Chương 34: Đều là kẻ bệnh

Liễu Y Y vui vẻ nhìn những chú thỏ nấp sau bụi dâu xanh biết. Sau mấy ngày bị nhốt ở trong phòng bệnh ngột ngạt kia, cô cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Môi đào chúm chím tươi cười. Chính bản thân cô cũng không nhớ cô vì sao lại thích thiên nhiên đến thế, chỉ biết mình rất thích nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, thích cảm nhận làn gió nhẹ nhàng chạm vào mặt mát lạnh, cảm nhận mùi hương thanh mát của cỏ xanh chảy vào phổi, nhìn những đám mây trôi chầm chậm trên bầu trời xanh biếc.

Trong một góc vườn xanh biếc phủ đầy hoa cỏ lạ. Có một thiếu nữ trong sáng ngâm nga vài lời hát nhỏ, vui vẻ nhìn những chú thỏ nhỏ bé cắn lấy đuôi mẹ mà chạy theo đàn. Mái tóc vàng kim sinh đẹp của cô phản chiếu với ánh mặt trời, làn da bạch nộn của cô khiến gió với ánh nắng tranh nhau mà chạm lấy, đôi mắt đỏ như ngọc Ruby ánh lên sự vui vẻ, môi bạc vì bị bệnh mà phai đi chút màu cong lên nhẹ nhàng. Cơ thể nhỏ bé nhìn gầy guộc đáng thương. Cô mặc bộ đồ trắng của bệnh nhân ngồi trên chiếc xe lăng bạc. Thiếu nữ bạc nhược nhưng ánh mắt đầy sức sống. Cô nhìn như một tinh linh yếu đuối khơi dậy ham muốn bảo bọc của người trần.

Trên cái cây gần đó có một con quạ toàn thân màu đen, mắt nó lại đỏ một cách quỷ dị nhìn chăm chú vào thiếu nữ như tiên kia rồi cất cánh bay đi để lại chiếc lông vũ đen bay phấp phới.

(Thân ái các khanh mau đoán đi! Con quạ đó là gì a! =)

----------

"Con nói cái gì? Con muốn liên hôn với con gái nhỏ của Bạch gia? Không phải con bé đã bị trục xuất từ lâu rồi sao?"

Doãn gia chủ mặt già đỏ lên, tức nghiến răng nghiến lợi. Đứa con trai quý giá này của ông hết bày trò này đến trò khác, nó lúc nào mới khiến cho ông hết lo đây? Vừa mới công bố giới tính của bản thân xong lại quay qua muốn cưới con gái của một trong bốn đại gia tộc.

"Ông già, ông đừng lo! Tôi tự biết xử lý chuyện của mình."

Thiếu niên ngồi trên ghế sôfa, biểu tình bình tĩnh nhìn tài liệu trên tay, khuôn mặt nam tính yêu dị, mày kiếm, mắt một mí tạo cảm giác sắc bén, môi bạc gợϊ ȶìиᏂ mím lại thành một đường thẳng. Mái tóc dài màu xanh rêu quỷ dị được buộc ra đằng sau. Anh ta nở một nụ cười tà mị vuốt ve tấm hình của thiếu nữ trên tay.

-----------

Hoàng Vũ Minh nằm trên giường lăn qua lăn lại không thể chợp mắt. Hắn không thể ngủ được! Hắn muốn được chạm vào cô, muốn được âu yếm cô, muốn được nâng cô trong lòng bàn tay.

Hắn đã theo dõi bảo bối mấy tháng nay mà cô lại không phát hiện ra. Hắn theo chân cô đi khắp mọi nơi, nhìn mọi biểu cảm của cô từ phía xa rồi chụp nó lại, mỗi lúc nhớ mà không thể nào gặp cô hắn sẽ lấy ảnh ra mà ngắm.

Biết làm sao đây? Hắn càng ngày càng thích làm cái loại này biếи ŧɦái công việc. Nhưng đương nhiên sẽ thích hơn nếu hắn có thể chạm vào bảo bối thay vì đứng từ xa mà nhìn cô nga.

Hoàng Vũ Minh quyết định! Kiềm nén thế là đủ rồi, hắn sẽ hành động. Một ngày không xa, hắn sẽ mặc một bộ lễ phục điển trai, dựa lưng vào tường thừa nhận với cô "Anh theo em đã rất lâu rồi" Sau đó làm một bộ mặt soái khí lấy lòng thiếu nữ! Nghĩ tới gương mặt khả ái kia một bộ xấu hổ, ngại ngùng chấp nhận hắn khiến Hoàng Vũ Minh chôn đầu vào gối liên tục la hét.

Đêm hôm đó, trên giường to lớn của chủ tịch tập đoàn Chấn Phù là một kẻ biếи ŧɦái lăng qua lăng lại một cách hưng phấn, liên tục kêu gào điên loạn sau tự nằm đó nói chuyện một mình.

