Chương 2: Đêm máu kinh hoàng (2)

Tác giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta: Alice.T

—–o0o—–

[ Buổi Tiệc Trà Đầu Tiên. Giới Thiệu Bản Thân ]

"Vào ban ngày pháo đài sẽ lâm vào ngủ say, buổi tối mới là thời gian vui chơi cuồng hoan, trước 2 giờ chiều xin các vị quý nữ hãy nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình. Như mọi người đã biết, Bá tước Cappadocia là một chiến sĩ mạnh mẽ, anh dũng, pháo đài của Bá tước được phân bố đầy bẫy và các cơ quan, rất nguy hiểm, xin đừng đi lung tung."

"3 giờ, các tôi tớ sẽ chuẩn bị trà chiều cho mọi người."

Giọng nói trầm thấp của quản gia vang vọng ở trong hành lang, đi đến cuối hành lang, có chín người hầu đã chờ ở đấy.

Quản gia ổn định dừng cước bộ, lần nữa như hành lễ tao nhã với chín người Sở Dương Băng, nói:"Bây giờ, xin mời các vị tiểu thư theo người hầu đi vào phòng riêng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trà chiều và tiệc tối. Xin hãy chắc chắn ăn mặc, thỏa đáng, phù hợp, với, thân, phận của các ngài."

Trước khi tách ra, nữ sĩ váy poker đỏ đen bỗng nhiên mở miệng:"Đi trước, có chuyện gì ở thời gian buổi trà chiều nói sau."

Ánh mắt tối tăm của cô quét qua đại hán lông ngực vạm vỡ âu phục trắng hồng, Sở Dương Băng và hai người khác rõ ràng là đàn ông, giọng điệu đông lạnh:"Nhớ mặc váy thật hoa lệ rồi đến nha, dù sao tôi cũng không muốn ngồi chung một chỗ với một người phụ nữ bủn xỉn lỗi thời."

Quản gia duy trì động tác cúi đầu 90 độ, Sở Dương Băng mơ mơ hồ hồ liền được một người hầu dẫn đi đến phòng của mình.

Người hầu mở cửa ra cho Sở Dương Băng, cung kính đứng ở bên cửa.

Sở Dương Băng vừa mới cất bước đi vào trong phòng, cửa phòng ở sau lưng liền đóng lại, phát ra tiếng vang nhỏ "phịch".

Chuyện đầu tiên mà Sở Dương Băng làm đó chính là đá bay đôi giày cao gót trên chân, thứ này quá thử thách cổ chân và lực cân bằng của cậu.

Trang trí trong phòng rất hoa lệ, trừ bỏ cái giường ra còn có phòng chứa quần áo và phòng vệ sinh, trên bức tường được dán giấy dán tường thếp vàng, dưới chân là thảm nhung trải sàn, xa đó là cái giường lớn có thể cho cậu lăn lộn ba cái, nhưng Sở Dương Băng cái gì cũng không dám động vào.

Sao cậu lại đi tới nơi này?Đây rốt cuộc là mơ hay là hiện thực?Và những người cùng cậu đi vào pháo đài có phải cũng giống như cậu là người trong hiện thực không?Cậu phải làm sao mới có thể ra khỏi đây?

Có quá nhiều nghi vấn, mà Sở Dương Băng lại biết quá ít. Có điều Sở Dương Băng cũng không muốn biết hết tất cả, cậu chỉ muốn rời khỏi cái nơi u ám quỷ dị này.

Bởi vì phải đợi tới buổi trà chiều 3 giờ, một mình Sở Dương Băng ở trong phòng cũng không có gì làm, cũng may trong phòng còn có giá sách, cậu cầm lấy một cuốn sách nằm trên giường đọc, xem một chút liền mơ mơ màng màng thϊếp đi.

