Chương 33: Tỉnh ngộ

Nghe những lời nói cay cú của Lăng Băng Nguyệt, những người được gọi là tiền bối như bị tát thật mạnh vào mặt.

Bọn họ sống trong hào quang xa hoa của 'người được chọn' quá lâu mà quên mất rằng nhiệm vụ của những người dẫn đầu gia tộc là phải đảm bảo hạnh phúc cho mọi người trong gia tộc. Họ từ khi nào đã bẻ cong nó đến đáng sợ, chiến đấu, mưu mô, lạnh lẽo, máu tanh, nguy hiểm là những gì người khác nghĩ nếu nhắc đến những hào môn thế gia. Họ sẵn sàng vì hào quang mà bỏ qua gia đình mình.

"Tôi không nói rằng mình là người sẽ dẫn đầu những cái 'bóng' hoặc những thứ đại loại như cùng những kẻ yếu vùng dậy, tôi không phải bạch liên hoa ngu xuẩn. Tôi chỉ biết mình may mắn hơn họ vì tôi có thể trốn thoát, cũng hiểu được giá trị của bản thân.

Hiểu được tôi cũng có thể có hạnh phúc, sức mạnh, tài nguyên mà những đứa trẻ cùng mẹ cùng cha của tôi. Tôi là một kẻ may mắn hơn bất kì ai, bởi vì tôi tin ngoài đó đã có những cái 'bóng' sống một đời bi thương đến tột cùng rồi nhận một cái chết cô độc. Cho nên năm mười sáu tuổi, tôi chọn một nơi cây xanh gió mát trên một ngọn đồi nhỏ quyết định xây một nghĩa địa chôn cất những con người đáng thương ấy. Tôi đi qua từng gia tộc, từng công trình tráng lệ, đi khắp mọi nơi đem thân xác bọn họ tụ về nơi bình yên đó. Điều đáng tiếc là khi tôi trộm đi thi hài của họ, những gia tộc đó chưa từng một lần náo loạn tìm kiếm. Trong những cỗ thi thể tôi trộm đi đó có những đứa trẻ, những người lớn tuổi, những thiếu nữ trẻ trung, những thiếu niên ngây ngô," Hít một hơi cô tiếp tục " Tôi hỏi các người, họ đáng phải chết sao? Tôi đem họ đến đồi nhỏ rồi an bài họ nơi đó, tôi khắc lên mấy tảng đá tên của họ để cạnh mỗi ngôi mộ là những loài hoa, mỗi tháng tôi và dì sẽ đến thăm một lần."

"Nhưng có những người không muốn như vậy-"

Lăng Băng Nguyệt nhanh chóng cắt lời Bạch gia chủ.

"Tôi biết có thể sẽ có những người nguyện ở lại nơi tăm tối đó, nhưng tôi làm sao nỡ đây? Con người không ai không tham lam ánh sáng của sự sống. Họ cả đời bị giam cầm nơi đó, tôi ít nhất muốn tự cho mình là đúng lần này mà hành động. Tôi muốn để linh hồn họ trôi theo gió, đi đến những nơi họ chưa từng được đi, làm những hạt cát nhỏ hòa vào đất, lấy thân phận là những mầm non mà lớn lên hưởng thụ ánh sáng mặt trời ấm áp. Muốn cho họ thấy thế giới phồn hoa này. Dần dần trên mỗi ngôi mộ nở lên một bông hoa khác lạ chưa từng thấy, chính tôi cũng không rõ vì sao."

Nói những lời này, Lăng Băng Nguyệt tựa khi nào đã nở một nụ cười sâu lắng, dịu dàng không còn cái kia trống rỗng vui vẻ mặt nạ.

"Nói tôi lo chuyện bao đồng cũng tốt, nói tôi nhiều chuyện cũng tốt. Tôi chỉ là tưởng tượng tôi của ngày mai không thể mở mắt được nữa, sẽ hối hận tôi của ngày hôm nay không làm những chuyện mình muốn làm. Có thể nói, tôi sau khi chết muốn chết một cách thỏa mãng nhất. Muốn nói với bản thân những gì mình muốn làm đã làm hết rồi. Dù gì...đời người cũng chỉ có một, ai biết tôi có thêm bao nhiêu cái mười năm?" Lời nói của cô khiến Bạch gia sợ hãi, Bạch phu nhân còn chạy đến trước mặt cô không màng hình tượng dùng tay chà miệng cô thật mạnh, miệng nàng còn liên tục lẩm bẩm lẩm bẩm "Ăn nói xui xẻo cái gì a!"

Bất ngờ với hành động kỳ lạ của nàng, Lăng Băng Nguyệt cơ thể cứng lại.

Sau câu nói của Lăng Băng Nguyệt là tiếng lục đυ.c từ phía Liễu gia. Họ bay ra khỏi Bạch gia một cách nhanh nhất có thể, trên mặt mỗi người là gấp rút không thôi cùng trầm mặc xuy nghĩ.

Lăng Băng Nguyệt nở nụ cười hài lòng với phản ứng của họ, nhấp một ngụm trà rồi nói to ra địa chỉ của ngọn đồi kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười như có như không. Đạm bạc rót cho mình thêm một ly trà.

