Chương 44: Cơn giận của Vũ phu nhân

Vũ phu nhân, Vũ Ninh hai mắt đỏ hoe ngồi trong phòng khách nhà chính. Đối diện nàng là một thiếu niên trẻ tuổi cùng một người đàn ông.

"Ninh Ninh bà mau nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra, có phải họ đã khi dễ bà hay không?"

"Ông im miệng cho tôi!" Tiếng quát khiến người đàn ông uất ức nhanh chóng gục đầu, đến thở cũng trở nên khó khăn.

"A Ngạo thành thật nói cho ta nghe, chuyện của con cùng Y Y là như thế nào?"

Đối diện với câu hỏi của mẹ mình, Vũ Thiên Ngạo hoàn toàn bình tĩnh. Hắn sớm đoán được nàng sớm muộn sẽ biết được chuyện này từ người khác.

Hắn trầm mặc sau lại nói một câu.

"Tất cả là lỗi của con..."

Không biện hộ, không đổ lỗi cũng không xiểm nịnh, hắn cứ như vậy chấp nhận lỗi của bản thân mình.

Chỉ với một câu nói lại khiến Vũ Ninh đối diện như phát điên. Nàng quên hết gia giáo cả đời người mà dùng sức đánh hắn.

"Ngươi một tay ta nuôi lớn lại cho ta cái kinh hỉ này! Ta không phải không dạy ngươi cách làm người! Ta không phải không dạy dỗ ngươi cách đối nhân xử thế! Ta không cần một tra nhân làm con trai ta! Ta mới không cần!"

Nành vừa la hét vừa mạnh tay đánh, hai mắt sớm xưng đỏ. Dù khi đánh lên cơ thể rắn chắc kia khiến tay nàng đau nàng vẫn không ngừng đánh. Đây là con trai của nàng, con trai của nàng a! Thiên ơi mau nhìn đi! Đây là đứa con nàng sinh ra a!

Người đàn ông ngồi bên cạnh nhanh chóng đứng bật dậy, ôm lấy người phụ nữ đang phát điên kia tránh cho nàng làm tổn thương bản thân mình.

Ông không hiểu chuyện gì sảy ra nhưng ông biết vợ mình không sai. Lão bà quan trọng nhất, con trai chịu khổ một chút cũng không chết được.

Vũ Thiên Ngạo thấy cảnh này cảm thấy mẹ hiện tại không muốn thấy mình, hắn cũng biết điều mà lui về.

Cúi đầu chín mươi độ, hắn xoay người bước ra khỏi nhà lớn Vũ gia.

----------

Lăng Băng Nguyệt lên đến vách núi lại thở ra một hơi, một phần công việc của cô coi như xong. Bây giờ cần trở về nghe ngóng tin tức trên thị trường rồi ngồi đợi thời gian đến để mở xí nghiệp.

Cô cần phải xem qua hợp đồng phía Liễu gia chuẩn bị rồi tìm một luật sư có thể tin tưởng nhìn qua một lần.

Đặt mông xuống một tản đá gần đó để nghỉ ngơi, hiện tại đã là đầu mùa xuân nên trời hơi xe lạnh. Đột nhiên gương mặt của Vô Âm xuất hiện trong đầu, cô bỗng nhớ sự ấm áp của hắn, lòng trùng xuống.

Hắn như thế nào rồi? Có khỏe không? Ăn uống có đầy đủ không? Không có cô có phải hắn rất vui vẻ không? Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy khó chịu, sớm nhận định hắn là người của mình. Nếu niềm vui của hắn không có cô...

Lăng Băng Nguyệt mạnh mẽ lắc đầu để xua tan đi ý nghĩ kia, cô cần phải trở về vào ngày mai. Nếu muốn về nhanh thì phải đi xuốt đêm, cô hiện tại không thể chậm trễ. Y Y vẫn đang chờ cô trở về đem cô ấy thoát khỏi nơi đó.

Đặt Củ Cải Nhỏ lên trên ba lô lớn, đôi chân nhỏ nhanh chóng cất bước đi.

----------

Liễu Y Y bị dị ứng với phấn hoa, muốn đưa tay dụi mắt nhưng tay lại không nghe lời cô cho nên chỉ có thể liên tục chớp chớp.

Để thuận tiện cho kế hoạch quảng bá sắp tới, cô rời đi bệnh viện về lại Liễu gia nhà chính. Có lẽ vì cô mang bệnh nên người trong Liễu gia thái độ thay đổi một cách chóng mặt. Người cậu năm trước còn không nhìn lấy cô một cái thì hiện tại chỉ cần cô xuất hiện sẽ ném cho cô cái ôn hoà tươi cười khiến cô có chút không quen.

Trên bàn ăn cũng sẽ xuất hiện món cô thích ăn, rèm cửa được đổi thành màu vàng của nắng, dưới đất được lót thảm mềm, xung quanh đồ vật nhọn đều bị thay đi. Liễu Y Y cười khổ đầy vẻ bất đắc dĩ, họ không hiểu sao, cô sớm đã là một phế nhân suốt ngày đều chỉ có thể ngồi xe lăn, làm sao có thể bị thương được chứ?

"Cộc cộc" Tiếng gõ cửa từ phía sau vang lên.

"Vào đi."

Liễu phu nhân bước vào, trên tay một cây lược.

"Y Y, đến đây, để mẹ chải đầu cho con."

Nói đến sự thay đổi thì có vẻ Liễu gia chủ cùng Liễu phu nhân là người khiến cô bất ngờ nhất. Họ thay đổi đến cô không nhận ra, từ cách cư xử đến cách nói chuyện, họ cứ như người khác vậy.

"Mẹ, tóc con sớm đã không còn, cần gì phải tốn công như vậy?" Liễu Y Y dịu dàng than thở như đang cố gắng khuyên nhủ đứa trẻ bướng bỉnh.

Liễu phu nhân phía sau hai tay bụm miệng lại, nước mắt nàng chảy dài xuống gò má tinh xảo. Dù nàng cố gắng tiếp cận thế nào thì con gái cũng sẽ nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Mỗi ngày đều chỉ ngồi trước cửa sổ lớn không nói cũng không cười. Thiên ơi, nàng thực sự sẽ mất đi con gái sao? Tội lỗi của nàng không thể tha thứ sao?

"Mẹ, con là một phế nhân, con không đủ mạnh, không đủ xinh đẹp, cũng không đủ thông minh lại càng không có chút đặc điểm nào. Mẹ không cần vì con mà tốn nhiều thời gian cùng công sức đến như vậy, con sẽ cảm thấy có lỗi. Tình yêu của mẹ nên trao cho một đứa trẻ tốt, con không thể đứa trẻ đó.

Mẹ...mau dừng lại thôi. Giấc mơ của con năm bảy tuổi đã biến mất, mẹ cũng nên tỉnh lại thôi..."

Dù giọng nói cô có dịu dàng đến mấy cũng không thể dừng giọt nước mắt của người phụ nữ, dù nụ cười trên môi có tươi sáng thế nào cũng không thể soi sáng trái tim nàng,

"Y Y của mẹ là một đứa trẻ rất tốt..." Giọng nói run rẫy mềm yêu khiến cô cười khổ. Nhắm lại đôi mắt của mình, cảm giác buồn ngủ lại ập đến. Chẳng bao lâu thiếu nữ đã ngủ say, bỏ quên ánh nhìn yêu thương trước mặt, lạc vào cõi mộng mơ.