phát, chỉ hòa nhã mà nói:“Được, chị nhớ dọn là được.”

Cố Diệu Bách ở một bên lớn tiếng nói:“Không được!Tôi đói bụng quá!Tôi muốn kêu thức ăn bên ngoài, ai muốn ăn chung không?”

“Ăn khuya như vậy sẽ mập đó.” Trâu Tuyết Phàm nhìn chằm chằm máy tính thuận miệng nói.

“Mập thì mập, dù sao Lục Phi Trầm không chê mình là được rồi.”

Lục Phi Trầm quay đầu nhìn Cố Diệu Bách, cặp mắt đen tối không rõ.

“Đúng, tôi không chê cô.”

Cố Diệu Bách gọi chút thức ăn ngoài, đợi sau khi thức ăn ngoài được giao đến Cố Diệu Bách liền bắt đầu ăn đặc biệt nhiều.

Mùi của thức ăn ngoài rất nặng, Sở Dương Băng chú ý tới Vu Tô Lăng có chút khó chịu.

Vu Tô Lăng thực ra có hơi khiết phích, lịch trực nhật trong ký túc xá là do cô sắp xếp, trước đó chưa có sắp xếp lịch cả ký túc xá gần như chỉ có một mình cô dọn vệ sinh, sau đó sắp xếp lịch rồi tưởng rằng sẽ có người làm, kết quả không làm vẫn là không làm.

Mùi thức ăn ngoài của Cố Diệu Bách kí©h thí©ɧ tới cô, cô có hơi tức giận gọi Tống Tinh Nguyệt:“Học tỷ.”

“Ừm?Làm sao vậy?” Tống Tinh Nguyệt mặt vô tội quay đầu nhìn cô.

Vừa nãy Tống Tinh Nguyệt còn đồng ý với cô một lát nữa sẽ làm trực nhật, bây giờ thức ăn ngoài của Cố Diệu Bách cũng tới rồi chị ta vẫn không nhúc nhích, suốt buổi chị ta vẫn luôn đeo tai nghe soi gương bôi bôi chét chét, thỉnh thoảng còn khẽ hát hai ba câu rồi xoa xoa mặt mình.

“Không có gì.” Tống Tinh Nguyệt rõ ràng không đặt lời nói của Vu Tô Lăng ở trong lòng, Vu Tô Lăng miễn cưỡng ôm cơn giận về.

Vu Tô Lăng nhìn Cố Diệu Bách mồm to ăn thức ăn ngoài, trong lòng có chút buồn nôn, cũng thiệt thòi cho Cố Diệu Bách ăn được. Sàn nhà này bẩn như vậy, ngồi ăn ở đây có khác nào ngồi ăn ở trong WC đâu.

Vu Tô Lăng càng nghĩ càng buồn nôn, càng nghĩ càng tởm, cô cũng không ngồi yên được nữa, trực tiếp đứng lên cầm chổi và cây lau nhà lau dọn một bên sàn nhà.

Lúc lau tới dưới chân Sở Dương Băng, Vu Tô Lăng nhẫn nhịn tức giận nói:“Nhấc chân.”

Sở Dương Băng có hơi lúng túng nhấc chân lên, Tần Như Nghi dựa vào vai của Sở Dương Băng nói:“A, Tô Lăng sao cậu lại lau vậy……”

Vu Tô Lăng không trả lời, người khác đều không muốn ở trong ổ heo, cô cũng không muốn ngứa mắt chỗ mình ở, vậy thì tự mình làm.

Vu Tô Lăng tự mình lau, Tống Tinh Nguyêt vừa quay đầu lại thấy được, còn có hơi kinh ngạc nói:“Tô Lăng sao em lại lau?Không phải hôm nay tới chị trực nhật à?”

“Đúng, em thấy dơ nên lau một chút.” Vu Tô Lăng cũng không nhìn Tống Tinh Nguyệt.

Tống Tinh Nguyệt cũng không biết thực sự tâm lớn hay như thế nào, Sở Dương Băng cũng nhìn ra được Vu Tô Lăng sắp phát giận, cô ta còn nói:“Thế thật sự phải cảm ơn Tô Lăng, vất vả rồi.”

Sau đó……Sau đó tiếp tục soi gương kẻ mắt.

Vất vả ?Vất vả rồi?Ai muốn chị nói vất vả cái gì?

Vu Tô Lăng lau xong vứt cây lau nhà qua một bên, cũng đeo tai nghe lên không để ý tới người nào nữa.

Sau khi Cố Diệu Bách ăn xong nói:“A, mình còn phải ném thức ăn vào trong thùng rác WC……Thật không muốn đi……”

“Vậy thì để tôi đi cho.” Lục Phi Trầm đứng lên cầm hộp thức ăn được thu dọn xong, nói:“Dù sao tôi cũng muốn đi vệ sinh.”

