Chương 1: Bị cưỡng?

Đối với những đứa trẻ không biết mình sinh ra từ lúc nào, các dì sẽ lấy ngày đầu tiên chúng đến cô nhi viện là ngày sinh nhật, A Viên rời khỏi cô nhi viện đã lâu, vẫn tổ chức sinh nhật cho cô vào ngày đó, tính ra cô ít nhất cũng phải 30 tuổi, vẫn độc thân, không có người thân làm bạn, một mình ngồi ở trên lan can đá của cầu vượt cầm lon bia uống mừng sinh nhật, nhìn lại ba mươi năm mình trải qua, không biết nên khóc hay nên cười. Một chân của cô bị yếu bẩm sinh, nghe nói là di chứng của căn bệnh bại liệt, hơn một tuổi còn lê chân không thể đi lại bình thường, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cô bị cha mẹ ruột bỏ rơi.

Lúc chuyển đến cô nhi viện, cô không thể thích nghi với môi trường như những đứa trẻ đến cô nhi viện khi chúng hoàn toàn không biết gì, tuy rằng ấn tượng về cha mẹ ruột dần dần mơ hồ, nhưng cũng không thân thiết với dì chăm sóc bọn họ, lại khập khiễng một chân, càng trở nên im lặng hơn.

Thế nhưng, A Viên khá ngoan, không nói nhiều, tay chân rất nhanh nhẹn, từ nhỏ đã chịu giúp dì dọn dẹp bàn ghế giường chiếu, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau người lớn, cũng không khiến người ta chán ghét.

Sau đó lên tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, thành tích không tốt cũng không xấu, cũng không được giáo viên chào đón, quan hệ với bạn học cũng bình thường, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân, hơn mười năm trời chạy vạy đủ thứ nghề mưu sinh, mới đầu, một ngày ba bữa khó có thể duy trì, chỉ có thể làm một số công việc nặng nhọc, giúp nông dân trồng rau trong nhà kính, xới đất bón phân bằng đôi chân khập khiễng trong cái nóng bức, thậm chí đổ mồ hôi đầm đìa trong lò gạch nung gạch bùn cùng đàn ông.

Không thể đếm được đã chịu bao nhiêu khổ sở, đêm khuya, cuộn mình trong căn phòng trọ nhỏ vỗ về cái chân khô héo kia khóc.

Cũng may, chậm rãi vượt qua, sau đó lại thử tìm kiếm công việc tương đối thoải mái trong thành phố. Từ một nữ công nhân may vá của nhà máy đến nhân viên bán hàng, nghề nào cũng ghét bỏ cô là một người tàn tật, cuối cùng, làm lâu nhất dĩ nhiên là một thẩm mỹ viện, cô tự biết hình ảnh của mình xấu, chuyên tâm nghiên cứu thủ pháp chăm sóc khuôn mặt và massage giác hơi, nhất là tay nghề trị liệu chân mà các cô gái cảm thấy xấu hổ. Kỹ năng của A Viên rất thuần thục, tính tình cũng khéo léo hơn rất nhiều, cuối cùng đã khẳng định được địa vị của mình trong thẩm mỹ viện, rất nhiều phu nhân giàu có đều thích đặt trước A Viên đến phục vụ, cuộc sống mới khá giả hơn một chút, từ phòng trọ nhỏ chuyển đến nhà lầu mới rộng năm mươi mét vuông, dù phải trả nợ hàng tháng nhưng cô cũng là người có nhà không phải sao?

A Viên uống cạn một lon bia cuối cùng, "Ha ha" nở nụ cười, vỗ cái chân nhỏ, gái ế ba mươi tuổi, không chừng còn sót lại người như cô.

Ngày mai thay ca được nghỉ ngơi, phải trở về cô nhi viện thăm dì, còn mấy đứa em, tháng này trả nợ xong vẫn còn dư tiền, có thể mua nhiều đồ ăn trở về.

Khóe miệng A Viên nở một nụ cười, gió đêm thu rất thoải mái, phía sau lan can cầu cũng rất thoải mái, cô cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình nhẹ đi, mềm mại, ấm áp, giống như một sợi lông vũ.

"Tôi... chắc là say rồi..." A Viên vui mừng hớn hở nghĩ, trước mắt dường như có một mảng lớn màu đỏ chói mắt lướt qua hai má của cô.

"Ngứa - - " A Viên vô thức lẩm bẩm, vươn tay muốn quét đi màu đỏ chướng mắt.

[*] Bắt đầu từ đoạn sau mình thay đổi cách xưng hô.

"Hửm - - đừng làm loạn - - nghe lời - - " Một giọng nam nhân mơ hồ phả ra hơi thở nóng hổi ở bên tai, y phục trên người dường như cũng bị cởi ra, làn da lộ ra ngoài không khí, lạnh không? Nhưng có một thứ giống như lò lửa kề sát nàng, băng hỏa lưỡng trọng thiên?[1]

[1] 冰火两重天: Nó có nghĩa là chấp nhận hai tình huống rất tương phản trong một khoảng thời gian ngắn.

