Chương 15: Đêm máu kinh hoàng (15)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

--o0o--

[ Sau buổi trà chiều lần thứ sáu. Phòng sách và kỵ sĩ ]

Đưa xác của Maria đi, Sở Dương Băng bắt đầu thử trèo lên trên.

Dưới lòng đất không có bất kỳ nguồn sáng nào, cậu chỉ có thể sờ soạng thử trèo lên, từ sông ngầm đến nắp hầm cách nhau 10m, cậu thử trèo không biết bao nhiêu lần. Trong lúc trèo cậu còn có vài lần sẩy tay ngã xuống, rơi xuống giữa sông ngầm, chỉ có thể bò lên trên một lần nữa.

Nhưng vô luận bao nhiêu lần, cậu cũng không nghĩ đến bỏ cuộc, cho dù cơ thể đã dần dần cứng ngắc, cho dù hao hết một chút sức lực cuối cùng.

Cậu không muốn chết, cũng không thể chết ở chỗ này.

Đáng ăn mừng chính là vách núi đá nham của sông ngầm cũng không quá dốc, cậu mò lần cuối cùng cũng bò lại gần nắp hầm.

Đem ván lật đẩy ra một cái khe, Sở Dương Băng nhìn thoáng qua phòng hình phạt.

Trong phòng hình phạt trống không vắng vẻ, hầu gái cũng không có ở đây.

Thừa dịp cơ hội này, Sở Dương Băng đẩy ván ra, hay tay một tay chống, gian nan bò lên trên, sau đó loạng choạng lao ra phòng hình phạt.

*********alicettrucquan.wp.com

Buổi trà chiều lần thứ sáu, bốn người còn sống ngồi ở trong vị trí.

Bàn tròn ban đầu có tận chín người ngồi vây quanh, bây giờ chỉ còn lại có bốn người ngồi ở trong vị trí.

"Maria đâu?"Lilith nhíu mày.

Sở Dương Băng thay một bộ váy lễ hoa ren màu đen, cậu nói:"Maria chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy."

"Chết rồi?" Ngữ khí của Vivian cũng trì trệ, hắn nói:"Cậu tận mắt nhìn thấy?Tối qua cậu đến phòng hình phạt?"

"Đúng." Sở Dương Băng gật đầu, đem tất cả những chuyện xảy ra vào đêm qua nói lại hết với bọn họ.

"Tôi thấy nếu đêm nay vẫn là Mary chọn người, xác suất rất lớn bà ta sẽ chọn tôi." Sở Dương Băng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt ba người, trong mắt dường như có hàn quang dần dần lộ ra sự sắc sảo,"Tôi rất có thể sẽ chết, nhưng Vivian và Rose thì sao?"

"Maria đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy em ấy bị nhốt ở trong trinh nữ sắt, tôi từng ôm lấy xác em ấy để cho em ấy theo dòng nước mà rời đi. Trốn cũng trốn không xong. Mấy người có nghĩ tới chưa, thời điểm khi lời mời này kết thúc, chúng ta sẽ cùng Mary và hầu gái của bà ta đi ra khỏi pháo đài, đến lúc đó Mary vẫn sẽ tuân theo quy tắc trong pháo đài à?"

Sở Dương Băng lạnh lùng nói:"Không thể trốn nữa, ngẫm lại Angelina, cô ta lúc đầu cũng muốn hãm hại chúng ta sau đó tự mình sống sót. Nhưng cô ta chết rồi, làm bạn với ác quỷ cuối cùng cũng bị ác quỷ nuốt chửng."

"Muốn sống, chúng ta chỉ có một cách--" Sở Dương Băng sít chặt ngón tay, cậu nói:"Gϊếŧ Mary và hầu gái của bà ta!"

"Bộp bộp bộp!" Lilith đặt cây ba-toong lên trên bàn, nhẹ nhàng vỗ tay cho Sở Dương Băng.

"Không tồi." Lời Lilith mang theo sự trào phúng, cô nói:"Sau khi trải qua thử thách máu tanh và cái chết, "tiểu thư Alice" nhẹ dạ của chúng ta cuối cũng cũng thức tỉnh rồi?"

