Chương 10: Đêm máu kinh hoàng (10)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

—–o0o—–

[ Tiệc trà chiều thứ tư. Manh mối và Mary ]

Sở Dương Băng cũng không dám ở lại tầng hầm quá lâu, cậu lập tức trèo qua cái giếng trở lại tầng một.

Sự thật chứng minh phản ứng của Sở Dương Băng là đúng, bởi vì ngay khi cậu trở lại trên hành lang tầng một chưa đến một phút, tiếng bước chân và mùi máu tanh liền đến phả vào mặt.

Sở Dương Băng lặp lại trò cũ trốn trong một cái phòng đóng chặt cửa, may là vị hầu gái kia vội vã đi qua, không có phát hiện Sở Dương Băng.

SỞ Dương Băng ở trong phòng chờ thêm một lúc, xác nhận người hầu gái kia đã xuống dưới tầng hầm, cậu cũng không dám nán lại lâu, trực tiếp hướng về phía đường về mà chạy. Trong quá trình trở về Sở Dương Băng còn cố ý liếc mắt nhìn qua chỗ cậu và Lilith, Maria bi tách ra một cái, chỗ đó đã thành một đống hỗn độn, nhưng không có bóng dáng của Lilith.

Bình minh đã sắp đến, Sở Dương Băng chỉ có thể vội vã trở về phòng mình.

Trong phòng vẫn là một mảnh tối đen như cũ, trang trí hoa lệ ở dưới bóng tối lại trở nên trống rỗng thê lạnh. Sở Dương Băng sau khi đẩy cửa ra lòng vẫn còn sợ hãi xoay người đóng cửa cho kỹ, sau đó đi đến trước bàn trang điểm thắp sáng nến lên.

Vầng sáng của ánh nến nhảy nhót làm tăng thêm một mạt tươi sống cho hết thảy mọi thứ dưới lớp bao phủ của nó, chân nến bằng kim loại được chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lung linh, thảm nhung màu đỏ tươi giống như vũng máu chảy tán loạn, trên tường là Salome trong tay đang cầm khay hôn đầu của thánh Jonh[1], hoa hồng đỏ tô điểm xung quanh không tiếng động hòa tan vào trong tầm nhìn, ngay cả cánh thiên sứ khắc trên góc bàn trang điểm cũng giống như vỗ một cái.

Sở Dương Băng nhìn mặt mình trong tấm gương tròn lớn của bàn trang điểm, trong đầu cái chết của Elizabeth, Diana và Angelina cùng thay nhau hiện lên trước mắt cậu.

Hôm nay là đêm thứ ba kể từ khi tới pháo đài, Sở Dương Băng thử sắp xếp lại một chút những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Trong tiệc tối, Angelina bị Lilith đâm bị thương sau đó cô ta đã nhận lời mời của Bá tước Cappdocia, bị Bá tước Cappadocia mang đi.

Sở Dương Băng, Lilith và Maria muốn theo sau nhưng bị quản gia chặn lại, tiếp đó đến tầng hầm hình phạt không có phát hiện ra xác của Angelina.

Sau đó người hầu gái đi xuống tầng hầm, rồi lúc sau người hầu gái trở về tầng một, Sở Dương Băng mới phát hiện ra xác của Angelina trong tầng hình phạt.

Vậy, ai đã gϊếŧ Angelina?Là hầu gái sao?

Nếu là hầu gái, vậy rốt cuộc người hầu gái kia gϊếŧ Angelina xuất phát từ mong muốn của mình hay là được Bá tước Cappadocia ra lệnh?Từ chối lời mời của Bá tước Cappadocia sẽ chết, nhưng chấp nhận lời mời thì sao?

Nhìn theo kết cục của Angelina, nhận lời mời của Bá tước cũng sẽ chết.

Vậy mấy người Sở Dương Băng nên làm gì bây giờ ?Chỉ có thể nom nớp lo sợ mỗi đêm cầu nguyện mình không bị Bá tước mời trúng?

Không, không đúng.

