Chương 1: Đêm máu kinh hoàng (1)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit + Beta : Alice.T

--o0o--

[ Tiếng Kêu Thảm Thiết Của Lá Rụng Và Chín Vị " Quý Nữ " ]

Đó là một buổi chiều vô cùng bình thường không có gì lạ, ánh nắng cuối thu đem mọi thứ phủ lên một tầng sắc sáng ấm áp, Sở Dương Băng đến thư viện sau khi trải qua giấc ngủ trưa gần hai tiếng.

Tầng trệt quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc và tủ sách quen thuộc, Sở Dương Băng là một người không thích thay đổi. Từ sau khi cậu lên đại học rồi bước vào thư viện cho đến nay, liền đã lựa chọn tầng trệt ít người nhất và chỗ ngồi hẻo lánh gần cửa sổ nhất.

Sách báo ở tầng này phần lớn đều là các kiệt tác kinh điển thế giới, cho nên khi có một cuốn sách bìa ngoài da cứng màu đen mạ chữ vàng xuất hiện trên giá sách, Sở Dương Băng không hề cảm thấy có cái gì không đúng.

Cậu đồng thời lấy cuốn sách đó và cuốn《 Ác Chi Hoa 》[1] cậu còn chưa đọc hết xuống, ngổi vào vị trí thuận tay mở ra cuốn sách bìa màu đen đó ra. Trang bên trong của cuốn sách là giấy mới trắng tinh như tuyết, Sở Băng Dương mở ra chỉ thấy có vài dòng chữ in ở giữa trên tờ giấy, màu chữ là màu đỏ sậm.

【 Đêm Máu Kinh Hoàng 】

Ta là vết thương, lại là lưỡi dao;

Ta là tử tù, lại là đồ tể;

Ta có thể đem cái bóng lưu ở chỗ cũ,

Ta có thể để cho mọi người theo ta xuống địa ngục ;

Nếu như bất tử là đêm dài cô độc,

Hạnh phúc là sự phản bội không thể tha thứ.

Ta sẽ mời ngươi đến pháo đài của ta,

Vẫn như trước giống như một thân sĩ đi đến bên cạnh ngươi;

Ta sẽ uyển chuyển khiêu vũ cùng với ngươi,

Làm làn váy của ngươi đung đưa thành một đóa ác hoa.

Ta là ma ca rồng quỷ hút máu,

--Một trọng phạm không người thăm hỏi.

Bị phán xử mỉm cười cả đời,

Lại vĩnh viễn không mở miệng cười được. [1]

Đoạn văn này khiến Sở Dương Băng cảm thấy mơ hồ, cuốn sách này cũng cho Sở Dương Băng một cảm giác xấu.

Sở Dương Băng quyết định đóng cuốn sách lại, một lần nữa đặt nó về lại trên giá sách cùng với cuốn《 Ác Chi Hoa 》hồi nãy cậu lấy xuống, sau đó hoảng hốt đi thang máy xuống lầu, vài bước vọt ra khỏi thư viện trong ánh mặt trời.

Có chút hãi, nhưng nói thật Sở Dương Băng thấy đây là một trong những ưu điểm của mình. Người bình thường thấy mấy loại sách này luôn sẽ tò mò, luôn muốn lật thêm vài tờ để xem mặt sau hoặc phía trước viết cái gì, Sở Dương Băng không, cậu sợ, cậu trực tiếp lấy sách từ đâu thì đặt về đó.

Phải biết rằng, không tìm đường chết thì sẽ không chết, bộ không thấy trong bấy nhiêu truyện kinh dị khủng bố nhân vật chính đều là nhất thời tò mò cuối cùng chết thảm sao. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Sở Dương Băng tự nhận bản thân mình không có 9 cái mạng, đối với câu chuyện linh dị khủng bố gì đó cậu chưa bao giờ có lòng hiếu kỳ.

Đi ở trên con đường nhỏ yên tĩnh của trường học, cây ngô đồng Pháp trồng ở hai bên đường nhỏ có tuổi mười mấy năm lá cây đều gần rụng xuống hết, lá khô nhẹ nhàng rải trên đường, Sở Dương Băng đi qua giẫm lên phát ra âm thanh "sàn sạt".

