Chương 44: Lê Lão

Trương Hàn đột nhiên lạnh run, sắc mặt bất thiện nhìn vòng tay chính mình đang cầm.

Nói thầm:”Quả nhiên không phải vật gì tốt...”

Lắc lắc đầu, hắn nắm chặt mà ném đi thật xa.

Trương Hàn cứ đứng im ở đó, rồi móc trong lòng ngực ra một chiếc vòng tay y hệt hồi nãy.

Sắc mặt hắn không quá tốt, mặc dù có đoán trước nhưng không ngờ nó chơi thật!

Mấy thứ không rõ lai lịch thường tà ma, quỷ dị cực kỳ, cho dù có ném đi thì nó cũng tự quay trở về.

Chính là dùng keo 505 cũng chưa chắc đã sánh vai được, độ dính phải nói là phi thường!

Trương Hàn khóc không thành tiếng, loại đồ vật này chính là tiêu biểu của những thứ nuốt không được trôi! Cmn, hằng ngày phải sống trong lo sợ, cảnh giác thứ này có cơ quan để rồi chết chừng nào không hay!

Trương Hàn biểu thị: Ta khổ a!!

Nhưng không còn cách, bây giờ ném không đi, đánh cũng không lại, thỏa thỏa một cái tuyệt vọng nam, thỏa thỏa người chồng bất lực! Khụ khụ...!

Để chiếc vòng vào trong Túi Trữ Vật, hắn lại tiếp tục lên đường, lần này là hoàn toàn tăng tốc đến nơi Chỉ Dẫn.

Trong suốt quá trình này hắn hoàn toàn mở mắt, nhưng giống như lúc trước, Bóng Ma cũng không trở lại.

Đối với việc này, Trương Hàn không biết nên khóc hay nên cười, bỗng dưng bị đặc biệt đối xử, cảm giác này có chút phiêu~ Bất quá nghĩ tới Bóng Ma kia độ quỷ dị, tâm liền lạnh nửa phần.

Nói không có âm mưu, ai tin a! Quỷ dị như vậy, đằng sau chắc chắn có lạ thường!

Hắn không muốn phiền phức, cũng không muốn tham gia vào bất cứ vòng xoáy tranh đấu.

Nếu không phải vì cứu Quách Giản Nhi, hắn đều có chút nghi ngờ chính mình có tới nơi nguy hiểm như này không.

Mạng sống chỉ có một, Trương Hàn không muốn dùng nó trêu đùa nhưng không hiểu sao lại cứ bị kéo vào, lần nào cũng dùng mạng đặt cược.

“Ta cái này người hiền lành, luôn bị kéo vào mấy việc phiền não a~” Trương Hàn thở dài nói.

Trương Hàn tiếp tục chạy nhanh, nhìn Hệ Thống mấy dấu chấm trên bản đồ, tâm có chút ngứa ngứa nhưng vẫn cắn răng mà chạy.

Trong lòng hò hét phẫn nộ:’Xem như các ngươi may! Nếu như nơi này không có chuyện quái lạ đến thế, ta liền cho các ngươi biết đến nỗi đau!’

Trương Hàn sau khi gặp Bóng Ma thì gan liền teo, chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh chứ nói gì báo thù rửa hận!

Đối với cơ hội trời cho cứ thế bị chính mình nỗi sợ làm mất đi, Trương Hàn cắn răng nghiến lợi.

Lắc lắc đầu, Trương Hàn cứ thế mà chạy tiếp.

Những việc khác hắn hiện tại lo không xong, chỉ hi vọng lấy được thứ cứu Quách Giản Nhi rồi rút khỏi đây.

Bóng Ma thứ này phát ra khí tức làm Trương Hàn sợ hãi, rất cường đại! Cho dù là lúc trước Phan Giang Hà cũng chưa chắc là đối thủ của nó!

Trương Hàn từ đây đã rõ, nơi này đéo phải Tân Thủ Thôn, đây là hang boss!

Nguy hiểm trình độ chính là Địa Ngục Cấp, một con yếu gà tân binh như hắn chỉ có phần nhận cơm hộp ra về!

Đối với lúc trước tự tin, Trương Hàn bây giờ cảm thấy có chút ngây thơ, hắn ngay cả Luyện Thể Cảnh còn chưa vượt qua đã như thế, sau này lại thế nào?