Sở Dương Băng nhìn mặt mình trong gương, vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu như đổi suy nghĩ, nhận lời mới của Bá tước sẽ không chết, như vậy......Angelina rốt cuộc là bị ai gϊếŧ?Nếu là hầu gái, hầu gái thật sự nghe theo mệnh lệnh của Bá tước Cappadocia sao?

Pháo đài Cappadocia trong bóng đêm, tối tăm ở sâu bên trong phải chăng có sát khí khác tập trung vào những "quý nữ" bọn họ đến đây làm khách?

Sở Dương Băng càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng bây giờ cách hừng đông không còn bao nhiêu thời gian, ra ngoài bây giờ mạo hiểm quá lớn.

Sở Dương Băng nhìn gương, bỗng nhiên nhanh trí suy nghĩ.

Cậu là "quý nữ" được mời đến đây, Vivian từng đoán không chỉ có một nhóm "quý nữ" bị mời đến đây, vậy những quý nữ trước kia có phải cũng sẽ bị sắp xếp ở trong cái phòng này?Các nàng có thể lưu lại manh mối gì hay không?Mặc dù cậu không thể ra ngoài, nhưng căn phòng này cậu còn chưa có lục soát qua bao giờ.

Sở Dương Băng quyết định thật nhanh đứng lên, bưng giá cắm nến bắt đầu tìm kiếm manh mối có thể ở xung quanh.

Căn cứ vào suy nghĩ, đầu tiên loại bỏ hết tất cả các nơi có thể bị người hầu trong pháo đài tiếp xúc, ví dụ như mặt bàn, khăn trải giường, quần áo trong tủ quần áo vân vân mây mây.

Người hầu nhất định sẽ đến đúng giờ quét dọn căn phòng này, ở trên mặt bàn hoặc ở một chỗ nào đó lưu lại dấu ấn tỷ lệ bị phát hiện và bị hủy hết manh mối quá lớn, mà khăn trải giường, đồ trang điểm, quần áo trong tủ quần áo bla bla đều sẽ bị thay mới, càng không thể có khả năng ở trên đó đánh dấu lưu ký hiệu gì.

Vậy gầm giường, bên trong tủ quần áo thì sao?

Sở Dương Băng một đại nam nhân không có gì cố kỵ, trực tiếp giơ đèn cầy cả người quỳ rạp trên mặt đất, đưa ánh nến chiếu xuống dưới sàn nhìn. Kết quả không nhìn thấy được cái gì còn xém chút nữa cháy thảm, cho chắc ăn Sở Dương Băng còn đưa tay vào đó sờ soạng nửa buổi, kết quả cái gì cũng không có.

Sở Dương Băng lại đứng lên đi tới trước tủ quần áo, lấy ra hết tất cả quần áo trong tủ ném lên giường, cả người chui vào trong tủ tinh tế nhìn qua mỗi một tấc tấm gỗ ở bên trong tủ, kết quả vẫn là không tìm thấy thứ gì.

Sở Dương Băng nhíu mày, thậm chí còn nỗ lực dịch cả cái tủ ra bên ngoài, nhìn xem trên bức tường sát bên tủ có thứ gì không.

Sở Dương Băng đặt giá cắm nến trên mặt đất, xoắn tay áo lên kéo cái tủ ra ngoài, nhưng dùng hết sức chin trâu hai hổ, cũng chỉ vẻn vẹn dịch ra được một cái khe giữa cái tủ gỗ và bức tường. Sở Dương Băng thấy thật sự không được, liền từ bỏ.

Một phen lăn qua lăn lại, cậu đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa, nhưng mà một cái manh mối cũng không có.

Là cậu nghĩ sai rồi?Hay là manh mối từng được lưu lại đều bị hủy?

Sở Dương Băng ngồi lại trước gương, đợi đã, cậu cần phải cẩn thận suy xét một chút.

Nếu là cậu, cậu muốn để lại manh mối gì đó ở trong căn phòng này cho những người đến sau tìm thấy, cậu sẽ làm như thế nào?

Nếu là cậu......Đợi đã!Cậu là ai?Cậu bây giờ là "Alice ", " quý nữ " được mời đến làm khách!

