Chương 18: Đêm máu kinh hoàng (18)

[ Ngày Thứ Sáu. Bá Tước Hút Máu ]

“Bộp bộp bộp.”

Một tràng tiếng vỗ tay nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của Sở Dương Băng, cậu quay đầu nhìn về phía pháo đài. Phía trên ban công cửa sổ nổi cao của pháo đài, Bá tước Cappadocia ngồi ở đó, mái tóc rối bù mềm mại khoác ở trên người hắn, hắn hình như mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say dài dằng dặc. Trong đôi mắt mông lung chiếu lên ánh sáng của tà dương, gợn sóng liễm diễm, cho người ta ảo giác thâm tình nhiệt liệt.

Bá tước Cappadocia hiển nhiên đã nhìn thấy một màn kịch hay này, nhưng hắn không có bất kỳ bất mãn nào đối với việc Sở Dương Băng ghìm chết gian tế đóng ở trên cọc gỗ của hắn, trên gương mặt hắn hoàn toàn là ý cười thưởng thức.

Sở Dương Băng ngửa đầu, nhắm mắt lại rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

Cậu thật sự không thể hiểu câu chuyện này, cũng không hiểu Bá tước Cappadocia.

Từ khi câu chuyện bắt đầu cho đến bây giờ, Bá tước Cappadocia đều ở thân phận của hắn tận chức tận trách diễn dịch, hắn là một ma cà rồng máu lạnh, là một bá tước tàn bạo, là một kỵ sĩ hung danh hiển hách.

Hắn ở trong màn trời tối tăm giẫm lên ánh nến và tiếng chuông bước lên sân khấu, và sau khi sự phồn hoa tan mất hắn lại dẫn theo một vị quý nữ nào đó rời đi.

Hắn ở trong vũ hội cười thoải mái, ở trong tiệc tối giả làm thân sĩ.

Hắn rõ ràng là người trong câu chuyện, nhưng hành động cử chỉ lại hết lần này đến lần khác cố tình giống như người xem cuộc vui.

Hiện tại nhớ lại mấy ngày trước, có thể là từ lúc ở trong vũ hội Diana mang giày nhảy đỏ nhảy múa không ngừng, Bá tước Cappadocia chắc là đã nhìn ra sát khí của Mary đối với bọn họ.

Nhưng hắn không có ngăn cản, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn nhìn những thiếu nữ đó từng người từng người một chết đi, nhìn thảm kịch pha lẫn máu tươi và tuyệt vọng trình diễn trước mắt hắn.

Hắn tàn bạo, khát máu, rồi lại cho người ta ảo giác thâm tình, nho nhã lễ độ.

Hắn quả nhiên là một con quái vật!

Sở Dương Băng mở mắt cúi người ngắt lấy đóa hoa hồng, cầm nó lắc lắc với Bá tước Cappadocia.

“Bá tước Cappadocia, lấy danh nghĩa của hoa hồng, đêm nay tôi có thể cùng ngài không?”

Cả người Sở Dương Băng bây giờ đều chằng chịt vết thương máu me khắp người, dù sao người bị mời trong tiệc tối nhất định là cậu, thì tại sao cậu không chủ động xuất kích, cậu đã chịu đủ cảm giác vô lực bị động đi theo câu chuyện và các quy tắc này lắm rồi!

Tối nay ! Chính là tối nay !

Lilith và Vivian đã biết thân phận của May và ba người hầu gái cả bà ta, tối nay có lẽ bọn họ sẽ động thủ.

Sở Dương Băng tin tưởng bọn họ, cậu mời Bá tước, nếu Vivian và Lilith thành công gϊếŧ Mary và ba người hầu gái của bà ta, cậu có thể sống qua đêm nay. Nếu Lilith và Vivian thất bại, người xuống tầng hầm hình phạt tối nay chính là cậu ! Cậu có thể tranh thủ nhiều thời gian một đêm cho bọn họ.

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta.” Bá tước Cappadocia mắt chứa ý cười, xoay người rời đi,“Mong đợi gặp ngươi vào tối nay.”