Thật là bi ai...乁(╯^╰)ㄏ~

(Một lần làm biếи ŧɦái cả đời làm biếи ŧɦái... •~•)

------------

Âu Dương Phong ở trong phòng hội học sinh cùng Lam Ly xử lý giấy tờ. Vấn đề là tâm trí cả hai đang phiêu đãng đâu đó đến bên cạnh người vấn vương.

Lam Ly ở bên cạnh cũng không tốt hơn mấy, hắn thật muốn nhìn lấy khuôn mặt khả ái đó, hắn muốn nhìn thấy cô, dù ngày nào cũng thấy mặt cô nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãng hắn a. Phải làm xong đống giấy tờ này để theo cô về nhà mới được.

Ca, ngươi có vấn đề...

Âu Dương Phong mấy tháng nay trong đầu chỉ nghĩ đến Lăng Băng Nguyệt, nụ cười của cô, ánh mắt của cô, khung cảnh ngày ấy. Thiếu niên anh tuấn vì xuy nghĩ quá nhiều mà vò một đầu tơ vàng xinh đẹp của mình thành ổ quạ. Lại liên tục lẩm bẩm như kẻ tâm thần.

------------

Long Ngạo Thiên hồi hộp đặt chân vào Bạch gia, hắn muốn được gặp cô, muốn gặp cô, muốn gặp cô đến điên rồi! Muốn nhìn thấy khuôn mặt đó!

Hôm nay là ngày Bạch gia có thông báo quan trọng, hắn mặc dù không thuộc dòng họ Bạch gia nhưng vẫn được mời đến, dù gì hắn được Bạch gia chủ xem như con trai ruột mà đối đãi a. Thật hồi hộp! Hắn sắp được gặp cô rồi. Đào hoa thiếu gia của nhà họ Long đứng trước cửa tòa kiến trúc đồ sộ, ngại ngùng đỏ mặt như thiếu nữ mới yêu chớp chớp mắt. Lâu lâu lại liếc mắt đưa tình với cánh cửa gỗ, xong nhẹ nhàng gõ gõ vài cái. Mặt đỏ ửng ngại ngùng liếc liếc cánh cửa gỗ vài cái mong chờ chút động tĩnh.

Thiếu niên to lớn cao 1m82 diện một kiện đồ vest soái khí, mặt mày anh tuấn như được điêu khắc bởi thần đang cuối đầu nhìn xuống mũi giày. Mặt thì đỏ lựng như thiếu nữ mới yêu 'âu yếm' nhìn cánh cửa gỗ trước mặt. Lâu lâu còn ngượng ngùng nhìn lên xong lại hét lên một cái nhẹ nhàng rồi nhìn xuống.

...Thật dọa người nha =_=)

"Tiểu Thiên đó à! Con đến rồi sao?" Chào đón hắn là nụ cười ngọt ngào của Bạch phu nhân.

"Mẹ vợ đến rồi!" Tiếng lòng của kẻ đứng trước cửa vang lên.

------------

"Chủ tịch...chúng ta ngày mai sẽ về nước."

Đáp lại thông báo của thư ký là cái gật đầu của Dương Minh Hiên.

Trong tâm trí bỗng hiện lên hình ảnh của Lăng Băng Nguyệt, mắt hắn tựa khi nào đã trở nên nhu mì, mềm mại.

"Mang nó ra đây"

"Dạ"

Người hầu từ trong phòng ngủ của hắn lấy ra bức tượng của người con gái mỹ miều. Dương Minh Hiên vương tay ra chạm vào má của bức tượng lại hôn lên môi nó thì thầm "Sẽ nhanh thôi"

Đồ bệnh hoạn!(#'Д')

------------

Người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc áo khoác của phòng thí nghiệm đứng trong phòng nghiên cứu, khuôn mặt bà đầy sự nghiêm túc cùng tập trung. Môi đỏ mọng bặm lại, ánh mắt tràng đầy xuy ngẫm nhìn lọ thuốc màu hồng đang nổi bọt đầy mặt nước trước mặt. Môi đỏ gợi lên nụ cười thỏa mãng, bà thì thầm "Thành công rồi"

------------

Một hồi sóng mới, đã bắt đầu...

------------

Nói thật, lúc ta viết chương này. Cảm súc lẫn lộn, vừa viết vừa cười.

Nhất là ba cảnh của Long Ngạo Thiên, Âu Dương Phong cùng Hoàng Vũ Minh. Hãy tưởng tượng đang đi trên đường thì bạn thấy một người nam nhân cao to vừa vuốt ve một bức tượng vừa hôn nó một cái, xong thì thầm vào tai nó..."Sẽ nhanh thôi" Mà bức tượng thì vẫn (o'∀`o)

Hoặc là một người thường ngày vẫn luôn lãnh cảm, cao ngạo đột nhiên một ngày nó xông đến la lên "F*** YOU!"

Hoặc bố bạn đỏ mặt ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn, rồi sẽ bắt đầu ỏng ẹo e thẹn.(sẽ dọa người cỡ nào nga)

Thật xin lỗi nếu có người không thấy buồn cười nhưng ta lại đang sắp chết vì cười đây.

Hóng a! ^_^~