“Nhưng……” Cố Diệu Bách ánh mắt có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Lục Phi Trầm, cô nói:“Trong ký túc xá nữ chỉ có WC nữ…… Nếu anh đi vào trong……”

Thì sẽ bị coi là biếи ŧɦái……

Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm, trong lòng lặng lẽ tiếp lời chưa nói xong của Cố Diệu Bách.

Lục Phi Trầm không hề gì cười cười, nói:“Không sao, tôi có thể đi WC của ký túc xá nam, dù sao còn có Dương Băng đi chung với tôi.”

Lục Phi Trầm nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng, nói:“Dương Băng, cậu đi với tôi đi, chút tối ký túc xá đóng cửa, cậu muốn đi thì cũng chỉ có thể đi WC nữ.”

Sở Dương Băng bỗng nhiên bị gọi tên sửng sốt một cái, nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại đây là Lục Phi Trầm cố ý tạo cơ hội cho hai người bọn họ, cậu đứng lên nói:“Đúng, tôi…… Đi chung với Lục Phi Trầm là được.”

“Vậy các anh trên đường ra khỏi ký túc xá cũng phải cẩn thận, đừng có đυ.ng trúng nữ sinh khác hay quản lý ký túc xá, lúc quay về cũng vậy, nếu như bị bắt em cũng không ra ngoài cứu đâu.” Tần Như Nghi cười vỗ vỗ Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng không nói gì, đi theo Lục Phi Trầm ra cửa.

Lúc này đã hơn 8 giờ tối, bình thường lớp học thêm buổi tối sẽ kết thúc lúc 9 giờ rưỡi, cho nên thời gian 9 giờ rưỡi đến 10h trên hành lang sẽ có rất nhiều người. Bây giờ mới hơn 8h, trong hành lang vẫn trống không vắng tanh.

Sở Dương Băng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với Lục Phi Trầm:“Chúng ta đi mau, có gì ra ngoài rồi nói.”

Lục Phi Trầm gật đầu, bên cạnh ký túc xá 301 là WC nữ, trước cửa WC nữ còn có một cái thùng rác, Lục Phi Trầm hất tay cầm hộp thức ăn vứt vào trong. Sau đó một tay nắm lấy cổ tay Sở Dương Băng, kéo cậu chạy xuống dưới lầu.

Trong đại sảnh lầu một vị trí quản ký túc xá vẫn trống trơn, cũng không biết người đã đi đâu, Sở Dương Băng bị Lục Phi Trầm kéo lấy một đường chạy ra ngoài, hai người không đυ.ng trúng ai ra vào ký túc xá, đứng ở dưới lầu nói chuyện.

“Anh đã xem cuốn sách kia rồi à?” Sở Dương Băng không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, cậu giãy cổ tay mình ra khỏi tay Lục Phi Trầm, ở chỗ hắn nắm lấy không nhịn được được sờ sờ hai cái, muốn xóa đi xúc cảm xa lạ.

“Đúng vậy.” Lục Phi Trầm giống như không thấy động tác nhỏ này của cậu, hắn bỗng nhiên cúi xuống ở bên tai Sở Dương Băng nhỏ giọng nhanh chóng nói:“Xuỵt, đừng nói những chuyện kỳ quái đó. Xuỵt, đừng nghe những lời đồn quái lạ ấy.”

Hơi thở của Lục Phi Trầm nhả ở bên tai Sở Dương Băng, Sở Dương nghiêng người, cũng tiếp một câu:“Cốc cốc cốc, gõ gõ cửa, nửa đêm có người tới thăm. Người không mặt, người đầu thỏ, người mặt cười khiêu vũ.”

“444, tử tử tử, ai bị nhốt trong cái tủ tôn?Quay đầu lại nhìn, quay đầu lại nhìn, ai đang trốn đằng sau con dao?” Lục Phi Trầm nói ra dòng gợi ý sau cùng không sót một chữ.

Không thể không nói, cái loại lời đầu không khớp lời sau nà, hoàn toàn không có tí logic nào này rất thích hợp làm ám hiệu, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm giống như hai kẻ ẩn náu xác định thân phận của nhau.

Sở Dương Băng cũng tạm thời buông xuống lòng cảnh giác với Lục Phi Trầm, cậu hỏi:“Anh thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì?Tần Như Nghi đã từng nói Tống Tinh Nguyệt muốn chơi một trò chơi lúc nửa đêm, nếu bọn họ chơi trò na ná bút tiên lúc nửa đêm thì chúng ta phải làm sao đây, phải ngăn cản lại sao?”

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng rồi trầm ngâm một chút, giả bộ suy nghĩ nói:“Có phải cậu…… Chưa tham gia nhiều câu chuyện không?”

Sở Dương Băng gật đầu, cậu nói:“Trên thực tế……Đây là lần thứ hai, có vấn đề gì sao?”

“Hóa ra là người mới bé nhỏ à.” Lục Phi Trầm trầm thấp cười cười, nói:“Chẳng trách.”

Sở Dương Băng không hiểu ý của hắn hỏi:“Sao vậy?”