Thật ra cẩn thận lắng nghe, những tiếng "sàn sạt" nghe giống như tiếng kêu thảm thiết vụn vặt?

Lá cây xuân nở thu rụng, từ lúc sống đến lúc chết, sau khi rụng xuống còn đang hấp hối bị người ta giẫm nát dưới chân, tiếng vang "sàn sạt" chính là tiếng rêи ɾỉ tuyệt vọng trước khi thịt nát xương tan.

Sở Dương Băng bỗng nhiên rùng mình một cái, sao hôm nay cậu lại nghĩ như vậy?

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, Sở Dương Băng vứt mấy cái ý nghĩ kỳ quái này ra sau đầu, cấp tốc trở về ký túc xá.

Sau khi bình an vô sự, nhưng vào buổi tối lúc Sở Dương Băng chuẩn bị sắp xếp những cuốn sách cần mang đến lớp vào ngày mai, lại lần nữa ở trên kệ sách của mặt bàn học nhìn thấy cuốn sách bìa đen mạ chữ vàng kia.

Sở Dương Băng đứng bất động ngay tại chỗ.

Làm sao có thể?

Sở Dương Băng trong lòng hoảng hốt, nhớ lại mấy nét chữ màu đỏ sậm khó hiểu trên trang giấy sách trắng tinh như tuyết, Sở Dương Băng một tay rút cuốn sách ra, mở cửa WC của ký túc xá. Lại do dự trước thùng rác của ký túc xá, WC và ký túc xá của Sở Dương Băng nằm cùng một tầng, ném nó ở đây cậu không yên tâm.

Sở Dương Băng cầm cuốn sách, càng ngày càng cảm thấy thứ này phỏng tay, cậu khẽ cắn môi, đi thẳng xuống lầu, đem sách vứt ở trong bồn hoa.

Sau đó vội vàng quay về ký túc xá, rửa mặt xong không để ý đến ánh mắt kỳ quái của bạn cùng phòng trực tiếp leo lên giường ngủ.

Sở Dương Băng không biết là, nửa đêm 12 giờ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên một trận gió.

Lá rụng "sàn sạt" rung động trong bồn hoa, cuốn sách bị vứt bỏ ở trong đó bỗng nhiên mở ra, lật qua từng trang từng trang giấy trắng như tuyết, cuối cùng dừng lại ở một trang ghi【 Đêm Máu Kinh Hoàng 】.

********

Sơ Dương Băng đột nhiên bừng tỉnh, cậu phát hiện mình đang đứng trước một tòa pháo đài thật lớn.

Sở Dương Băng ngây ra, khoan đã, cậu mơ hồ nhớ lại một chút, cậu nhớ rõ ràng là mình đã lên giường đi ngủ rồi.

Cậu nhớ rất rõ ràng, cậu mặc đồ ngủ, nằm ở trên giường, lăn trái lộn phải cầm lấy mền gấp ở dưới người, sau đó nhấc một bên chân bung mền, quấn mình thành hình con nhộng mà ngủ.

Cho dù cậu bỗng nhiên giật mình, cũng phải là tỉnh lại trên giường, chứ không phải...... Đột nhiên tỉnh lại trước một tòa pháo đài.

Pháo đài trước mặt là phong cách kiến trúc Gothic cổ điển, vòm nhọn cao cao giống như một thanh kiếm bén đâm thẳng lên bầu trời, liếc mắt nhìn xa một cái thế mà nhìn không thấy bờ.

"A!" Một tiếng hét bén nhọn của phụ nữ thình lình vọt vào đại não của Sở Dương Băng, cậu nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc âu phục hoa lệ nhấc váy thét to:"Đây là đâu?Các người là ai?Tôi không phải ở nhà sao?Các người không phải bắt cóc tôi đấy chứ?!"

Sở Dương Băng lúc này mới nhìn những người xung quanh, xung quanh Sở Dương Băng đứng 8 người giống nhau cùng mặc váy lễ âu phục, nhưng rõ ràng nhìn qua bọn họ cũng không phải đều là phụ nữ hết.

