Chương 37: Thù Hận

Trương Hàn vẫn đi theo hai người Dương Khánh.

Dẫu sao thì kế tiếp cũng cần một số người mở đường, Trương Hàn chắc chắn sẽ không dẫn đầu mà đi, kế tiếp phải nhờ kẻ khác thăm dò, hắn thì đứng ở bên quan sát! Không thể nào hoàn hảo hơn!

Kế hoạch này cũng không đến nỗi nào, đơn giản mà tiện dụng! Còn nếu có người bắt hắn dẫn đầu? Hắc! Một thân thủ đoạn của hắn để ở đâu? Chẳng lẽ không đánh nổi mấy cái tôm tép tiểu phản diện?

Nói vậy có chút cạn tình người, bất quá hắn muốn nói:Ta chính là như thế! Cắn ta a?!

Trong khi Trương Hàn chìm đắm trong suy diễn kế hoạch, Nguyễn Thiên nhíu mày đi tới gần Tô Nguyệt Linh nói nhỏ:"Tô Tiểu Thư, Lý Bát Dạ người này thực sự có thể tin?"

Trương Hàn cả người y phục liền đen nhánh, áo choàng cũng màu đen, tới mặt nạ cũng đen...Hoàn toàn là hình tượng thần bí hắc y nhân! Hỏi sao lại không bị người khác cho nghi ngờ!

Dương Khánh một bên cũng nhíu mày, tuy không nói gì nhưng Tô Nguyệt Linh biết ý nghĩ của hắn giống như Nguyễn Thiên.

Nàng ta cười nhạt, không để ý nói:"Lý Bát Dạ hắn ta thực lực có thể bằng ta, thậm chí là hơn!"

Dương Khánh, Nguyễn Thiên biến sắc, trong lòng lại phun tào:Tô Tiểu Thư, bọn ta hỏi đáng tin hay không, ngươi trả lời hắn thực lực làm gì?

Tuy nhiên vì Simp huyết mạch trong người, cả hai tất nhiên nào dám nói ra, như vậy sẽ làm mất lòng mỹ nữ!

Bất quá Tô Nguyệt Linh là thông minh hạng người, chỉ một chút xíu liền biết mình nói sai:"Tin được hay không thực sự quan trọng đến thế?"

Dương Khánh và Nguyễn Thiên trầm mặc, hiện tại chổ này cũng có hơn 40,50 người.

Bộ dáng hòa thuận thế thôi, thực chất khi vào trong bị những báo vật cho mê hoặc liền tránh không khỏi tranh chiến.

Trương Hàn đứng một bên giả vờ như thất thần thực chất cũng có phần nghe lén, Tô Nguyệt Linh thậm chí không hề nhận ra.

Trong lòng hắn cười lạnh:"Quả nhiên cũng không phải là gì tốt ý tưởng."

Tô Nguyệt Linh nữ nhân này theo Trương Hàn là một người giấu rất sâu, không chỉ tâm cơ mà còn cả cảm xúc.

Nàng ta ngoài miệng cứ treo một nụ cười nhạt, như thể mình là chỉ hàng xóm kế bên, ôn hòa như ánh nắng mùa xuân.

Cả hai bây giờ chỉ là đang lợi dụng nhau, khi thời cơ tới sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến.

Trương Hàn ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng treo một nụ cười lạnh.

Đứng ở nơi này không chỉ làm hắn khó chịu vì sự giả tạo và gượng ép.

Tô Nguyệt Linh vô cùng khó hiểu cứ tạo cho hắn chán ghét cảm giác! Từ lúc gặp nàng lần đầu tới giờ cả người hắn cứ khó chịu, cảm xúc khó kiểm soát.

Tâm Ma rục rịch vùng dậy, hắn hiểu rõ....Mình phải gϊếŧ chết nàng!

Đối với điên cuồng ý tưởng này, Trương Hàn chứng tỏ chính mình cũng hoài nghi rằng hắn bị điên! Dù sao thì người ta cũng có cái gì thù oán với mình mà tự dưng lại muốn gϊếŧ người ta!

Nhưng mà càng nhìn kĩ hắn lại thấy nàng quen mắt!

Năm đó có một số Nô ɭệ bị gϊếŧ chết lấy máu! Trương Hàn cũng ở thời điểm này mất đi hai người thân!

Hắn nhớ máu tươi được dùng cho một cái tiểu nữ hài hấp thu! Không biết bằng cách nào cái kia nữ hài khuôn mặt bị hắn nhìn thấy, hắn ghi nhớ kĩ đáng kinh tởm gương mặt nhỏ đây! Tiểu nữ hài lúc đó dùng một loại khinh bỉ như nhìn sâu kiến mà nhìn hắn, điều này là một điểm nhói trong lòng mà Trương Hàn quên không được!

Tô Nguyệt Linh gương mặt cùng tiểu nữ hài cực kỳ giống nhau, chỉ có khác là ở độ tuổi.

Nghĩ đến khả năng Tiểu nữ hài kia chính là Tô Nguyệt Linh, Trương Hàn sát tâm trỗi dậy.

Trong lòng nói thầm:Vận mệnh thích trêu đùa, thế nhưng để ta gặp lại người!

