Chương 4: Xa lạ đến lạ lùng

"Hiên mau nhìn xem! anh mua cho em cái váy tím kia đi."

Giọng mũi làm nũng mềm mại vang lên khiến bất cứ nam nhân nào đều mềm lòng. Giọng nói này dù lâu không nghe nhưng Lăng Băng Nguyệt vẫn đoán được đây là ai, đây không phải là người chị lục trà nữ kia sao?

Sống với Bạch Như Hoa hơn tám năm, Lăng Băng Nguyệt còn không rõ nhất màu sắc yêu thích nhất của cô ta? Tủ đồ màu hồng kia từ khi nào lại cần thêm một chiếc váy màu tím?

Như dự đoán của Lăng Băng Nguyệt, theo sau sẽ là một giọng nam trầm ấm.

"Em cứ mua tùy thích."

Giọng nói quen thuộc khiến Lăng Băng Nguyệt cảm thấy tim cô trật mất một nhịp. Âm thanh khàn khàn đó chỉ thuộc về nam nhân kia, người mà Bạch Băng Nguyệt đã giành cả trái tim để yêu năm đó.

Lăng Băng Nguyệt chưa từng oán hận kẻ đó không yêu cô, cô chỉ oán hận hắn lấy tình yêu quý giá của cô ra mà chà đạp. Nếu như cả hai có thể dừng lại việc dây dưa với nhau, có thể hai người sẽ không đi đến ngày hôm nay.

Dương Minh Hiên là nam nhân đứng cạnh Bạch Như Hoa. Hắn có đôi mắt xanh như nước, đuôi mắt hẹp dài sắc bén tạo cảm giác nguy hiểm, mái tóc đen như gỗ mun, môi bạc gợϊ ȶìиᏂ khẽ mím lại, tất cả đều khiến cho nữ nhân điên đảo, sẵn sàng vì hắn mà chọn chết.

Dương Minh Hiên là con của chủ tịch Dương Long, là người thừa kế công ty Đông Hoa chuyên về công nghệ thông tin, từ lúc mười lăm tuổi hắn đã tinh thông bảy thứ tiếng. Tài năng của hắn về công nghệ thông tinh khiến sư phụ của hắn cũng phải khϊếp sợ, là một trong những con rùa vàng của nước N.

Động não syy nghĩ một lúc bản thân nên làm gì, Lăng Băng Nguyệt quyết định không chạy trốn. Cô xoay người từ tốn nói.

"Bạch tiểu thư, bộ đồ này tiếc là tôi đã chọn trước, gia giáo của cô đi đâu hết rồi?"

Trong giọng nói của cô không một chút dư thừa tình cảm, lãnh đạm xa cách như một người mới quen.

Cô nàng phục vụ đứng bên cạnh nghe đến ba chữ Bạch tiểu thư thì mặt trong nháy mắt chuyển xanh.

"A! Em...Em là Nguyệt nhi! Em đã đi đâu trong hai năm qua vậy? Cha luôn rất là lo lắng đó, nhất là-"

Như biết rằng người chị này sẽ luyên thuyên không dứt về 'gia đình tình thâm', Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng cắt lời cô ta. Cô thật ra cũng muốn chơi một chút, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, cô không ngại chơi đùa họ.

Chị à, đây là quà gặp mặt của em cho chị, chúng ta hãy như lúc xưa, chơi thật vui vẻ nào.

Mày đẹp rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên ướŧ áŧ. Hai tay đưa ra phía trước gắt gao nắm lại. Bộ dáng nhu thuận đến đáng thương. Trong giọng nói mang theo chút uỷ khuất. Lăng Băng Nguyệt sớm đã không còn là thiếu nữ ngây ngô của năm kia. Dám gáng cho cô tội bất hiếu, thì cô sẽ cho cô ta tội bất dung.

"Xin lỗi chị vì em đã làm cho cả nhà lo lắng nhưng cha lại vì chị mà giận em, ông nỡ nói không có đứa con như em, khiến em thật đau lòng, cho nên em mới không dám về. Chị, chị nói xem! Cha sao lại yêu mẹ chị nhiều như vậy lại không chia cho mẹ em một chút tình cảm??? Chị! Ngay cả vị hôn phu của em cũng thương chị nhiều như vậy, rõ ràng là em gặp anh ấy trước mà!"

Mọi người xung quanh bắt đầu hiểu ra, họ như có như không ném ánh mắt lo ngại, trách móc đến chỗ Bạch Liên Như, những ánh mắt trách móc như cái gai nhọn đâm vào người cô ta. Như cố giữ lại hình ảnh rách nát của bản thân, Bạch Như Hoa quyết định dùng hình ảnh người chị đầy thiện lương cùng thấu hiểu che lấp lấy sự thất thố của bản thân.

"Em muốn chiếc váy đó sao? Đừng lo, chị sẽ nhường mà."

