Chương 107: Toàn thế giới không còn gì ngoài người kia.

Biết công việc của mình đến đây là kết thúc, Doãn Hiên cũng không tiếp tục dây dưa, hắn không ham thích ở lại địa bàn của đối thủ.

Mặc dù nói như vậy, nam nhân vẫn không kìm được, lưu luyến quay đầu lại. Thật tiếc thứ hắn nhìn thấy chỉ có một đầu tóc đen mềm mại với cái gáy nhỏ trắng như sứ.

Lam Ly liếc thấy ánh mắt nuối tiếc của nam nhân, lại quay đi làm như không thấy, cũng không đưa người che đi tầm nhìn của hắn.

Không phải Lam Ly đột nhiên nổi lên lòng trắc ẩn, hắn chỉ là đồng cảm.

Có thể là ở một khoảnh khắc nào đó, bọn họ đã có chung một loại cảm súc.

Nó là một thứ vừ chua chát vừa quyến luyến, lại chỉ có thể câm nính ngước nhìn, toàn thế giới không còn gì ngoài người kia.

Chờ đến lúc Doãn Hiên hoàn toàn rời khỏi, Lam Ly ôm Bạch Băng Nguyệt trên tay, không khỏi nở nụ cười tang thương.

Mặc dù thế giới của bọn họ khác nhau, thì cả hai vẫn có thể giống nhau một cách kỳ lạ.

--

Sự trở về của Bạch Băng Nguyệt biến mọi thứ trở lại bình thường. Người làm ai ai cũng mang trên môi nụ cười rạng rỡ, hoa trong vườn dường như càng thêm tươi mới.

Vì sao? Vì ai cũng cảm thấy Lam thiếu nhà bọn họ cuối cùng cũng vui lên rồi!

"Cạch" tiếng cửa gỗ chậm rãi mở.

Ánh nắng buổi sớm vẫn không quá gắt gao, dịu dàng đáp lên mông nhỏ của người nào đó.

Bạch Băng Nguyệt nho nhỏ một đoàn, chổng mông nằm trên giường, cặp má béo bị ép đến biến dạng, bên miệng ẩn hiện chất lỏng khả nghi.

Lam Ly đứng ở cửa phòng, kéo kéo khóe môi liếc nhìn chiếc qυầи ɭóŧ in hình Doraemon ấu trĩ của cô bé. Hắn đi đến bên giường, theo thói quen nhặt lấy cái chăn màu trắng dưới đất.

Phòng ngủ này đáng lẽ không phải là của Bạch Băng Nguyệt, nói đúng hơn là không phải là của một mình cô bé.

Bởi vì nơi đây gần nhất với thư phòng, cho nên được Lam Ly dùng làm phòng ngủ. Con người hắn ưu nhã lại đơn giản, phòng ngủ cũng trang trí theo phong cách đó.

Bạch Băng Nguyệt có tật xấu lúc ngủ hay đá chăn. Vì lo lắng cô bé lạnh mà mắc bệnh, Lam Ly bình thường sẽ thức dậy lúc nửa đêm, đi qua giúp cô bé sửa lại chăn mền.

Hành động này của hắn lặp đi lặp lại được một khoản thời gian, nhưng tật xấu này vẫn chưa được sửa.

Cảm thấy đây không phải là kế lâu dài, Lam Ly ra lệnh chuyển hết tất cả đồ của cô bé qua phòng mình, từ đó về sau phòng ngủ của hắn có thêm một cục bột.

Mà bởi vì cục bột này, sàn gỗ truyền thống được trải thêm một lớp thảm dày, vật nhọn và vật cứng đều bị dọn đi, đến bức tường đá cũng được bọc một lớp foam mỏng đi theo tông màu cô bé thích. Tất cả đều bị thay đổi để tránh làm cục bột kia bị thương.

Lão quản gia lúc đó còn vừa nghe lệnh vừa tấm tắc, thiếu gia cậu thay đổi rồi.

Trở lại với hiện tại.

Bàn tay lớn kéo dậy Bạch Băng Nguyệt. Thiếu niên áo trắng mộng mơ cười cười hô.

"Cục bột nhỏ, dậy nào, thái dương gia gia sắp thiêu khét cái mông." Lời nói ấu trĩ đến tận cùng.

Bạch Băng Nguyệt bị đánh thức, lơ mơ ngước nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt. Thấy nam nhân vẫy tay kêu mình lại, cô bé thành thành thật thật bò xuống giường, ngơ nhác đi về phía hắn.

Bộ dáng nghiêm túc nghiêm túc, nhưng bước chân lại xiêu xiêu vẹo vẹo đến buồn cười, vất vả một lúc mới tìm được vòng tay quen thuộc.

"Tiểu Nguyệt, hôm nay muốn ăn gì nào?"

Đỉnh đầu phát ra thanh âm trầm ấm, cô bé gật gù thốt lên.

"Cà phê đen."

--

Thật sự không nổi huhuhu. Không có hứng thú viết huhuhu o(〒﹏〒)o

Hóng nga~