Ít nhất trong đó còn có một ông anh mặc một bộ váy âu phục nhỏ màu trắng hồng nhạt, lông ngực đều từ trên ren hoa vạt áo trước đâm ra, một bên cánh tay hai đầu cơ bắp và bên cánh tay khác ba đầu cơ bắp tráng kiện hoàn toàn không phải loại váy Sweet Love Lolita nhỏ bé này có thể che lấp hết được.

Nhìn hóa trang của ông anh này, Sở Dương Băng chỉ cảm thấy từng trận cay mắt.

Thế nhưng ông anh cosplay cũng nhắc nhở Sở Dương Băng, cậu nhìn mình một cái, trong nháy mắt biến thành mắt cá chết.

Cậu cũng mặc váy nhỏ hiện đại Lolita, chẳng qua còn đỡ không phải kiểu váy búp bê ren hoa trắng hồng giống như ông anh kia, mà là bộ váy cánh hoa màu lam xám giống kiểu tiệc trà xã giao. Phản ứng đầu tiên của Sở Dương Băng chính là đưa tay nhấc váy mò vào trong kiểm tra......Ừ, vẫn còn, không tệ......Ít nhất cậu còn chưa thực sự thay đổi giới tính.

Người phụ nữ bên kia vẫn đang thét chói tai như cũ.

"Đây là đâu?Tôi muốn về nhà!Tôi muốn báo cảnh sát, báo các người bắt cóc!Tôi......"

"Câm miệng!" Một người phụ nữ mặc váy poker đỏ đen đứng gậy chống, lạnh lùng nói:"Một lát câu chuyện bắt đầu, muốn biết cái gì thì cô sẽ biết thôi!"

Ánh mắt của người phụ nữ váy poker đỏ đen vẫn luôn cố định ở trên người vị nữ sĩ trước cổng chính của pháo đài kia, tầm mắt của Sở Dương Băng cũng không tự giác mà nhìn vị nữ sĩ đó.

Vị nữ sĩ đó mặc bộ Elegant Gothic Lolita rất kinh điển, váy cung đình màu đen thuần lộ ra vẻ đẹp cực kỳ tối tăm và hoa lệ, nhưng điểm mấu chốt nhất chính là, cô ta vậy mà bọc mình đến chặt chẽ kín đáo, đôi găng tay màu đen nhung thiên nga dài tới ống tay áo bao bọc lấy cánh tay thon dài của cô, trên đầu là cái mũ mạng màu đen cùng với cái ô nhỏ che khuất mặt cô.

Đứng bên cạnh nữ sĩ là ba nữ người hầu, nữ hầu mặc váy đen rộng thùng thình, nhìn qua thì không có gì khác thường, nhưng khi nhìn kỹ lại khiến cho Sở Dương Băng hít vào một ngụm hơi lạnh.

Ba người hầu gái đó, giữa cổ đều có dấu vết dùng chỉ đen khâu lại, thật giống như là......Cổ của bọn họ từng vì nguyên nhân nào đó mà bị chặt đứt.

Còn không chờ Sở Dương Băng tiếp tục quan sát, một vị thân sĩ tao nhã từ trong cổng chính của pháo đài đi ra, ông ta nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, quần áo đúng mực, thái độ cung kính.

"Các vị tiểu thư tôn quý, hoan nghênh đã đến pháo đài Cappadocia, tôi là quản gia của pháo đài." Nói hết câu này, quản gia khom mình hành lễ, rồi ông thẳng lưng lên, tiếp tục nói:"Các tiểu thư tôn quý đều là khách quý mà Bá Tước Cappadocia mời đến, nhưng Bá tước ngày trước mới vừa đánh bại đội quân của dị giáo đồ, khó tránh khỏi những tên dị giáo đồ tà ác kia sẽ không phái gian tế lẻn vào pháo đài của Bá tước. "

"Cho nên, mạo phạm rồi, xin các vị trình ra thư mời của Bá tước gửi đến!"

Không khí trong nháy mắt liền ngưng trệ, Sở Dương Băng nắm váy lập tức nhận ra một chuyện, toàn thân cậu từ trên xuống dưới trừ bỏ cái váy và các vật phẩm trang sức trưng ở bên ngoài ra thì ngay cả một cái túi cũng không có, chạy đi đâu mà đưa lá thư mời kia ra.

Sở Dương Băng nhìn mọi người xung quanh, không ai cử động, xem ra không chỉ mình cậu là không có thư mời.