Sau khi Bá tước Cappadocia rời đi, Sở Dương Băng nhanh chóng ngắt hoa hồng, cầm những đóa hoa hồng đó đưa cho quản gia đang đợi cậu.

“Vất vả cho ngài rồi, tiểu thư Alice.” Quản gia cúi đầu hành lễ,“Ngài còn có một chút thời gian để chuẩn bị cho tiệc tối.”

Sở Dương Băng gật đầu, cậu nhanh chóng quay về phòng, tìm thấy mấy cái váy sạch sẽ coi như khăn lau rửa sạch vết máu và vết thương. Sau đó xé váy lấy mảnh vải bịt lại làm dải băng, đương nhiên cậu sẽ không quên thay một bộ váy mới.

Sở Dương Băng xử lý hết tất cả, cậu quay đầu liếc mắt nhìn cái gương tròn trên bàn trang điểm. Dưới ánh nến lay động, người trong gương cũng đang nhìn thẳng vào cậu.

Cậu đẩy cửa ra, cũng không quay đầu lại rời đi.

*********alicettrucquan.wp.com

Đây là tiệc tối của đêm thứ sáu, Bá tước Cappdocia giẫm lên ánh nến và tiếng chuông xuất hiện ở bữa tiệc.

Bữa tiệc tối trên danh nghĩa này, tất cả những người tham dự đều có tâm tư riêng.

Mary ngồi ở một bên, khuôn mặt dưới lớp mạng đen mỏng đã khôi phục lại xinh đẹp và diêm dúa như xưa, rõ ràng máu của Maria ở đêm thứ năm đã mang tuổi trẻ về trên người bà ta.

Ánh mắt tham lam và thâm độc của Mary lướt qua Lilith, Vivian và Sở Dương Băng.

Khóe miệng Lilith chứa ý cười, dao ăn trong tay đã đâm vào trong miếng bít tết còn dính máu, dao và đồ sứ trong quá trình cắt phát ra tiếng ma sát chói tai, Vivian bất động thanh sắc đem giá cắm nến bưng tới trước mặt mình, thổi tắt từng cái từng cái.

Sở Dương Băng thu hết hành động của hai người họ vào trong mắt, đây chắc chắn là một loại tín hiệu của Lilith và Vivian phát ra.

Ba người hầu của Mary đã từng bị coi là phù thủy mà bị bêu đầu*, xác bị đóng ở trên cọc gỗ thiêu lửa, mà bản thân Mary thì bị nhốt vào trong lâu đài không có một tia sáng. Muốn để cho những con quái vật không biết tại sao vẫn còn kẹt lại ở nhân thế trở về mộ, biện pháp khả thi duy nhất đó chính là thử để chúng nó chết một lần nữa theo cách tương tự!

*( Bêu đầu : chặt đầu rồi treo xác lên )

Sở Dương Băng và Lilith, Vivian nhìn nhau một cái, ba người xác định ý đồ của nhau.

Tiệc tối tiến hành rồi kết thúc mỗi người một ý, Bá tước Cappdocia đứng lên, trong tay hắn còn mang theo một bó hoa hồng, Sở Dương Băng nhận ra bó hoa hồng đó là cậu vừa mới trong vườn hoa hái về.

Bá tước Cappadocia nhìn Sở Dương Băng, ánh mắt nóng rực như lửa liếʍ láp cơ thể Sở Dương Băng.

Cái cảm giác này, Sở Dương Băng rất khó hình dung. Nếu thật sự phải nói, đại khái giống như là hồ băng bốc cháy.

Đổ hết dầu lửa vào trong hồ nước lạnh như băng, dầu lửa không hòa quyện với nước đá, nó sẽ nổi lên trên mặt nước theo dòng nước lay động, lan ngập cả mặt hồ. Lúc này chỉ cần ném một que diêm, là có thể đốt cả hồ. Ngọn lửa bốc lên cao thậm chí có thể theo dòng nước lay động bốc cháy, mà dưới cái biểu tượng sôi sùng sục đó là mạch nước ngầm lạnh bắt đầu khởi động.

Sở Dương Băng thấy mình chính là cái que diêm bị ném, hai mắt Bá tước Cappadocia là hồ băng bị đốt.