Cậu bị tiếng của đồng hồ treo tường làm cho tỉnh giấc, đồng hồ treo tường phát ra âm thanh "đoong đoong đoong", đồng hồ treo tường bỗng nhiên bắn ra một con dơi. Lúc Sở Dương Băng nhìn qua còn bị hù hết hồn, cái kiểu đồng hồ này thường thấy nhất hẳn là phải bắn ra một con chim cu, đồng hồ treo tường cũng sẽ phát ra âm thanh "cúc cu cúc cu".

Nhưng mà đồ vật trong tòa pháo đài này không đi theo đường bình thường, cái con dơi kia dọa Sở Dương Băng sợ chết khϊếp.

Cậu nhìn qua thấy đã 3 giờ, vốn muốn trực tiếp đi đến buổi tiệc trà, đi tới cửa bỗng nhiên nhớ tới lời của nữ sĩ váy poker đỏ đen và quản gia. Sở Dương Băng người này có một ưu điểm, chính là sợ, cậu nghe lời, cho nên cậu đi tới cửa liền cắn răng quay về trước bàn trang điểm sửa sang lại váy và trang sức, cắn răng nhét chân mình vào trong giày cao gót, run run rẩy rẩy đi đến tiệc trà.

Sở Dương Băng mở cửa ra, người hầu ngoài cửa hình như cũng đang đợi cậu. Người hầu mang theo Sở Dương Băng đi đến sân thượng ngoài trời trên tầng ba của pháo đài, hoa hồng đỏ và cây cà độc dược phân bố rải rác khắp nơi trên sân thượng, bên cạnh một cái bàn tròn đã có mấy người ngồi.

Sở Dương Băng không phải người tới sớm nhất, cũng không phải người tới trễ nhất, người tới trễ nhất, là người phụ nữ đã nói chuyện với quản gia lúc trước khi vào pháo đài.

Mọi người ngồi vây quanh bàn tròn, nử sĩ poker đỏ đen nhấp nhấp gậy chống (ba –toong), nói:"Mọi người tự giới thiệu về mình một chút đi, người tham gia câu chuyện này chính là chúng ta. Từ trái qua phải, bắt đầu từ tôi, tôi là Lilith."

Bên cạnh Lilith là một tiểu loli tóc vàng, cô bé chớp hai mắt thật to của mình, giòn giã nói:"Em là Maria."

Bên cạnh Maria là một cô gái có chút e dè ngại ngùng, cô gái nói:"Tôi là Angelina."

Bên cạnh Angelina là một người phụ nữ tao nhã đầy đặn, tóc dài cuộn (búi) lại, trên người mặc một bộ váy lễ hoa lệ, cô nói:"Tôi là Elizabeth."

Bên cạnh Elizabeth là một người đàn ông, hắn đeo một bộ mắt kính gọng vàng, mặc váy dài phong cách học viện, bộ dáng nho nhã lễ độ, nói:"Tôi là Vivian."

Bên cạnh Vivian chính là đại hán lông ngực âu phục trắng hồng làm cho Sở Dương Băng cảm thấy cay mắt, buổi chiều hắn không có thay quần áo, mấy cái lỗ hổng trắng hồng nho nhỏ và dây đai chéo qua vai cũng lung lay, rõ ràng sắp bung ra rồi.

"Tôi là Rose."

Nghe vậy Sở Dương Băng không khỏi run rẩy khóe miệng một cái, Rose với Jack, tàu Titanic à?

Ngồi cạnh Rose chính là Sở Dương Băng.

"Tôi là Alice."

Bên cạnh Sở Dương Băng cũng là một người đàn ông, hắn kiêu căng ngạo mạn nâng cằm, nói:"Tôi là Diana."

Bên cạnh Diana chính là nữ sĩ đã lên tiếng đối thoại với quản gia ở buổi sáng, vị này vẫn như cũ bọc mình chặt chẽ kín đáo, nhưng bởi vì cách gần nhau, xuyên qua vải trên cái mũ mạng đen rủ xuống, Sở Dương Băng vẫn thấy được đôi môi đỏ tươi của cô ta câu lên.

"Mary."

Đến đây, chín người một lần báo ra tên của mình.

Sở Dương Băng bất động thanh sắc nhìn một vòng, tổng cộng 9 người, 5 nữ 4 nam.