Nếu như để lại manh mối thật sự là quý nữ trước đây, các nàng đã từng trải qua giáo dục quý tộc thực sự, thì làm sao có thể không chút để ý nào mặc váy hoa lệ quỳ rạp trên mặt đất viết manh mối xuống gầm giường, cũng không thể nào dựa vào sức lực của một người phụ nữ kéo cái tủ quần áo mà một người đàn ông kéo cũng không nhúc nhích.

Hơn nữa thiết bị chiếu sáng của cả pháo đài chỉ có đèn cầy, những nơi mà ánh nến chiếu sáng không tới cũng không có khả năng có manh mối.

Như vậy......

Sở Dương Băng ngồi ở trước bàn trang điểm, ánh mắt bị tấm gương tròn to lớn trước mặt hấp dẫn.

Cậu đưa tay sờ lên gương tròn, giữ đáy gương sau đó nhẹ nhàng nâng thẳng nó lên trên một chút.

Chỉ nghe một tiếng động nhỏ "răng rắc", nguyên cái gương tròn ở trên bàn trang điểm đã bị tháo xuống.

Sở Dương Băng đem gương lật lại mặt sau, mặt sau của gương tròn là một lớp đồng thau hơi mỏng, cậu kẹp lấy mép đồng thau dùng một chút sức, tấm đồng thau quả nhiên bị gỡ ra. Bên trong tấm đồng thau, bị người ta viết xuống một hàng chữ.

Ta căm ghét di chúc, ta căm ghét mồ mả; Ta không ưa lạy lục xin nước mắt thế gian, chẳng thà khi còn sống ta mời đám quạ đen, tới tha hồ mổ lên cái bộ xương uế tạp cho chảy máu triền miên.[2]

Sở Dương Băng biết câu thơ này, câu thơ này đồng dạng cũng trích từ thi tập《 Ác Chi Hoa 》của Charles Baudelaire, những văn tự nói về 【Đêm Máu Kinh Hoàng 】trong《 Kinh Tủng Chi Thư 》cũng có trích từ câu thơ của《 Ác Chi Hoa 》.

Sở Dương Băng yên lặng đặt tấm đồng thau trở lại trên gương tròn, rồi đem gương tròn đặt lại trên cái kệ của bàn trang điểm.

Quả nhiên, Sở Dương Băng đoán đúng rồi, nơi mà quý nữ thường hay ngẩn ngơ nhất không phải ở trên giường, mà là trước bàn trang điểm. Đồ trang điểm và các đồ trang sức sẽ bị đổi, nhưng mặt gương tròn lại không quá chắc. Dù rằng sẽ có người hầu dỡ gương xuống chà lau, cũng sẽ không thể nghĩ đến muốn tháo tấm đồng thau của mặt sau gương tròn xuống.

Sở Dương Băng gần như có thể tưởng tượng được, có lẽ không lâu trước kia, có một vị tiểu thư thực sự xuất thân cao quý lo sợ bất an ngồi trước bàn trang điểm, để lại manh mối ở mặt sau của gương với ánh sáng đèn cày mờ ám. Cô sống hay chết?Có phải đã thành công rời khỏi pháo đài không, hay là đã trở thành một trong những cái xác thê thảm trong phòng hình phạt dưới lòng đất?

Sở Dương Băng không biết, cũng mãi mãi không thể biết.

Nhưng câu thơ này trích từ《 Ác Chi Hoa 》đã rất rõ ràng.

Sở Dương Băng vươn tay, nhẹ nhàng chạm mặt mình trong gương.

********alicettrucquan.wp.com

Buổi tiệc trà chiều thứ tư, tất cả các "quý nữ" còn sống đều đến đông đủ, chỉ là so với tiệc trà lần trước, lần này lại trống ra một cái ghế nữa.

"Alice." Sắc mặt của Lilith cũng không quá tốt, cô đầu tiên đặt câu hỏi với Sở Dương Băng,"Hôm qua cậu đến tầng hình phạt à?Có phát hiện cái gì ở dưới không?"