Bá tước Cappdocia đem bó hoa hồng tặng cho Sở Dương Băng, hắn nói:“Lấy danh nghĩa của hoa hồng, đêm nay ta cùng với ngươi.”

Sở Dương Băng nhận bó hoa hồng đó, một tay ôm trước ngực, tay kia bị Bá tước Cappadocia nâng lên, theo động tác của hắn đứng lên, bước một bước dẫn đường cho cậu rời khỏi sảnh tiệc chính.

Sở Dương Băng không biết cảm nhận của những người khi bị mời là như thế nào, dù sao tim của cậu đập càng lúc càng nhanh, máu rất nhanh lưu động, bởi vì sợ hãi, cả người đều nằm ở trạng thái kích động.

Vô luận trước đó nói êm tai bao nhiêu, đã trải qua cái gì, thì khi chuyện thật sự chuyển sang mình bạn không thể không sợ hãi.

Tay Bá tước Cappadocia nắm lấy cậu rất lạnh, Sở Dương Băng nắm tay hắn giống như nắm xác chết, Bá tước Cappadocia cũng xác thực coi như là xác chêt.

Tim của hắn từ lâu đã không còn đập, cơ thể của hắn từ lâu đã không còn ấm áp, hô hấp của hắn sớm đã ngừng lại, từ trước kia không cách nào đếm hết tuổi tác, hắn cũng đã vứt bỏ ánh mặt trời, ở trong đêm đen có được cuộc sống bất tử trên một ý nghĩa khác.

Sở Dương Băng đi theo sau Bá tước Cappadocia nửa bước, nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn.

Bọn họ đi vào hành lang quanh co khúc khủy dài dằng dặc, bước qua thang gác xoay tròn, một đường đi đến phòng của Bá tước Cappadocia. Bá tước Cappadocia mang theo Sở Dương Băng đẩy cửa mà vào, không gian rộng lớn lại hoa lệ hơn bày ra ở trước mặt Sở Dương Băng. Trong phòng của Bá tước Cappadocia chỉ có giá cắm nến được điêu khắc thành thiếu nữ ngọc thạch tay hứng nâng ánh nến óng ánh trên bức tường, điểm này càng làm cho ngọn nến to lớn hơn, trong bóng tối vô hạn vô biên nó lại yếu đuối mà đáng thương như vậy.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, Sở Dương Băng hoàn toàn không thấy rõ toàn cảnh của căn phòng.

Một bên phòng đặt một cái ghế dựa cao, chẳng qua thay vì gọi là ghế dựa, không bằng nói đó là ngai vàng của Bá tước Cappadocia.

Bá tước Cappadocia buông Sở Dương Băng ra đi đến ngồi xuống, sau đó vươn tay ra nói với Sở Dương Băng:“Lại đây, Alice.”

Tim Sở Dương Băng đập mạnh một cái, dò xét đi đến trước mặt Bá tước Cappadocia.

“Đến đây, đến bên cạnh ta.”

Sở Dương Băng đi đến cạnh hắn, theo động tác của hắn ngồi xổm xuống bên chân hắn. Hôm nay cậu mặc một bộ váy cưới hoa màu trắng, bộ váy thuần trắng trải ở trên thảm nhung đỏ, cậu giống như một con hạc trắng toát rơi xuống trong vũng máu.

Bá tước Cappadocia đặt tay lên đầu cậu, theo mái tóc mềm mượt trượt xuống gương mặt cậu.

“Ngươi có phải đang nghĩ tại sao ta phải làm như vậy không?Tại sao phải mời quý nữ vào pháo đài của ta?Lại tại sao nhìn Mary dùng máu của các ngươi gìn giữ tuổi trẻ của mình?”

Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bên trong căn phòng to lớn trống trải như thế, gương mặt của Bá tước Cappadocia lại mơ hồ không rõ.

Ngón tay của Bá tước Cappdocia nhẹ nhàng xoa mặt Sở Dương Băng, đầu ngón tay giống như ngọc thạch lạnh lẽo chạm đến da thịt của Sở Dương Băng.

“Biết bao đêm dài cô độc, biết bao câu chuyện buồn cười tẻ nhạt.”