Nữ có:Lilith, Maria, Angelina, Elizabeth, Mary.

Nam có:Vivian, Rose, Alice(Sở Dương Băng), Diana.

"Được rồi, bây giờ mọi người có cái gì muốn hỏi muốn nói không?"Ánh mắt Lilith đảo qua từng người một, cô nói:"Nghĩ kỹ xem cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Tôi giống như các cô các cậu vậy, không phải cái gì cũng biết, nhưng có thể nói cho các người tôi khẳng định sẽ nói cho các người biết, nếu trong các người có ai biết thông tin gì, cũng xin mời nói ra."

"Dù sao, mục tiêu của chúng ta là còn sống thoát khỏi đây, không phải sao?" Ánh mắt của Lilith như lưỡi dao sắc lạnh, người bi ánh mắt của cô quét qua giống như bị miễn cưỡng xé ra lớp xác, lộ ra linh hồn bên trong.

"Đây là đâu?Chúng ta sao lại ở chỗ này?Tôi có thể về nhà không?" Đầu tiên mở miệng là Elizabeth, cô cũng là người hét chói tay trước cổng chính của pháo đài vào buổi sáng.

Lilith có chút trào phúng mà nói:"Cô không nghe quản gia nói sao?Chúng ta là "Quý Nữ" được Bá Tước Cappadocia mời đến làm khách, làm sao......Lẽ nào cô là gian tế?"

Giọng nói của Lilith vừa dứt, Mary bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Elizabeth, mặt mũi Elizabeth đã trắng bệch, cô từ trong răng bỏ ra một câu:"Không, tôi đương nhiên không phải gian tế."

"Ta thấy, chúng ta đều không phải gian tế." Lúc này, một giọng nói yếu ớt ở bên cạnh vang lên, hai tay Angelina bất an cựa quậy ren hoa trên váy, cô nói:"Bá tước Cappadocia hung danh hiển hách, chị gái này không nghĩ đến cũng có thể hiểu."

Tất cả mọi người bị lời nói của Angelina hấp dẫn, Vivian đẩy gọng kính viền vàng, hắn nói:"Angelina, chúng tôi chỉ biết Bá tước vừa mới đánh bại dị giáo đồ, anh dũng cường đại. Cái hung danh hiển hách này......Là thế nào vậy?"

Nghe vậy, Angelina vậy mà sợ hãi đến nỗi bắt đầu run rẩy, trong đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhanh chóng họp tụ nổi lên hơi nước.

"Bá tước......Bá tước đánh bại dị giáo đồ, nhưng......Mọi người đều nói hắn tàn bạo lại khát máu. Hắn sẽ đem tù binh và gian tế đóng cọc xiên người, sau đó dựng thẳng ở xung quanh ngoài pháo đài. Nghe đâu nhiều lúc cọc gỗ mọc lên san sát nhau không khác gì với rừng rậm, những kẻ bị đóng cọc suốt ngày kêu rên thảm thiết, chịu đựng đủ dằn vặt mới có thể chết đi."

"Mấu chốt nhất chính là......" Giọng nói của Angelina bỗng nhiên đề cao lên, trong giọng nói giống như chim hoàng anh của cô tràn ngập sự sợ hãi, "Hắn......Hắn có lẽ là ma cà rồng!"

"Ma cà rồng?" Nghe thế Vivian và Lilith đều nhăn mày lại.

"Đúng." Angelina qua quýt gật đầu, hơi nước tụ trong mắt nàng liền ngưng tụ thành nước mắt, run run rẩy rẩy mà chảy xuống, cô nói:"Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như thế. Người ta nói Bá tước thích uống máu tươi của trinh nữ, còn thích tắm rửa bằng máu tươi. Cho nên Bá tước luôn mời các cô gái trẻ tuổi đến pháo đài của hắn làm khách, nhưng hầu như không có một ai có thể còn sống trở về."

