Chương 1

An Noãn sống lại.

Sống lại vào mười năm trước, thời điểm cô 22 tuổi.

Lúc chết, Cố Ngôn Thịnh, người chồng tốt mà người đời ca ngợi, dùng con dao sắc nhọn đâm vào l*иg ngực cô, anh nói: "An Noãn, tôi chưa bao giờ yêu cô, ngay cả thân thể cô cũng cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét. Cô biết không? Dao Dao ở trên giường so với cô xinh đẹp gấp trăm lần, mà cô giống như xác chết, vừa lạnh vừa cứng..."

Vừa lạnh vừa cứng?!

An Noãn không khóc không nháo, từ nhỏ được giáo dục tốt, làm cho cô chỉ liều mạng chịu đựng đau đớn đến tê tâm liệt phế.

"Không phải cô rất yêu tôi?" Vậy lấy cái chết của cô để thành toàn cho tôi và Dao Dao, tôi sẽ cảm kích cô!”

Thanh âm âm trầm cùng với con dao bén nhọn kia từ l*иg ngực cô rút ra.

Máu tươi trong nháy mắt bắn tung tóe trên gương mặt ôn nhuận tuấn mỹ của hắn, đem sự vô tình của hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười vân đạm phong khinh... Thật giống như, đối mặt không phải là người vợ yên lặng trả giá mười năm của hắn.

An Noãn đến khi chết cuối cùng vẫn mở to hai mắt, thề sẽ đem tất cả sự tàn nhẫn của người đàn ông này khắc sâu vào trong xương cốt!

Họ đã kết hôn được 10 năm.

Hai người thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

An Noãn từ nhỏ cầm kỳ thư họa, thông minh hơn người. Sau khi kết hôn với Cố Ngôn Thịnh năm 22 tuổi, cô thu liễm tất cả hào quang của mình, tận tâm làm tốt bổn phận của người vợ, từ bỏ tất cả mọi thứ của mình, dốc hết khả năng để hắn một bước lên mây, giúp hắn từ hào môn đi trên con đường thế gia.

Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Cố Ngôn Thịnh sẽ tự tay gϊếŧ cô, lấy An thị diệt môn làm sính lễ cho người hắn yêu!

Cô hận.

Hận thấu xương.

Cũng may ông trời có mắt!

Tai nạn xe hơi ngoài ý muốn này, làm cho cô trở lại năm mà cô vẫn chưa lấy hắn làm chồng.

An Noãn cắn chặt cánh môi.

Cô gắt gao nhìn người đàn ông đυ.ng xe cô trước mặt, Diệp Cảnh Hoài, đứng đầu tứ đại gia tộc hào môn Thanh Thành, Diệp gia tam thiếu gia!

Một khuôn mặt kinh diễm điên đảo chúng sinh, chiều cao 1m88, có thể so với bức tượng điêu khắc vóc người càng hoàn mỹ hơn, nam nhân đẹp trai nhất Thanh Thành, không có một.

Nam nhân sinh ra như thế, lại là bại gia tử nổi danh ở Thanh Thành. Ham chơi đến mất trí, phong lưu thành tính, nữ nhân từng chơi so với người đàn ông cô từng gặp còn nhiều hơn, túng dục xa hoa lãng phí đến mức khiến người ta không thể mở miệng, nhưng duy nhất là kiếp trước, Cố Ngôn Thịnh đấu thế nào, cũng không đấu được!

"An tiểu thư coi trọng tôi?" Bị người ta nhìn chăm chú như thế, đôi mắt thâm sâu của Diệp Cảnh Hoài nhẹ nhàng liếc nhìn.

Giọng nói từ tính du dương, mang theo ý vị độc đáo, rõ ràng là lời khıêυ khí©h, từ trong miệng hắn lại dễ nghe.

"Vâng." Cô hoàn hồn và đột nhiên thừa nhận.

Dứt lời.

Kích động không phải Diệp Cảnh Hoài, ngược lại là bạn thân tốt nhất của cô là Hạ Kiêu Kiêu, cả người cô đều muốn nổ tung rống lên, "An Noãn, cái nha đầu đυ.ng hư đầu óc sao?! ”

Đáy mắt Diệp Cảnh Hoài hiện lên một tia tình cảm không dễ phát hiện, biểu hiện ra là thờ ơ lạnh nhạt cười.

" Ngươi có biết tên yêu nghiệt này là ai không? Ngươi có biết tên này cặn bã như thế nào không?" Hạ Kiêu Kiêu hướng về phía An Noãn, "Hắn ta ngoại trừ xinh đẹp biết chơi phụ nữ ra thì không làm nên trò trống gì, ngươi ngược lại còn thừa nhận coi trọng hắn, ngươi hôm nay ánh mắt đột nhiên bị mù sao!”

Cô quả thật mù mắt, mới có thể yêu ngụy quân tử nham hiểm xảo trá Cố Ngôn Thịnh!

Sáng sớm hôm nay các nàng đến Núi Thanh Hòe cầu phúc, trên đường lái xe xuống núi, đối mặt đυ.ng phải một chiếc xe thể thao màu đỏ cấp tốc, cũng may người điều khiển xe thể thao nhanh tay, xoay nhanh một cái tránh được va chạm chính diện, nhưng vẫn mạnh mẽ đυ.ng phải nhau.

Cả hai xe đều bị hư hỏng nhẹ nhưng không ai bị thương.

Mà cô lại bởi vậy, trọng sinh!

An Noãn không trả lời Hạ Kiêu, chỉ hướng về phía Diệp Cảnh Hoài, hỏi anh: "Dám cướp hôn sao?”

"An Noãn!" Cả người Hạ Kiêu Kiêu lại không bình tĩnh, cho dù Diệp Cảnh Hoài rất đẹp trai, nhưng vì một tên cặn bã, An Noãn ngay cả kết hôn cũng không kết hôn sao?!

"Ngày 18 tháng sau tôi kết hôn, anh dám đến sao?" An Noãn gằn từng chữ, nói rõ ràng.

Diệp Cảnh Hoài dùng mấy giây thời gian để tiêu hóa lời An Noãn nói.

Chậm rãi, anh lạnh nhạt nói, "An tiểu thư sợ thật sự nên đến bệnh viện kiểm tra lại não bộ.”