"Xin các vị tiểu thư đưa thư mời."

Quản gia vẫn cung kính lễ phép như cũ, nhưng nụ cười trình tự hóa lại dần dần biến mất, ánh mắt ông lạnh như băng nhìn mọi người chằm chằm.

Ba người hầu gái kia thình lình xoay người, bọn họ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt dữ tợn hư thối.

"Ta là được Bá tước Cappadocia mời, lẽ nào không có thư mời thì sẽ không để cho ta vào à?"

Lên tiếng chính là người phụ nữ bọc mình kín đáo, trong giọng nói của cô mang theo một sự vênh váo hung hăng, làm Sở Dương Băng nghe thấy còn vì cô mà lau mồ hôi.

"Không, đương nhiên không." Trên mặt của quản gia lại lần nữa treo lên nụ cười cung kính khiêm nhường ,"Chẳng qua, vẫn mời các vị tiểu thư báo tên họ của mình."

"Mary."

Quản gia lần nữa chuyển hướng qua cô gái khác, cô gái nói:"Angelina."

"Lilith."

"Vivian."

......

Mỗi cô gái báo ra một cái tên, quản gia liền chuyển mặt qua người kế tiếp. Lúc Sơ Dương Băng chờ quản gia quay mặt qua hướng mình, Sở Dương Băng nghẹn ra ba chữ.

"Alice." ( =)) )

Dù sao mấy người phía trước đều là nói ra tên nữ tiếng Anh, Sở Dương Băng rõ ràng không thể nói tên tiếng Trung, dưới tình thế cấp bách Sở Dương Băng cũng chỉ nhớ tới một cái tên nữ tiếng Anh "Alice" này.

Chẳng qua rất nhanh Sở Dương Băng liền không cảm thấy mình dùng tên con gái này có cái gì không tốt, dù sao cậu cũng tận mắt nhìn thấy một tiểu loli tóc vàng nói mình tên là "Maria" .

May mà mặc kệ cái tên có vô lý bao nhiêu, tất cả mọi người đều báo ra tên giả tiếng Anh của mình.

"Pháo đài Cappadocia, cung nghênh các vị quý nữ."

Ba người hầu gái đứng ở hai bên cổng, quản gia cũng lui sang một bên, nghênh đón các vị "quý nữ" tiến vào pháo đài.

Sở Dương Băng chẳng hiểu nổi tình huống hiện tại là cái mô gì, cậu cũng đi theo đằng sau đại bộ đội.

Nội thất bên trong của pháo đài kiểu Gothic có một vẻ đẹp hắc ám hoa lệ độc đáo, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua hoa văn chạm trổ nhỏ của song cửa sổ cao hẹp mang đến ánh sáng đáng thương. Trên hành lang khúc chiết ánh sáng sáng sủa nhất là đến từ những chân nến trên vách tường, ánh sáng của ánh nến lay động chiếu lên bức tranh trên tường và trên phù điêu, ngay cả khuôn mặt của thiên thần cũng bị vặn vẹo giống hệt như một con quỷ.

Trừ bỏ quản gia, không một ai nói chuyện, sự chú ý của chín vị "quý nữ" đều ở dưới chân.

Giày cao gót với giá cắm nến, làn váy rộng lớn, nhung đỏ và ánh sáng âm u vặn vẹo, Sở Dương Băng cảm thấy mình mà không cẩn thận coi chừng sẽ chết ở trên cái hành lang này.

Quản gia bưng giá cắm nến đi ở bên cạnh chín người bọn họ, ông nói rằng:" Bá tước vì các ngài đã chuẩn bị tiệc tối phong phú, 8 giờ tối nay, bá tước sẽ đợi các ngài ở trước bàn ăn cùng nhau dùng bữa tối."

...................alicettrucquan.wp.com

Tác giả có lời muốn nói:

[1]Từ《 Ác Chi Hoa 》, của Charles Baudelaire, có thêm giảm sửa đổi.

*** Alice.T : Ác Chi Hoa, hoặc là Flowers of Evil , Hoa Khổ Đau. Muốn đọc cứ search tên ra là thấy.

- Bài thơ đậm trên kia là " Ta mới là đao phủ của ta " (79) trong tập thơ.