"Không, tôi chỉ là đột nhiên ý thức được, sự khác biệt to lớn giữa chủ động và bị động." Sở Dương Băng nhắm mắt lại, nói:"Nếu như chúng ta có thể ở mấy ngày trước đi thăm dò pháo đài, thì có lẽ tin tức và thông tin chúng ta có được tuyệt đối không giống như ngày hôm nay. Chúng ta sẽ không lâm vào hoàn cảnh như bây giờ--Bị động chờ chết."

"Cậu nói đúng." Vivian thờ dài, hắn nói:"Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây?Cậu cho là Mary gϊếŧ Maria là có nguyên nhân, cho nên cậu thấy cái căn phòng đá nham đen kia là nhược điểm của Mary?"

"Rất có thể là vậy." Sở Dương Băng nói:"Nhưng tin tức cụ thể chúng ta vẫn phải đi thăm dò, tôi thấy chúng ta có thể đi hỏi quản gia một chút."

"Hỏi quản gia?" Rose nói:"Cái này có đáng tin không?Còn có thể hỏi quản gia?"

Sở Dương Băng trở lời:"Quản gia chắc là NPC trung lập, chỉ cần không vi phạm các quy tắc của pháo đài hẳn là không có hại đâu, thậm chí có thể cho chúng ta gợi ý. Tuy rằng tối qua tôi bị quản gia chặn lại, nhưng khi tôi hỏi Maria ở đâu ông ấy đã trả lời tôi."

"Vậy chúng ta làm sao tìm quản gia lại?" Rose như cũ vẫn không hiểu lắm.

"Cái này thì đơn giản." Lilith cầm lấy ba-toong, nói:"Dù sao chúng ta cũng là "quý nữ", là "tiểu thư", là "khách mời". "

Lilith đứng lên, bộ dáng sai sử nói với người hầu:"Gọi quản gia tới đây cho chúng ta!"

Rose trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên hắn cũng không nhận ra Lilith lại lớn mật như vậy.

Người hầu như trong sở liệu của Lilith cung kính lui ra, không bao lâu, quản gia vôi vàng đi đến.

"Bốn vị tiểu thư tôn kính, xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Mary đâu rồi?"Lilith giả bộ tức giận, cô nói:"Cô ta đã hai ngày không dự tiệc trà chiều rồi, cô ta muốn làm cái gì?Cô ta là ai mà dám khinh thường chúng ta như vậy?Ta tốt xấu gì cũng là quý nữ, cô ta có thân phận gì mà đối xử với ta như vậy?"

Quản gia chần chờ một chút, nói:"Tiểu thư Mary ở trong phòng không có ra ngoài, về phần có tới tham dự tiệc trà hay không......Đây là quyền tự do của tiểu thư Mary."

"Tự do?" Lilith nói:"Nói cách khác ta cũng có thể không tham gia buổi trà chiều sao?"

"Đúng vậy."

"Tốt, vậy bây giờ ta liền đi. Có điều, thân phận của tiểu thư Mary là gì?"Lilith hùng hổ dọa người.

Quản gia trầm ngâm nói:"Tiểu thư Mary và chủ nhân là quan hệ cá nhân, thông tin về tiểu thư Mary chỉ có ở trong phòng sách của chủ nhân, thư phòng của chủ nhân cũng không cho phép người ngoài đi vào."

"Tốt." Lilith đứng lên, đưa ánh mắt ra hiệu với ba người Sở Dương Băng nói:"Nếu Mary không đến, vậy cái buổi tiệc trà chiều vứt đi này liền dừng ở đây đi!"

Lilith xoay người bước đi, mấy người Sở Dương Băng liếc nhau, cũng đứng lên đuổi theo.

Quản gia cung kính đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi.

Lilith nói với mấy người Sở Dương Băng đuổi kịp sau lưng cô:"Nhanh!Quản gia bây giờ khẳng định không chặn các cậu được, thừa dịp bây giờ đi tìm phòng sách của Bá tước Cappadocia!Đi!Tôi giữ chân quản gia!"

Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Rose và Vivian, ánh mắt ba người đối nhau, sau đó đồng thời cất bước bỏ chạy.

Chạy chưa được hai bước, Rose vô cùng thê thảm lảo đảo một cái, cái gót giày cao gót dưới chân hắn đã tuyên bố bỏ mình. ( Alice.t : ngầu chưa được hai giây =)) )

"Đệt!" Rose mắng một tiếng, dứt khoát đá bay đôi giày, theo Sở Dương Băng và Vivian một đường chạy như điên.

Đi ra nhà kính trồng hoa rồi xuyên qua hành lang, lúc bò lên trên cái thang gác xoay tròn thật lớn, đến tầng trên của pháo đài, Vivian quyết định thật nhanh, nói:"Chia nhau ra tìm!"

Bây giờ là buổi chiều, cách trời tối vẫn còn một khoảng thời gian. Đối với đám người Sở Dương Băng mà nói đây đương nhiên là buổi chiều, nhưng đối với Bá tước Cappadocia mà nói đây xem như là rạng sáng, hắn đang lâm vào trạng thái ngủ say.

Cả pháo đài hình như cũng theo chủ nhân nó ngủ mê mệt, tầng trên pháo đài yên tĩnh bình thản, không có bất kỳ kẻ nào.

Ba người cẩn thận mà dò xét phòng, cuối cùng vẫn là Rose tìm thấy thư phòng trước.

Rose ở trên tầng thấy một cánh cửa bất thường, cánh cửa đó to lớn mà hoa lệ, trên mặt có khắc một vị thiên sứ trông rất sống động, cánh của nó bị đóng đinh trên cánh cửa, đôi cánh rộng lớn gần như che lấp cả cánh cửa.

Cánh cửa này có thể từ ở giữa đẩy ra, Rose đẩy cửa ra, liền nhìn thấy sách đầy tường.

"Ở đây!"

Sở Dương Băng và Vivian nghe thấy âm thanh quay đầu lại đi vào căn phòng này, Sở Dương Băng đi vào sau cùng đem cái cửa phòng gỗ thật đóng lại, sau khi chờ cậu đóng chặt cửa liền sửng sốt một cái.

Hai bên trái phải của cửa chính phòng sách đều chạm khắc nổi một vị kỵ sĩ giơ cự kiếm, cái phù điêu này sống động như thật, thế cho nên Sở Dương Băng giữa hoảng hốt như thực sự nhìn thấy kỵ sĩ giơ kiếm bổ tới, cậu kinh hãi lui về sau một bước.

Vivian lại không có chú ý tới những thứ này, mục tiêu của hắn đã được xác định rõ nhắm tới cái bàn sách của Bá tước Cappadocia.

Phòng sách của Bá tước Cappadocia lớn vô cùng, trừ bỏ mặt cánh cửa kia ra, ba mặt tường khác đều chất đầy sách bìa cứng màu đỏ nâu, đây là biểu tượng và lắng đọng hắn là một vị quý tộc. Nhưng Vivian không phải để ý tới cái này, hắn rất nhanh đã lật xem mấy cuốn sách trên bàn, tiếp đó ở trong trỏng tìm thấy thông tin hắn muốn.

"Mary tên thật là Elizabeth Bathory, bản thân bà ta có nhiều điều khó tin. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, cũng có phần ngạo mạn, khí chất giống như nữ hoàng. Bà ta lấy tra tấn gϊếŧ hại thiếu nữ làm thú vui, cho rằng tắm trong máu trinh nữ có thể làm cho bà ta duy trì được tuổi trẻ vĩnh viễn. Bà ta được xưng là "Nữ Bá Tước Khát Máu", và ba người hầu gái của bà ta chính là đồng lõa, bị cho là nữ phù thủy tàn nhẫn."

"Elizabeth sau khi gϊếŧ hại hơn 600 trinh nữ đã bị cha cố tố giác, bởi vì nhờ mang trong mình dòng máu hoàng tộc nên được miễn tội chết, ba người hầu của bà ta bị dùng cái kìm nung đỏ lên kéo toạc hết tất cả ngón tay, sau đó bị chém đầu, xác không đầu bị đóng ở trên cái cọc gỗ."