Trong bóng tối, cảm tình lỗ mãng cuồng nhiệt trong mắt Bá tước Cappadocia tất cả đều thối lui, một chút ánh sáng đỏ tươi đột nhiên hiện rõ ra. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng của mình, dỡ xuống tất cả ngụy trang, lộ ra một sự lạnh lùng nghiêm nghị thuộc về bá tước ma cà rồng. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ là một thân sĩ nho nhã lễ độ gì, tất cả mọi thứ đều là lớp ngụy trang lừa dối độc đáo của kẻ săn mồi.

Ở trong một mảnh hỗn độn, Bá tước Cappadocia bóp lấy cằm của Sở Dương Băng, cưỡng ép Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn mình.

“Ngươi, ta……Ai mà không dần dần từng bước?Ai mà không phải con rối?Ai mà không mặc cho người ta an bài chứ?”

Sở Dương Băng nhìn về phía hắn, có chút không hiểu lời của hắn.

Có ý gì?Hắn đang có ý gì?

Nhìn khuôn mặt khϊếp sợ nghi hoặc của Sở Dương Băng, Bá tước Cappadocia lại đột nhiên cười ha ha ra tiếng.

“Ha ha ha ha!Ha ha ha ha……”

Tiếng cười điên cuồng của hắn vang vọng khắp cả căn phòng này, Sở Dương Băng lại từ trong đó nghe ra một sự bi thương không giải thích được.

Cười đủ rồi, Bá tước Cappadocia hé đôi môi xinh đẹp của mình ra, lộ ra răng nanh trắng đều ở bên trong, hắn dùng ngữ điệu giống như ngâm ngợi nói:“Ta là vết thương, lại là lưỡi dao;Ta là tử tù, lại là đồ tể.”

Cả người Sở Dương Băng bỗng nhiên bị nổi hoảng sợ to lớn bao lấy, sao có thể?Bá tước Cappadocia sao có thể biết được những gì viết trong《 Kinh Tủng Chi Thư 》?Rốt cuộc Bá tước Cappadocia biết cái gì?Không, phải nói là, hắn rốt cuộc biết được bao nhiêu?

Từng hình ảnh từ khi mình đến pháo đài cho tới liên quan đến Bá tước Cappadocia chiếu lại ở trong đầu cậu, hắn giẫm lên tiếng chuông và ánh nến vào buổi tối ung dung đến trễ, hắn ngồi đàng hoàng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn chỉ ở lúc cần thiết đưa ra lời mời, sau khi lời mời kết thúc hắn sẽ bỏ mặc ‘quý nữ’ rơi vào cái bẫy đẫm máu của Mary.

Hắn nhìn một màn kịch hay này, nhưng hắn cũng châm chọc chính hắn cũng là người trong vở kịch.

Tay Bá tước Cappadocia bóp cằm Sở Dương Băng bỗng nhiên dùng sức, Sở Dương Băng bị bắt thẳng lưng, duỗi dài cổ.

Bá tước Cappadocia cúi người, răng nanh sắc nhọn đặt trên động mạch cổ của Sở Dương Băng, nỗi sợ hãi chỗ yếu hại bị vũ khí sắc bén tấn công khiến nội tâm vững chắc của Sở Dương Băng cuốn gói bay sạch. Cậu bắt đầu không khống chế được mà run rẩy, trên làn da cũng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, sống lưng thẳng tắp gần như dùng sức đến mức sắp gãy.

Bá tước Cappadocia lại không hành động ngay lập tức, mà là nhẹ nhàng hỏi:“Sợ không?”

Xương sụn banh thẳng trên cổ Sở Dương Băng nhô ra, cậu há to miệng hít thở từng cái từng cái, hầu kết lăn lộn trên dưới, cuối cùng cậu vẫn nói:“Sợ.”

………………………………………………..

Tác giả có lời muốn nói:

19, 20, còn hai chương nữa là kết thúc, với lại nhất định phải là 20 chương kết thức, bởi vì tôi có chứng cưỡng bách siêu cấp nghiêm trọng, nếu không phải số chẵn thì sẽ bực bội muốn chết. Hôm nay nghĩ hè đi chơi cả ngày, vui vẻ.

_________________________________________