Chương 21: Yêu đến chết cũng không buông (2)

Lăng Băng Nguyệt quay sang nhìn người bên cạnh. Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, đồng tử cô rút lại, cơ thể theo thói quen mà khẽ co giật, liên tục thở dốc.

Bạch Băng Thành là anh ba của Lăng Băng Nguyệt, người đã qua nước A để quản lý một chi nhánh nhỏ Bạch gia ở nước A.

Vốn bắt đầu là một chi nhánh nhỏ nhưng chính là nhờ một tay hắn mà một năm sau thanh danh vang vọng.

Nói một chút về Bạch gia, Bạch gia tượng trưng cho Bạch Hổ cai trị một vùng. Một trong tứ đại gia tộc lâu đời bí ẩn, thế hệ trước đã liên hôn với một gia tộc lâu đời khác ở nước Y. Gia tộc Morgan là một gia tộc có dòng máu đặc biệt của hồ tộc. Dù tỉ lệ thật nhỏ nhưng đây là lý do Lăng Băng Nguyệt là hồ ly. Hai gia tộc là tinh anh của thế giới liên hôn mà cái họ muốn tạo ra là thần

Thế hệ mới của hai gia tộc là sáu đứa trẻ, bốn đứa con trai, hai đứa con gái, theo thứ tự là Bạch Khiết, Bạch Băng Thành, Bạch Liên Như, Bạch Thiên Minh, Bạch Băng Nguyệt, và cuối cùng là Bạch Băng Vũ đứa con duy nhất của chị của gia chủ hiện tại.

Mặc dù Bạch Liên Như là con ngoài giá thú vẫn được đưa tên vào gia phả vì cô ta thật sự là một tinh anh, bọn họ thật sự tạo ra năm đứa trẻ quái vật.

Bạch Băng Thành lớn thứ hai, hắn có đôi mắt ôn nhu, màu mắt ngọc bích cứ như xoáy sâu vào trong lòng người, mũi cao, môi bạc câu dẫn, mái tóc nâu từ cha bóng mượt, như vậy yêu nghiệt, như vậy động lòng người. Hắn từ nhỏ đã là thiên tài về chế tạo cơ khí, con rùa vàng trong mắt mọi phụ nữ. Nhưng người ta không biết, hắn là kẻ điên, chính xác hơn là nhà khoa học điên. Bạch Băng Thành là một trong những người thông qua bài kiểm tra của Ed, một thiên tài về khoa học và ma thuật. Ở năm 20 tuổi, hắn tạo ra một bài kiển tra khiến cả thế giới không ai coa thể phá giải.

Ba mươi lăm năm sau, có ba người giải được nó, là ba anh em nhà Bạch gia, lứa tuổi là lớn nhất là mười sáu và nhỏ nhất là mười ba. Không ai có thể ngờ một bài kiểm tra khó khăn đến vậy, lại bị giải dễ dàng bởi ba đứa trẻ khiến cả thế giới chấn động.

Ba đứa trẻ được Ed nhận làm học trò khiến nhiều người ghen tị đến đỏ mắt đều khen Bạch gia gen thật tốt, đứa con gái thứ ba mặc dù là con ngoài giá thú nhưng lại xinh đẹp tài giỏi sớm được nhiều trường học nổi tiếng bồi dưỡng.

Mọi người thiếu điều đạp cửa chúc mừng, Bạch gia sau như diều gặp gió, xưng bá thương trường đánh qua nước ngoài.

Anh chị như vậy tài giỏi chả trách mẹ không yêu cô. So với hắn cô chỉ là một kẻ vô dụng.

Lăng Băng Nguyệt từ nhỏ đã không có sự yêu thương từ gia đình, cô là một đứa trẻ vô dụng luôn bị đem ra so sánh với anh chị.

Cô không thông minh, lại không đặc biệt, nên ở nơi sức mạnh là tất cả này cô vốn không được yêu thương. Năm cô lên bảy tuổi, mẹ vì biết cha có một đứa con rơi bên ngoài nên nháo một trận đòi ly dị rồi bỏ đi, hai người mỗi người chăm một đứa con, nhưng cô chính là bị cô lập.

Mẹ từ nhỏ yêu thích sự hoàng hảo cho nên cũng không thể mang cô về gia tộc nàng, nơi chỉ yêu thích sự hoàng mỹ. Nàng mang anh ba đi, vì anh từ nhỏ đã rất xuất sắc, ở nơi đó sẽ không bị khó dễ.

Cha là không muốn cô, ông cũng giống như mẹ nhưng ông lại chọn anh hai.

Cả hai đẩy qua đẩy lại, cuối cùng là vì quá thương mẹ nên cha chịu thua, ông chấp nhận nuôi Lăng Băng Nguyệt.

Anh tư vì không chịu được ồn ào ở nhà đã chọn ở cùng với thầy.