A Viên cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, gái ế 30 năm, nhờ cái chân tàn tật kia ban tặng, chưa từng chính thức nói chuyện yêu đương với một người bạn trai, lịch sử yêu đương hoàn toàn trống rỗng, thế nhưng, không ai có thể ngăn chúng ta thỉnh thoảng có những giấc mơ tình ái, phải không?

Nữ hài tử nào, chưa từng ao ước được nam tử mình thích dịu dàng ôm vào trong ngực che chở? Thì ra, Xuân Mộng cũng có thể làm chân thật như vậy - - "Ưm", một tiếng thở dài hài lòng tràn ra giữa môi, mặc dù, theo sau là khinh bỉ chính mình một phen.

Trong thời đại Internet này, đâu đâu cũng có muôn hình vạn trạng giáo dục vỡ lòng, gái ế lớn tuổi què chân thì sao? Chưa từng ăn thịt heo nhưng từng thấy heo chạy, ta mơ mộng xuân này có vẻ là sự thật!

Nhưng mà, chỉ mơ một giấc mộng mà thôi, không cần phải thực tế đến mức đau đớn, phải không?

"A ——" A Viễn đang hưởng thụ mộng đẹp toàn thân run rẩy, cơn đau dữ dội từ bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể khiến nàng đột nhiên phát điên, nàng đột nhiên nhấc người lên, dùng tay chân đánh tan màu đỏ mông lung trước mắt!

"Đừng nháo - - a - - ".

Tại sao? Có giọng nói của một nam tử vang lên bên tai?

Đây không phải là mơ?

Là thật?

Chính mình - - bị - - cưỡng bức- -? Đang?

A Viên kinh ngạc toát mồ hôi hột, nàng giơ tay dụi mắt, nhìn, lại dụi mắt, lại nhìn

Ai sẽ nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra?

Không có cầu vượt, không có gió thu, không có bia, trước mắt rõ ràng là một cái chăn đỏ rực bị chà đạp, bản thân trơ trụi nằm trên giường kháng, theo như nàng nhìn thấy, còn có một cái bàn gỗ đốt hai ngọn nến đỏ nổi bật nhất.

Và... một nam tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!

Lúc này đang vô cùng kinh ngạc vô cùng khó hiểu nhìn A Viên, miệng há lớn, tựa hồ đang hỏi đây là chuyện gì xảy ra!

"Bị cướp bóc? bị bắt cóc? đoạt tài đoạt sắc?" A Viên nhanh chóng phán đoán trong đầu, đây là một vùng núi hẻo lánh nào đó phải không? Nhìn căn nhà rách nát đơn sơ này, chắc là trong nhà không cưới nổi nương tử, chỉ có thể dùng bạc mua một người, sau đó ngủ say, bị bọn buôn người bán đến đây?

Đầu của A Viên càng ngày càng lớn, làm sao bây giờ? Nam nhân này tiêu tiền tài, vậy nhất định không cam lòng thả mình đi? Những hình ảnh trên TV về cảnh bị trói và ném xuống tầng hầm đột nhiên xuất hiện, mồ hôi lạnh lần nữa thổi quét, tuy rằng, bên cạnh nàng thiếu nam tử, nhưng cũng không thể dùng cách này để ép buộc một người!

Nam tử bị đạp xuống đất kia từ trong sững sờ phục hồi tinh thần, một tay chống dưới đất, vậy mà - - cứ trần trụi như vậy - - đứng lên!

"Ngươi...... ngươi đừng tới đây!"A Viên không thèm nghĩ ngợi nữa, vội vàng dùng hai tay túm lấy chăn bông màu đỏ chắn trước người, cơn đau dữ dội vừa rồi lại thấm sâu vào cơ thể nàng, khó phân biệt là mồ hôi hay nước mắt, trượt dài trên mặt nàng.

Nam tử kia lại kinh ngạc, hắn mở miệng, tựa hồ muốn thuyết phục cái gì đó, thấy vẻ mặt A Viên hoảng sợ và tuyệt vọng, lại lần nữa từ bỏ.

Hắn chộp lấy y phục treo trên lưng ghế mặc vào người, sự hoảng sợ của A Viên cuối cùng cũng tiêu tan một chút, nhưng nàng vẫn rất cảnh giác, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nam tử kia không chớp mắt.

Kỳ thật, dáng người của gã này vẫn siêu cấp tuyệt vời, tỉ lệ tam giác ngược dưới ánh nến, bả vai và hai tay to lớn, hai cái chân dài - - hai cái mông rắn chắc, hơi hiện ra ánh sáng vàng nhạt.

A Viên nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt từ cổ họng của mình.

Nhưng mà, hắn đang mặc y phục gì vậy? Không phải áo sơ mi, cũng không phải quần tây, lại càng không phải áo t-shirt cao bồi, áo choàng dài màu trắng rộng thùng thình, quần dài màu đỏ, lại khoác lên một chiếc áo choàng giống như áo khoác vải đỏ.

A Viên nhìn ngây người, đây là lễ phục thành hôn của gã này? Chạy theo phong cách thời trang cổ đại? Tư tưởng đi trước thời đại như vậy, không nên ở lại vùng núi nghèo nàn này mua nương tử sống qua ngày!

Tóc của người này bị làm sao vậy? Dài như vậy sao? Còn búi tóc trên đỉnh đầu.