"Tôi nhìn thấy xác của Angelina, cô ta bị treo ngược ở giữa phòng, đầu bị xé ra làm đôi." Sở Dương Băng nói tới đây dừng một chút, hỏi:"Cô không sao chứ?Hôm qua lúc trở về tôi không thấy cô."

Lilith ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng một cái, nói:"Không phải vấn đề gì lớn, có điều phải chú ý người hầu gái kia sức lớn vô cùng, sau này đối mặt phải cẩn thận."

Vivian nghe thế nhíu mày, hỏi:"Sao vậy?Hầu gái cái gì?"

Sở Dương Băng giải thích ngắn gọn với Vivian những gì bọn họ trải qua ngày hôm qua, nhưng nói mãi, Sở Dương Băng lại bị Mary hấp dẫn tầm mắt.

Không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu thấy Mary đen. Khuôn mặt dưới cái mạng lưới hình như có chút vấn đề, nhưng cậu không nói ra được là có vấn đề chỗ nào.

"Chính là như vậy."

Sở Dương Băng kéo sự chú ý của mình về, nói xong chuyện ngày hôm qua bọn họ gặp phải.

"Hơn nữa tôi còn tìm thấy một manh mối ở trong phòng của tôi có thể là quý nữ khác để lại, là một đoạn của một bài thơ."

"Ta căm ghét di chúc, ta căm ghét mồ mả; Ta không ưa lạy lục xin nước mắt thế gian, chẳng thà khi còn sống ta mời đám quạ đen, tới tha hồ mổ lên cái bộ xương uế tạp cho chảy máu triền miên!"

Nghe hết, Vivian nhíu mày, hắn nói:"Là như vậy sao?Vậy thì xem ra, Angelina chưa chắc là bị Bá tước Cappadocia gϊếŧ."

Vivian nói:"Ngày hôm qua tôi và Rose thành công lén vào phòng quản gia, ở trên sổ ghi chép của quản gia thấy một đoạn văn như này."

Lần này phải mời xác thực là khách quý,

Nhưng tại sao chủ nhân lại mời nàng ta?

Nàng là con đỉa, lại là ruồi trâu.

Nàng cũng sẽ không uống máu như thưởng thức rượu,

Nàng chỉ biết vì bản thân mà làm cho tất cả đóa hoa trở nên bại hoại.

"Đoạn văn này có thể là chỉ Angelina, nhưng......" Vivian ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Mary, nói:"Cũng có thể là chỉ một trong chúng ta, ví dụ như, vị tiểu thư Mary này."

Ánh mắt của mọi người tại đây đều bị Mary hấp dẫn tới, Sở Dương Băng cuối cùng cũng phát hiện ra cảm giác không thích hợp trên người Mary bắt nguồn từ đâu rồi.

Dung mạo của Mary dưới mạng lưới mỏng ngày hôm qua giống như đóa hoa hồng mềm mại bây giờ lại dần dần già yếu mắt thường có thể thấy rõ, nếp nhăn từ khóe mắt chậm rãi phát triển đến da thịt lỏng lẻo. Ngũ quan tràn đầy khí tức suy bại, da dẻ khô héo như vỏ cây.

Với lại theo thời gian trôi qua, gương mặt Mary càng ngày càng trở nên đáng sợ, dáng sợ đến mức ngay cả mạng lưới màu đen cũng không ngăn lại được. Khuôn mặt cô mục nát đáng sợ, cô giống như chiếc lá rụng khô héo thối nát trong bồn hoa, từ ngày hè phong nhã hào hoa bước thẳng vào mùa đông suy bại ảm đảm, mà bản thân cô lại đối những thứ này không hề hay biết.

............................alicettrucquan.wp.com

[1] Hình minh họa Salome hôn đầu thánh Jonh, Tìm hiểu thêm tại đây : Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị) - Chương 10: Đêm máu kinh hoàng (10)[2] Bài thơ này đúng theo lời Dương Băng là trích từ Ác Chi Hoa của Charles Baudelaire. Đó là bài " Người chết vui mừng" (Le mort joyeux) . Muốn đọc cả bài vào đây!