Núi cao còn có núi cao hơn! Thế gian không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn!

Trương Hàn mặc dù nói mình Tu Vi không mạnh lắm, thực ra cũng có chút tự hào.

Tầm nhìn thấp làm hạn chế trí tưởng tượng! Hắn cũng giống như con ếch dưới đáy giếng, chỉ mạnh ở vùng trời của mình, tới lúc đi ra ngoài lại chả là cái thá gì!

Đối với bây giờ điều này không ảnh hưởng nhiều, chỉ là về sau chắc sẽ gặp không ít khó khăn.

Bất quá bây giờ hắn đã hiểu! Không dám nói chính mình hoàn toàn điệu thấp, không hề có tí kiêu ngạo.

Nhưng hắn tin tưởng chính mình sẽ không phạm phải sai lầm coi thường kẻ địch hay quá tự tin với bản thân!

Tâm cảnh Trương Hàn trong thầm lặng có những biến hóa nhỏ, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.

Không bao lâu, rốt cuộc cũng đến nơi.

Trương Hàn nhìn đặt phía trước bàn cùng ghế đá, thần sắc quái dị.

Trong lòng thầm than khổ:’Lại thêm gì nữa a!’

Nơi này là một vách núi, ở phần rìa núi một gốc cây anh đào đứng sừng sững, có một số đóa hoa rơi xuống tạo thành tràng cảnh như tiên như mộng mờ ảo, cái bàn cũng đặt phía dưới cây.

Có thể vì ở trên cao nên nơi này tràn đầy sương mù, tạo nên một loại khí chất thoát tục, không nhiễm Hồng Trần...!

Cảnh tượng thanh tú, nhẹ nhàng lại thêm phần mơ mộng, đầy chất thơ làm Trương Hàn cảm thán:”Cũng quá đẹp a!”

“Đương nhiên là đẹp rồi, còn không phải do ta xây!” Một giọng nói vang lên khiến Trương Hàn giật mình.

Nhìn lại thì thấy ở dưới gốc cây chổ ghế đá, không biết từ bao giờ đã có một lão già ngồi bên trên.

Lão già râu tóc bạc phơ, sắc mặt tràn đầy nếp nhăn, bộ dàng gần đất xa trời nhưng sống lưng thẳng tắp, cả người phát ra sinh cơ khiến người nhìn vào phải giật mình.

Lão ta mặc một bộ bạch y, tô thêm phần tiên khí, thanh tao thoát tục, như thế là một lão tiên sống.

Trương Hàn im lặng, nghĩ thầm:’Quả nhiên đoán không sai, dạng này thiết kế chỉ có thể có người!’

Nhưng ngoài mặt vẫn treo nụ cười nịnh hót:”Hắc hắc! Lão Tiên Nhân ngươi anh tuấn phi phàm, làm việc gì đều thuận lợi, việc gì đều hơn người!”

Lão già bạch y tán thành gật gật đầu, dùng tán thưởng ánh mắt nhìn Trương Hàn.

Hắn cười nói:”Lão phu cũng không phải cái gì Lão Tiên Nhân, chỉ là một cái hưu nhàn chờ chết lão nhân mà thôi, ngươi có thể gọi ta là Lê Lão!”

Trương Hàn biểu thị: Ngươi cái này bộ dáng nói như vậy tâm không đau sao? Hồi nãy đột nhiên xuất hiện lão lão tử bệnh tim đều muốn tái phát!

Bên ngoài lại biểu hiện ngoan hiền, lễ phép chào hỏi:”Haha! Lê Lão tốt! Lê Lão tốt!”

Lê Lão gật đầu, xem như nhận lấy Trương Hàn lời chào.

“Ngươi ngồi xuống đi!” Lê Lão chỉ trước mặt mình ghế ngồi.

Trương Hàn không làm ra vẻ, tự nhiên ngồi xuống.

Lê Lão châm một chén trà, đẩy cho Trương Hàn, rồi lại làm cho mình một chén.

Lão ta nhấp môi một cái, bình tĩnh nhìn Trương Hàn nói:”Lý do tới nơi này?”

Trương Hàn ngay thẳng trả lời:”Tìm vật cứu người!”

Lê Lão thả xuống chén trà trên tay, lão gõ gõ bàn nói:”Ai?”