Khi tất cả Liễu gia đi hết, Liễu gia chủ còn không quên quay đầu cảm ơn thiếu nữ kia. Cô bé vừa tài năng lại thông minh, trên người cô mang khí chất trầm ổn không hợp tuổi, cô bé là một đứa nhỏ tốt, Liễu Y Y thật may mắn khi gặp cô.

Lúc ông vội ra khỏi cửa còn nghe được tiếng nói ông vang vọng "Thư ký Khôi, tôi muốn biết bệnh tình của con gái út, thêm tình hình của chị mình! Chiều nay tôi muốn thấy tài liệu đặt trên bàn!"

-----------

Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại Bạch gia phu nhân cùng gia chủ, Lăng Băng Nguyệt, cùng ba Bạch thiếu gia.

Bạch phu nhân được mệnh danh là một cường nữ nhưng bây giờ lại kề vai chồng tự trách mà khóc như mưa. Tiếng thút thít đau thương của bà lấp đầy không gian.

"Con không muốn bọn họ thông báo hủy hôn bây giờ vì con muốn Vũ Thiên Ngạo tiếp tục đau khổ đúng không? Sự kiện này sẽ khiến họ thay đổi suy nghĩ cùng ngộ ra một vài thứ cũng sẽ quên đi chuyện hôn ước một thời gian. Vũ Thiên Ngạo nhận ra tình cảm của mình sẽ giống như đi trên dây thừng, lúc nào cũng có thể đứt?"

Cô không hổ là đứa con gái duy nhất của Bạch gia, tài trí hơn người, lại mưu mô giống ông, lương thiện giống mẹ. Không đáp lại câu hỏi của Bạch gia chủ, Lăng Băng Nguyệt tiếp tục hưởng dụng trà.

"Trà hôm nay thật ngon."

Cô nàng kia vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ấm áp nhấp trà nhưng mắt đã nhiều hơn một tia xuy tính. Ba nam nhân phía sau nhìn ly trà trên tay cô mà trầm ngâm 'Là Earl Grey số lượng có hạng sao?' Xong lại ghi nhớ vào lòng.

"Lần này ta gọi con về vì muốn nói cho con biết Bạch Liên Như cùng Lệ Á đã bị đuổi đi khỏi gia tộc, họ trộm Bạch Ấn giao cho công ty đối thủ cho nên đã bị trừng phạt thích đáng. Theo thông tin điều tra, Lệ Á còn có một đứa con trai ngoài giá thú..."

Nói xong lời cuối cùng, mắt ông có chút trầm xuống. Ông mặc dù không thích Lệ Á, nhưng mấy năm chung sống cũng sớm đem bà như một trong những người mình phải bảo vệ. Hành động của người phụ nữ đó như tát cho ông một cái.

Bạch Ấn là ấn ký quang trọng của gia tộc trong những cuộc đàm phán, nó được khắc ra từ đá nham thạch ở Cửu Mộ Thiên, nơi nóng đến mức có thể đốt mọi thứ ra tro, nó được truyền xuống từ ngàn thế hệ, một trong những bảo vật của quốc gia. Thứ quan trọng như vậy họ cũng dám lấy? Cô mới không nghĩ hai mẹ con mưu mô đầy mình kia sẽ ngu xuẩn như vậy, chắc chắn có người động tay động chân.

Nghĩ đến cảnh hai kẻ đê tiện kia chật vật dưới mưa, trong lòng Lăng Băng Nguyệt có một sự thỏa mãn khó nói, chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Môi Lăng Băng Nguyệt cong lên, nụ cười nguy hiểm lại quyến rũ một cách đáng sợ xuất hiện trên gương mặt đẹp. Thiên thần một giây trước lại trở mặt thành ác quỷ như lật giấy.

Nhấp một ngụm trà, khép hờ đôi mắt xuống, cô cất tiếng nhẹ tênh

"Bạch gia chủ, tên đầy đủ của tôi là Lăng Băng Nguyệt."

Xong cô đặt tách trà xuống, cúi đầu chào một cách lễ phép, rồi bước ra ngoài. Trên khuôn mặt bình đạm như nước, không một tia gợn sóng bỏ qua những khuôn mặt đau thương kia đằng sau.

Bạch gia đối với những lời nói chua chát Lăng Băng Nguyệt là đau lòng cùng xấu hổ. Tỉnh ngộ gì đó họ đã sớm trải nghiệm qua hai năm trước. Họ chỉ không ngờ đứa bé ngọt ngào kia lại có thể nói ra những lời cay cú đến vậy. Biểu đạt cô ghét dòng máu này thế nào, ghét gia tộc này thế nào, thất vọng gia đình này thế nào. Mặt trời sáng đến mấy cũng sẽ lặn, mặt trời nhỏ trong ký ức của họ sớm đã lặn không thấy tâm hơi...

-----------

Mọi người mau cho ta nhiều sao sao! Không thì nói mấy câu an ủi cũng tốt. Ta dạo này hơi bị chăm đấy =v= *Mau khen ta đi! Mau khen bảo bối đi!*

Hóng a ^_^~