"Làm......Làm sao bây giờ......Tôi cũng không muốn đến. Nhưng thư mời đưa đến nhà của tôi, Bá tước lại vừa đánh thắng trận lớn, vì người thân tôi không thể không đến......Tôi phải làm sao đây......"Nước mắt trong mắt của Angelina giống như một chuỗi ngọc trai chảy xuống, cô nhịn không được lấy tay che kín mặt, bất lực lại sợ hãi khóc lên.

"Em gái, em......Em đừng khóc nữa, em khóc cũng không có ích gì đâu, chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây mà." Đại hán lông ngực Rose thấy tiểu loli khóc đến mức bả vai run run từng cái, nhịn không được mà bắt đầu an ủi cô.

Nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít của Angelina, Sở Dương Băng lại ý thức được một chuyện, e rằng khác với bọn họ, cô ta giống với quản gia, hầu gái, bá tước đều là người của thế giới này, chứ không phải là người của thế giới hiện thực, nếu không sao cô ta có thể biết nhiều đến như vậy.

Nói cách khác, Sở Dương Băng bất động thanh sắc nhìn một vòng người đang ngồi ở đây, trong những người này rất có thể còn có NPC, trách không được Lilith lại nhắc nhở suy nghĩ cho kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Chẳng qua trong chín người có mặt ở đây, nam sĩ trên cơ bản có thể loại trừ. Nói thật cánh đàn ông có mặt ở đây trừ bỏ mặc bộ váy nhỏ hiện đại hóa ra, thì hầu kết, cơ bắp, lông chân, lông ngực, mấy thứ này cũng không có cái gì để che lấp, ít nhất có thể làm cho bất kỳ người nào có thị lực bình thường nhìn ra được giới tính thật của họ, Vivian, Rose khi nói chuyện cũng là dùng giọng nam.

Nhưng mà Angelina, quản gia và hầu gái đều không có nghi vấn gì đối với giới tính của họ, nhưng mà quản gia đã cảnh báo trước khi tiến vào pháo đài, một khi bại lộ giới tính thật của mình là đàn ông rất có thể sẽ bị xem là gian tế. Theo lời của Angelina sở thích của vị Bá tước kia là thích đóng cọc, kết cục khi bị xem là gian tế có thể dễ dàng đoán trước được hết.

"Angelina." Vào lúc mọi người nói chuyện, Mary đã uống hết hồng trà trong tách, giọng nói của cô ta lạnh như băng:"Đã 5 giờ rồi, cách tiệc tối của Bá tước chỉ còn có 3 tiếng. Nếu cô khóc sưng mắt, trên tiệc bị Bá tước nhìn thấy, chắc hẳn cô biết đó là hành vi rất vô lễ!"

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ trở về phòng chuẩn bị trang phục cho tiệc tối, xử lý trang dung khóc đến loạn thất bát tao một chút, rồi nghĩ cách che đi con ngươi đỏ như con thỏ của cô."

Angelina vốn còn đang khóc nức nở nghe thế bỗng nhiên nín lại.

"Phải, đúng vậy, cô nói rất đúng." Angelina đứng lên, một tay che mặt, một tay nhấc váy lên uốn gói hành lễ.

"Tôi phải đi về trước đây, thật sự thất lễ rồi, tôi phải chuẩn bị thật tốt cho tiệc tối mới đúng."

Nói xong Angelina liền đi trước một bước.

Sở Dương Băng thần sắc phức tạp nhìn Mary, Mary rõ ràng là muốn lấy cớ để đuổi Angelina, sau khi lời của cô nói xong, liền trực tiếp làm cho cô ấy rời đi.

.....................................

Tác giả có lời muốn nói:

Một đám tiểu thư quý tộc, lẫn trong đó có 4 nam sĩ, vẫn không thể tiết lộ thân phận, đại hán lông ngực bất chấp cũng muốn mặc cái váy nhỏ đó, để ám ảnh diện tích trong lòng các nam sĩ khác......

................alicettrucquan.wp.com

[2] Hình phạt đóng cọc xiên người :Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 2: Đêm máu kinh hoàng (2)