Chương 38: Một tuần đầy sóng gió

-----Thứ Ba-----

"Bảo bối, mau dậy ăn sáng đi nào, chúng ta còn đi học!"

"Ânnn, sẽ nhanh thôi."

Lăng Băng Nguyệt vẫn vật vả chôn mình trong đống chăn nệm ấm áp. Cô đêm qua thức đến hai giờ sáng chỉ để vẽ lại bản nguyên liệu cùng kế hoạch. Bây giờ cả người như già đi mười năm, tay, chân, cùng lưng đều run rẫy. Cô đã lâu lắm rồi không thức khuya như vậy.

Như chịu không nỗi sự lì lợm của thiếu nữ, Vô Âm mạnh mẽ nắm chân cô kéo ra khỏi chăn khiến cho cô chân đội trời đầu đạp đất, khuôn mặt của nam nhân tỏ vẻ không vui.

"Em đã ngủ trễ rồi còn không dậy sớm, phải dậy đúng giờ chứ!"

Lăng Băng Nguyệt bị hành động thô bạo của nam nhân kia đánh thức, hai mắt đã tỉnh ngủ tựa bao giờ, cô dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai làm vẻ mặt thờ ơ bất cần đời treo lủng lẳng trên không trung. Mặc kệ nam nhân đang cầm hai chân mình lải nhải trong tai.

Lăng Băng Nguyệt đột nhiên choàng hai chân mình qua cổ Vô Âm rồi dùng sức co người lại thành chữ L khiến anh không phòng bị nhanh chóng bị quật xuống giường. Đầu anh đánh mạnh vào thành giường tạo một tiếng "Cốp" thật lớn vang lên trong buổi sớm.

Lăng Băng Nguyệt:....

Vô Âm:....

Anh đột nhiên bất tỉnh...Lúc thức dậy, bác sĩ dùng khuôn mặt bất đắc dĩ mà đau thương thông báo với người nhà là trí nhớ của anh có vấn đề, anh quên cô...

Lăng Băng Nguyệt tự trách không ăn không uống nhốt bản thân lại trong phòng, hai mắt thâm quần gầy gò. Liên tục đổ lỗi cho bản thân. Bạch gia cố gắng khuyên nhủ cô chấp nhận sự thật, Bạch phu nhân sớm lo đến phát bệnh.

Đùa chút thôi~

Sự thật là Vô Âm bắt Lăng Băng Nguyệt quỳ gối ngồi nghe anh chỉnh đến cả ngày đầu cứ ong ong...

Công phu thật thâm hậu. (~=▽=)~

-----Thứ Năm-----

"Lăng đồng học, em mang chồng giấy này đến phòng hội học sinh giúp thầy, thầy hiện tại phải chạy đến phòng thầy Chương."

"Ân."

Nhận được câu trả lời như ý muốn, ông nhanh chóng đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nhắc nhở.

"Em đi nhanh một chút, hiện tại hội phó đang cần gấp!"

Lăng Băng Nguyệt nhìn đống giấy dày cộm rồi thở dài. Cô có điên mới dùng cơ thể lùn tịt không chút thịt này của mình khiên cái chồng giấy cao hơn nữa người cô này.

Thiếu nữ khẻ mấp máy môi, một vòng tròn phép thuật đặc trưng phóng đại dưới đáy của chồng giấy. Chỉ trong nháy mắt, chồng giấy lơ lửng trên không. Cô bước chân ra ngoài cửa phòng, không quên đóng cửa lại rồi xoay đầu tiến lên lầu bốn.

----------

Trước mặt là cánh cửa gỗ đồ sộ được đánh bóng chói sáng. Cô nâng tay khẽ gõ lên cánh cửa.

"Vào đi."

Được sự cho phép, Lăng Băng Nguyệt khẽ mở cánh cửa nặng nề trước mặt. Cô nhanh chóng bước vào trong rồi đưa chồng giấy đang lơ lửng đặt trên bàn trà, nhanh chóng giải phép cho nó. Như cảm thấy công việc của bản thân đã xong, con cáo nhỏ nhẹ nhàng xoay lưng đi, không nhìn qua chủ nhân của căn phòng dù chỉ một lần.

"Lăng đồng học!"

Tiếng quát nghiêm nghị khiến con cáo nhỏ dừng lại. Cơ thể như tượng đá cứng ngắc xoay về phía thiếu niên với khuôn mặt góc cạnh, cố mang lên khuôn mặt không biểu cảm nhưng cô có thể cảm thấy lưng mình dần trở nên mát lạnh.

"Luật lệ thứ hai của trường là không được sử dụng ma thuật trong phạm vi khuôn viên trường học?"

"Tôi biết."

Con cáo nhỏ hai tai xụ xuống, đến đuôi cũng héo đi. Như cảm thấy trêu chọc này thiếu nữ rất thú vị, người trước mặt khẽ nín cười tiếp tục.