Bạch Như Hoa cố gắng tỏ ra mình là người chị tốt, cắn răng nhường em gái kêu căng tùy hứng. Người đẹp à, cô rõ ràng là nói cho nhưng đôi mắt ấm ức đỏ hoe đó là thế nào?

Quan cảnh trước mặt gợi lại ký ức khi xưa. Buổi chiều năm đó cũng có rất nhiều người vây quanh bàn tán, tiếng nói ra ra vào vào.

Chỉ tiếc cô đã không phải là Bạch Băng Nguyệt năm đó, hiện tại cô là Lăng Băng Nguyệt. Ánh mắt thoáng tia lạnh lẽo nhưng lại nhanh chóng biến mất. Mặc kệ xung quanh, cô chán ghét bỏ lại một câu.

"Vậy cảm ơn cô Bạch tiểu thư, Dương thiếu."

Không đợi người khác trả lời, cô chậm rãi biến mất trong đám đông.

-----------

Bạch Liên Như thông qua thư ký mời hắn đi dạo R&C, Dương Minh Hiên chậm rãi đồng ý. Hai năm nay hắn hoạt động như một người máy không biết mỏi mệt, tính cách thì càng ngày càng trầm ổn.

Năm đó khi thiếu nữ kia bước ra khỏi thế giới của hắn cũng mang theo tất cả cảm xúc hỉ nộ ái ố của hắn. Mang đi luôn cả thời niên thiếu thơ dại, khiến hắn nhanh chóng trưởng thành.

Hai người dạo qua vài cửa hàng, đồ trên tay bảo tiêu đã không thể đếm hết. Lúc đi qua một tiệm bán đồ dạ hội. Đột nhiên, Bạch Liên Như kéo kéo tay áo hắn, rồi chỉ vào thứ gì đó. Giọng nói nũng nịu quen thuộc cất lên, Dương Minh Hiên nhăn mày khó chịu. Cảm thấy vẫn là giọng nói thanh thoát kia gọi hắn một tiếng "Hiên" tốt hơn nhiều.

"Hiên! em muốn cái váy đó." Dương Minh Hiên đưa mắt nhìn vào cái váy rồi tùy hứng đáp.

"Em cứ mua tùy thích."

Ý định lên tiếng kêu người kia nhường lại bị dập tắt khi thiếu nữ quay đầu lại. Đại não như ngừng hoạt động. Lúc đó, hắn biết mình tìm thấy cô rồi.

Trước mặt cả hai là người con gái quen thuộc, thế giới xung quanh như dừng lại. Trong mắt Dương Minh Hiên chỉ có người trước mặt.

Là cô ấy! Là Bạch Băng Nguyệt!

Hắn điên cuồng tìm Bạch Băng Nguyệt sau hai năm qua, hai năm không có ngọt ngào của cô thì thế giới với hắn trở thành địa ngục. Cuộc sống của hắn cứ như vậy trôi qua, chỉ là trái tim đã chết theo người con gái luôn say đắm mình.

Không còn quen thuộc ấm áp hộp cơm, không còn ánh mắt chăm chú nồng nàn, không còn cơ thể mảnh mai mềm mại. Mỗi ngày đối Dương Minh Hiên là trống rỗng.

Hai năm không có cô là trừng phạt thượng đế ban cho hắn hắn.

"Bạch tiểu thư bộ váy này tôi đã mua rồi, xin cô nhường cho."

Trong giọng nói của thiếu nữ không mang một tia tình cảm dư thừa, thậm chí còn có chút khinh bỉ công khai. Lòng Dương Minh Hiên như bị hàng ngàn mũi dao đâm xuyên qua. Cảm giác đau đớn như đang bị tàn nhẫn gϊếŧ chết như khiến hắn như sống lại, trên môi bất giác nở một nụ cười khó hiểu. Thiếu nữ kia trở về cũng mang lại cho hắn cảm xúc đã lâu không còn thấy kia.

Hắn muốn hỏi cô hai năm nay không có hắn sống thế nào? Cô có khỏe không? Có như trước, yêu hắn không?

"Vậy cảm ơn cô, Bạch tiểu thư, Dương thiếu." Bóng lưng của thiếu nữ dần khuất đi trong dòng người.

Cô gái vô tình kia lại gọi hắn là Dương thiếu chứ không phải Minh Hiên. Trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo cùng xa cách không phải là say đắm như thiếu nữ mới yêu, cô không như trước ôm lấy hắn mà là năm bước cách xa mỉm cười.

Tôi dành hai năm để hối hận rồi. Cho tôi xin một cơ hội nhỏ bên em lần nữa được không?

Có những thứ, mất rồi không thể lấy lại...

-----------

Đọc lại cảm thấy lúc trước văn phong như **** vô phương cứu chữa, vẫn là cảm ơn mọi người đã chịu đựng ta. Cùng ta đi đến được hiện tại.