Lục Phi Trầm lắc đầu, nói:“Chẳng trách cậu lại hỏi câu như vậy, không có gì, nếu đã là người mới vậy thì hãy ngoan ngoãn theo tôi đi.”

“Anh……” Bị nói như vậy, Sở Dương Băng có hơi tức giận, đây là cái gì, không đặt mình trong mắt sao?

“Tôi không có ý gì khác, cậu đi theo tôi sẽ được đảm bảo một chút, dù sao không có gì quan trọng hơn việc sống sót cả không phải sao?” Lục Phi Trầm nói:“Về chuyện trò chơi mà cậu nói, chúng ta không thể ngăn, cũng không ngăn được. Nên khi tôi nghe cậu hỏi câu này liền biết cậu là người mới, bởi vì cậu còn chưa biết nhiều về mấy hệ thống bài võ cơ bản của câu chuyện trong sách.”

“Trong《 Kinh Tủng Chi Thư 》đều là câu chuyện kinh dị, sách đã cho cậu gợi ý cơ bản nhất, như lần này. Đầu tiên, chuyện quái dị ở ký túc xá, cái đề mục này đã chỉ rõ câu chuyện sẽ xảy ra cái gì. Phòng ký túc xá nữ 301 này nhất định sẽ xảy ra một ít chuyện quái dị, dựa theo lời cậu nói, chuyện quái dị này rất có thể liên quan tới trò chơi đêm nay.”

“Câu chuyện chính là câu chuyện, trò chơi chính là nguyên nhân, là mở đầu, không có mở đầu thì sẽ không có câu chuyện. Chúng ta không ngăn được câu chuyện này xảy ra, cũng không thể ngăn. Nếu như câu chuyện không thể bắt đầu, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ……Rất đáng sợ……”

Ánh mắt của Lục Phi Trầm tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào Sở Dương Băng, hắn nói:“Đã từng có người thâm niên thử chuyện này, trước khi bắt đầu hắn đã chặt đứt hết khả năng có thể bắt đầu câu chuyện, sau đó cả nhóm bị diệt, người tham gia trong câu chuyện đó không một ai sống sót, cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định đó chính là, chuyện đó chắc chắn kinh khủng tới cực điểm.”

“Nói cách khác, chúng ta phải trơ mắt nhìn những cô gái đó tự mình tìm đường chết, sau đó tham gia vào câu chuyện?” Giọng nói của Sở Dương Băng có chút khô khốc.

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng, chợt phát hiện cậu rũ mi mắt vừa dài vừa dày, hệt như cánh bướm hơi hơi rung động, hắn giống như sợ làm con bướm kia kinh động bay đi giọng nói nhẹ lại, nói:“Đúng.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy……Thời gian chúng ta ra ngoài không thể quá lâu, tôi có điều này phải nói với cậu.”

“Cẩn thận năm người kia.”

…………………………alicettru

cquan.wp.com

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tôi mới phát hiện, hôm qua lúc 7h30 sáng có người ngã xuống từ lầu sáu tòa nhà giảng dạy của trường học chúng tôi, mà hôm qua 8h tôi còn đang trên đường đi tới thư viện, thư viện ngay bên cạnh tòa nhà giảng dạy. Tôi không thấy được cái gì, chỉ thấy chuyện này rất kinh khủng. Bởi vì sắp cuối kỳ nên có rất nhiều lớp, hôm qua lại là thứ bảy, sáng sớm anh ta đã đến tòa giảng dạy, còn là lầu sáu. Lầu sáu của tòa nhà giảng dạy bình thường không có ai, lớp của tôi trong một học kỳ cao nhất cũng chỉ đi qua lầu 5, nói đây là ngoài ý muốn thấy không thể nào nói nổi. Học viện bên cạnh ngày hôm qua cũng có người đã tự sát ở trong phòng ngủ.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy cái chết luôn rất gần với chúng ta, tôi nhớ tới thời điểm học bù ở cấp ba, lầu đối điện có một đứa nhỏ không khả quan, ngã từ trên lầu xuống, đầu rơi xuống đất, hình ảnh đó không thể nào miêu tả được, nghe nói lúc ấy rất nhiều người học bù cũng thấy được.

Tôi còn bị người nhà dặn dò bảo là mấy cái chuyện này có thấy cũng đừng có vây lại xem, người chết bắt đắc kỳ tử sẽ chiêu mấy thứ không sạch sẽ.

Hai ngày trước tôi phát sốt cũng vậy, vì để viết câu chuyện này nên đi tìm hiểu chút truyền thuyết kinh dị, ngày hôm sau liền sốt đến mức hồ đồ rồi. Đột nhiên cái sốt, căn bản không có bất cứ dấu hiệu nào.

Nơi này cho tôi cảm giác rất âm, tòa ký túc xá xây rất nhiều năm, thiết kế cũng kém, ánh sáng thế nào cũng không có lọt qua nhiều lắm. Câu truyện này chính là căn cứ vào ký túc xá hiện tại tôi đang ở viết ra, cho nên đối với tôi mà nói sẽ khinh khủng hơn rất nhiều.