"Cô có biết bản thân sẽ nhận hình phạt gì?"

"Tôi không có làm ai bị thương a! Tôi cũng không có dùng nó để ăn hϊếp người khác!"

Rõ ràng trường ra quy định này là để tránh học sinh "cọ xát" với nhau, phòng việc xảy ra nguy hiểm hoặc tạo ra tổn thất không đáng có. Cô mà không dùng ma thuật thì người bị thương là cô a! Như cảm thấy mình không sai, con cáo nhỏ nắm chặt tay giơ lên, hai tai dựng đứng, trong ánh mắt cháy lên sự cương quyết không thể lung lay.

"Lăng đồng học."

"Vâng."

"Điều luật thứ hai của trường là gì?"

"Điều luật thứ hai của trường là bất cứ ma pháp nào được thực thi trong phạm vị của khuôn viên trường học, người chịu trách nhiệm cho ma pháp đó gồm những người tham gia sẽ bị phạt..."

Càng nói giọng cô dần nhỏ đi, ngọt lửa cương quất nguyện không thua cuộc trong đáy mắt nhanh chóng thu lại...thu lại...

Cô sai rồi được chưa...

Khuôn mặt nhỏ cúi xuống mếu máo uất ức, cô mới không muốn bị phạt nga.

Lam Ly nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt hắn mơn trớn trên cơ thể cô, trên gương mặt cô rồi khẽ thở dài thoả mãng, hắn đã thật lâu không được nhìn thấy cô a.

Dạo này công việc của hội học sinh quá bận rộn, hắn phải chuẩn bị kế hoạch chi tiêu của trường rồi trình lên cho hiệu trưởng nên không thể theo cô về hay nhìn cô say xưa ngủ (QAQ)!!!. Hắn đúng là nhớ đến chết cái này tiểu yêu tinh.

"Cạch!" Tiếng cửa mở đằng sau cô vang lên, Lăng Băng Nguyệt dù xoay lưng đi cô vẫn có thể cảm nhận hai dòng ma pháp mạnh mẽ, hai người nữa đã xuất hiện trong phòng.

"Có chuyện gì sảy ra vậy?"

Thiếu niên nghiêm túc trên tay cầm tài liệu bước vào, miệng vẫn đang mải mê bàn luận với người bên phải. Bên cạnh anh ta lại là một mỹ nam khác, khuôn mặt chói sáng như mặt trời cũng chăm chú nhìn vào xấp tài liệu trên tay hai người không để ý xung quanh mà chăm chú vào văn bản trước mặt.

Lam Y đáy mắt ánh tia không vui.

"Không có gì, Lăng đồng học, tôi không mong thấy chuyện này lặp lại, cô hãy đi ra sau vườn quét dọn lá đi."

Lăng Băng Nguyệt run rẫy như được đặc xá. Hai chân chạy nhanh nhất có thể ra khỏi phòng, trong lòng lại không quên liên tục mắng chửi Lam Ly. Tên khốn kiếp, bây giờ rõ ràng là mùa thu, muốn cô vừa quét vừa đốt thì đến thế kỉ sau chưa chắc đã có thể xong.

----------

"Lăng đồng học?"

Long Ngạo Thiên dời mắt khỏi văn bản trên tay, nhanh chóng ngước mắt lên, ánh mắt mang tia hoảng loạn quét xung quanh phòng như hận không thể bao trọn hết nơi này. Thiếu niên cạnh bên cũng như hắn, gấp gáp đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn kia.

Chỉ là tìm không thấy, trong không khí chỉ còn lại hương lily ngọt ngào từ cơ thể của thiếu nữ.

Khuôn mặt hai người nhanh chóng ánh lên tia âm u thất vọng, hai mắt tràn đầy sự buồn bã không thể nói.

Lam Ly đứng trên bục nhìn phản ứng hai người rồi chậm rãi mím môi không hài lòng, hắn không thích cách hai kẻ trước mặt vừa nghe tên đã vội vàng tìm kiếm cô. Nói trắng ra, hắn không thích sự chú ý của hai kẻ này đặt lên cô.

-----Hai ngày sau-----

Trong vườn cây đầy lá, những chiếc lá đỏ, cam, vàng hoà huyện với nhau bao trùm lên cả khu vườn xinh đẹp như ám hiệu mùa thu đã đến, tạo nên không khí ấm áp cùng lãng mạn. Con cáo nhỏ Lăng Băng Nguyệt uỷ khuất quét quét lá rơi trên mặt đất, cô dùng ít nhất mười tiếng đồng hồ để quét đống lá chết tiệt này, thế mà nó mãi vẫn không hết, lưng cô sắp gãy ra làm đôi rồi a!!!

-----------

Vui một chút, thả lỏng một chút rồi trở về cốt chuyện chính sau, nữ chính nhiều lúc cũng rất manh nga.

Hóng a~ ^_^