Cha đối xử với cô rất tốt, tất cả mọi thứ đều cho cô, nhưng lại chưa từng cõng cô hoặc nắm tay cô, cũng không thân thân cô, rất nhiều lúc cô sẽ đứng từ xa nhìn gia đình người khác mà ao ước nếu đó là mình thì sẽ thế nào?

Mẹ rất thường xuyên về thăm nhưng không khí xung quanh hai người vẫn luôn như đông cứng lại, như đá mã không tan.

Nàng mua rất nhiều đồ chơi cho cô nhưng mẹ lại không biết, cô không thích màu hồng mà là màu trắng, mẹ không biết cô không thích violin nhưng là piano, mẹ không biết cô thích những quyển sách xinh đẹp thay vì những con búp bê đáng yêu. Nhưng tất cả cô đều giữ lại chỉ vì cô có một ý niệm, là đồ của mẹ, là mẹ cho cô nên cô luyến tiếc a...

Cô gái nhỏ mỗi đêm sẽ dùng những thứ đó để mơ mộng, trong mơ cô sẽ được mẹ ôm trong vòng tay, ngửi lấy mùi hương của mẹ. Yên ấm mà ngủ say, tự lừa bản thân mình là mẹ vẫn cần mình, vẫn nghĩ đến mình.

Nhưng cha lại đưa một người phụ nữ và một cô bé lớn hơn cô hai tuổi về. Bạch Băng Nguyệt lúc nhỏ còn nghĩ mình sẽ có bạn, mong rằng sẽ là có người hiểu mình nhưng người cô yêu nhất lại là người khiến cô sa vào tuyệt vọng.

Anh hai rất thích chị, cô cũng rất thích chị, chị rất đẹp, chị cũng rất tốt. Từ khi chị theo cha về, anh tư về nhà thường xuyên hơn nhưng anh tư thật xấu! chỉ chơi với chị không chơi với cô, cô thật tủi thân a...

Mẹ sớm ít về thăm, lại về thăm lần nữa, lần này anh ba cũng về theo mẹ.

Cô không hiểu vì sao sao anh ba mới gặp đã rất thương chị, nhưng chính mình lại ảo tưởng tương lai tươi sáng của năm người.

Bạch Băng Nguyệt vì lớn lên trong sự lạnh lẽo nên cô rất rõ các anh không thích cô.

Một lần ở sau vườn hoa, chị và cô vì chơi quá dùng sức mà để mông chạm đất. Cô chính là chỉ dám nuốt nước mắt đứng dậy nắm tay chị thì anh hai cùng anh ba chạy đến hất tay cô rồi hỏi han chị.

Cô gái bé nhỏ đứng từ xa, chỉ có thể nuốt nước mắt, chân đau nhói, mông nhỏ cũng rất đau, nhưng mà lại không dám nói gì quay lưng bước đi. Sau đó, dường như mỗi lần chị bị té cô sẽ là người chịu phạt. Mẹ không biết thế nào cũng rất thích chị.

Cô gái bé nhỏ co mình chịu những đau thương rồi lại mỉm cười. Tuổi thơ không tươi đẹp tạo một nỗi ám ảnh lớn trong lòng cô, cô nghĩ chỉ cần mỉm cười giống chị họ sẽ yêu cô.

Dần dần cô lại hiểu rằng, tình cảm gia đình này không dành cho cô, cô chỉ là người ngoài.

Khuôn mặt Lăng Băng Nguyệt biến trắng. Mắt cũng trợn lên sợ hãi, cả người co nhỏ lại, tay ôm lấy đùi mà run rẩy trong góc ghế.

Miệng luôn luôn vang lên câu vang xin

"Đừng đánh...xin ca ca, đừng đánh."

" Sẽ đau, sẽ rất đau."

"Em không dám nữa...làm ơn...làm ơn." k

Dù không có một giọt nước mắt nhưng lại đáng thương đến tột cùng. Suối tóc đen chảy dài, đôi đồng tử đối lập bắt đầu hiện lên tính toán, mắt đỏ như ngọc biến trở thành màu hổ phách, bên trong xuất hiện ký tượng kỳ lạ.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cô phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Chạy! Phải chạy thật nhanh khỏi nơi này!

Bạch Băng Thành tuấn lãng khuôn mặt ánh tia ngạc nhiên, sau nhiều năm gặp lại. Dù cô thay đổi thế nào nhưng cô bé này vẫn chính là sợ hắn. Lúc trước, chắc chắn hắn sẽ lấy nó làm tự hào nhưng hiện giờ trái tim lại âm ỉ đau. Bao nhiêu lời chuẩn bị nói với cô cũng bị kìm nơi cổ họng không chỉ có thể chua xót nhìn thiếu nữ.

"Hai đứa đang làm gì vậy?" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Quyền lực mà mềm mại.

----------------

Ta dạo này thật bận, khó lắm mới có chút thời gian để viết cho các nàng. Có chút ngắn thật xin lỗi nhé @_@