Trương Hàn:”Một người bạn.”

Lê Lão:”Việc gì có trước cũng có sau, ngươi chỉ đơn giản là muốn cứu một người bạn mà tới nơi này, không có ẩn tình gì ở bên trong? Hay người đó đối với ngươi rất quan trọng?”

Trương Hàn ngẩn người, vì sao hắn nhất thiết phải cứu Quách Giản Nhi? Vì sao?

Chỉ đơn giản xem nàng là bằng hữu?

Trương Hàn chối bỏ, lí do này quá gượng ép, hắn không tin một người như mình lại vì người khác xông pha đơn giản như vậy.

Lê Lão cười nhạt nói:”Nghĩ kĩ chưa?”

Trương Hàn ánh mắt khó hiểu, hắn thật sự nghi ngờ vể quyết định của mình.

Hắn và nàng chỉ xem là sơ giao, không có tình cảm gì đáng nói.

Trương Hàn nhìn hai tay của mình, tự đặt ra câu hỏi:”Ta cứu nàng chỉ vì lí do đơn giản như vậy?”

Ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, sau đó lại dần sáng lên.

Trương Hàn cười nhìn Lê Lão, rất tự nhiên nói:”Ta cứu nàng, bới vì nàng rất giống một người!”

Lê Lão đi theo nở nụ cười, phía trên bàn đá ấm cùng chén trà biến mất, vụ khí từ từ tụ lại hình thành ba thứ đồ vật:”Tiểu tử! Tuy ta đối với ngươi câu trả lời cũng không xem như vừa lòng, bất quá vận mệnh ta ngươi đã có một mắt xích chung, xem như vì phần này duyên phận tặng ngươi món quà!”

Lê Lão thân thể dần dần hư hóa, có biến mất xu thế, vào lúc gần tan biến, hắn sắc mặt nghiêm túc đánh giá Trương Hàn, dặn dò:”Ngươi nhanh chóng rút ra khỏi vùng đất, nhớ kĩ!! Đừng bao giờ quay trở lại!! Nơi này không phải cái gì đất lành! Khi cầm lấy xong ba món này, ngay lập tức trèo lên cây anh đào! Nó sẽ truyền tống ngươi ra khỏi đây!”

Nói xong thân thể hắn liền biến mất, tan biến thành các quang điểm tung bay.

Trương Hàn sững sở, mọi việc diễn ra quá nhanh, là như thế nào a?

Bất quá khi Lê Lão nhắc nhở, Trương Hàn thần sắc không khỏi biến nghiêm túc.

Nhắc nhở của hắn không quá khó hiểu, chính là muốn Trương Hàn trốn khỏi đây nhanh nhất.

Không nhìn rõ ba vật trên bàn, Trương Hàn nhét thẳng vào Túi Trữ Vật, nhanh chóng chạy đi lên cây anh đào.

Tuy không biết rốt cuộc là ai tốt ai hại, nhưng Trương Hàn không tin tưởng nơi này cho lắm, cảm giác cứ khó chịu, áp bách.

Trương Hàn khi trèo lên cây anh đào thì cảm giác mí mắt trầm xuống, đầu có chút hỗn loạn liền ngất đi.

Nếu là kẻ khác nhìn vào thì sẽ thấy hắn lúc này bỗng dưng biến mất một cách lạ kỳ.

Cùng lúc đó, phía trên cây anh đào xuất hiện một con mắt màu đen với đồng tử màu trắng, y hệt Tô Nguyệt Linh dùng để mở cửa con mắt.

Nó cứ thế mà mọc giữa thân cây, không hề có một quy luật, cứ tự nhiện liền xuất hiện.

Cảm giác quỷ dị, lạnh lẽo từ con mắt phát ra.

Sau đó nó đồng tử màu trắng điên cuồng chuyển động, như thể đang liếc nhìn chung quanh.

Cây hoa anh đào theo từng đợt chuyển động của con mắt thì hoa trên cây héo tàn, ủ rũ.

Dần dần liền hết sạch sinh cơ mà cả cây chết đi.

Con mắt liếc nhìn thân cây một cái, liền nhắm mắt lại, từ từ biến mất.

Cả quá trình quỷ dị, kì lạ, diễn ra cũng rất nhanh....!