"Bản thân Elizabeth bị phán giam cầm suốt đời không thể bước ra khỏi tòa lâu đài của mình, trong tòa lâu đài của bà tất cả những chỗ ánh sáng có thể xuyên qua đều bị bịt kín, không để lại bất kỳ một kẽ hở nào. Bà ta tuy rằng còn sống, nhưng lại giống như bị mai táng ở trong phần mộ hắc ám thật lớn. Cuối cùng vì muốn đưa thức ăn đến phòng bà, mới đυ.c một cái lỗ nhỏ ở trên tường. Có lính canh ngục lúc đưa cơm thì tò mò mỹ mạo của bà, mới từ lỗ nhỏ nhìn vô trong, khi đó hắn mới phát hiện Elizabeth đã ngã xuống đất mà chết."

Rose kinh ngạc nói:"Cho nên nói, Mary và ba người hầu của bà ta đều đã chết rồi?Vậy sao các nàng lại ở chỗ này?Đây là xảy ra chuyện gì hả?"

Vivian khép sách lại, nói:"Trong sách có nhắc tới Mary, không, Elizabeth có nghiên cứu ma thuật đen, đã từng gia nhập vào một tổ chức tôn giáo bí mật, hơn nữa, lúc còn sống bà ta đã liên hệ với Bá tước Cappadocia. Có lẽ lúc đầu bà ta đã sớm nhận ủng hộ của Bá tước Cappadocia trở thành một ma cà rồng, cái gọi là ngã xuống đất mà chết cũng chỉ là một mánh khóe để lừa gạt giáo hội."

"Elizabeth trốn ra khỏi lâu đài giống như phần mộ của bà, dùng ma thuật đen hồi sinh lại hầu gái, sau đó nhận lời mời của Bá tước Cappadocia đi tới đây."

Vivian đem sách đặt lại trên bàn, đem hết thảy khôi phục lại như cũ, nói:"Hiện tại tôi bắt đầu nghi ngờ về việc tại sao Bá tước Cappadocia lại mời chúng ta đến đây rồi, có lẽ không phải Bá tước Cappadocia cần chúng ta, mà là Mary!Chúng ta chính là thức ăn máu của Bá tước Cappadocia chuẩn bị cho Mary, là thiếu nữ cung ứng cho bà ta tra tấn mua vui."

"Có chuyện gì chúng ta có thể đi ra ngoài rồi nói không." Sở Dương Băng liên tiếp quay đầu nhìn về phía phù điêu kỵ sĩ, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu luôn cảm thấy kỵ sĩ hình như đang từ từ từ trên tường giãy ra, chuẩn bị tùy thời gϊếŧ chết những người xâm lấn quấy nhiễu bọn họ!

"Được." Vivian lần nữa xác nhận tất cả sách đều đã được đặt về chỗ cũ, sau đó nói:"Chúng ta đi!"

Thời điểm Vivian đi đến trước cửa muốn mở cửa ra, Rose thình lình một phen tiến lên trực tiếp hất văng hắn cách xa chỗ đó, cự kiếm "keng" một tiếng sát góc áo của Vivian bổ xuống mặt đất!

"Đờ mờ!" Rose mắng to một tiếng,"Cái pho tượng này nó sống hả?!"

....................................

Tác giả có lời muốn nói :

ORZ......Thấy càng viết nó lại càng dài, một cái câu truyện này cũng có thể đơn độc thành một cái đoản văn, nói nhiều tới ngán không chịu nổi.

Trong vòng 20 chương tuyệt đối kết thúc nó, câu chuyện kế tiếp viết thế giới riêng hai người cho công thụ bla bla và bla...... ( Edit đã tự mình lượt bỏ những ngôn từ mang đậm tính chất spoil )

.................................

Alice.T : Theo tui nghĩ cái đó chính là spoil, cho nên tác giả đại nhân tui sẽ không dịch không edit phần spoil của ngài đâu hừ hừ...