Trương Hàn cảm giác cuộc đời mình như là một trò đùa, người thân bị cướp hết, bây giờ lại trao cơ hội trả thù cho hắn? Vậy thì, rất vinh hạnh!

Biết được Tô Nguyệt Linh khuôn mặt thật, Trương Hàn liền kinh tởm, bất quá hắn cũng là cái thích diễn người, không phán xét được kẻ khác.

Tô Nguyệt Linh cả người run rẩy nhẹ, liếc trái liếc phải, sau đó nhíu mày đi tiếp.

Dương Khánh đuổi theo, nói nhỏ hỏi thăm.

Trương Hàn cúi đầu đi theo, dùng máu tươi bắn lên ba người thân.

Trong lòng nói với Hệ Thống:"Hệ Thống! Đổi cho ta Định Vị Thẻ!"

"Keng! Ký Chủ hiện tại có hơn 106 tích phân! Một cái Định Vị Thẻ là 5 Tích Phân! Xin hỏi có đổi hay không?"

Không một chút do dự, Trương Hàn nói:"Đổi 3 cái!"

Định Vị Thẻ vật này cần một thứ trên người hắn để làm định vị, giống như chip theo dõi vậy.

Bất quá một cái Định Vị Thẻ chỉ dùng được trên một vật.

"Keng! Đang bên trong quá trình thanh toán!" Hệ Thống đáp.

"Keng! Đổi thành công! Xin hỏi có dùng với 3 đối tượng trước mặt?"

Trương Hàn:"Dùng!"

Trước mặt hắn hiện lên Hệ Thống bảng đen, bên trên đánh dấu 4 cái chấm, 3 chấm đỏ, 1 chấm đen.

Nhìn vào cũng biết Trương Hàn là chấm đen, ba người liền là châm đỏ.

Thế là Trương Hàn cứ tự nhiên tiếp tục đi, che giấu trong lòng sát cơ cùng du͙© vọиɠ báo thù.

Chưa được một khắc, đã tới một cánh cổng lớn.

Cánh cổng bộ dáng cũng không khác mấy với cánh cổng kết nôi Bí Cánh, chỉ là phía trên khắc một đồ án con mắt to bự.

Trương Hàn cảm giác quái dị, hắn cảm giác con mắt này có vấn đề!

Chưa đợi hắn suy nghĩ, Hệ Thống âm thanh đã vang lên:"Keng! Chỉ Dẫn số 4 mở ra!"

[Chỉ Dẫn 4: Khi bước vào trong Ma Nhãn Đại Môn, mỗi người sẽ bị dịch chuyển đến một nơi kì quái! Bên trong có những bóng ma khi bị người khác nhìn chằm chằm sẽ móc mặt kẻ đó ra! Sau đó sẽ bị đồng hóa mà biến thành bóng ma theo! Tu Vi của bóng ma không phải Ký Chủ có thể đối phó nên đừng dại dột!

Ký Chủ phiền trong thời gian này tốt nhất là nhắm mắt lại! Tuy nhiên bên trong có một loại lực lượng mê hoặc khiến cho ta cảm thấy muốn mở mắt ra quan sát! Hãy khắc phục du͙© vọиɠ trong mình!

Ngoài ra Ký Chủ còn phải đề phòng Ma Vật hoặc người khác tấn công! Ma Vật không bị Ma Nhãn Đại Môn bên trong những con bóng ma ảnh hưởng, nến hãy cẩn thận!

Lúc Ký Chủ nhắm mắt lại, mất đi tầm nhìn, Hệ Thống sẽ tạo ra một bản đồ ảo để tìm đến mục đích điểm và những người bị đánh dấu! Ký Chủ tự mình lần theo bản đồ tìm kiếm cơ duyên và làm những gì mình muốn! Bất quá nhở cẩn thận bị dụ hoặc! Chiến đấu lúc liền càng nguy hiểm!

Tổng số Ma Vật lẫn bên trong: 17!

Số người còn sống: 65!

Số người chết: 0

Tổng số: 82]

Trương Hàn ngưng trọng, tiếp theo có thể nói là nguy hiểm trùng phùng! Tu Vi của hắn đối với nơi này đã có chút mất lợi thế! Nhất là Ma Vật không bị ảnh hưởng bởi Ma Nhãn Đại Môn liền càng khó!

Mình ngoài sáng, địch trong tối! Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bây giờ tình huống chính là như thế! Trương Hàn cũng không có cách thay đổi.

Tô Nguyệt Linh đi lên trước Ma Nhãn Đại Môn, từ trong Túi Trữ Vật móc ra 9 con mắt kì lạ.

Cả cái nhãn cầu đen tuyền, long lanh như pha lê, nhất là đồng tử lại là màu trắng! Hoàn toàn đảo ngược với người thường!

Trương Hàn đứng ở một góc, không có quan tâm nàng làm phép mở ra Ma Nhãn Đại Môn.

Hắn đang tia gái, nhìn xem ai là Ma Vật.

Tóc đen óng ả, nữ nhân, thêm cái cuối là mặc vấy khá ngắn.

Trương Hàn chỉ nhớ được ba cái này.

Bên trong đám người theo Hệ Thống ra soát là có 82 người, mà Ma Vật lại chiếm 17 người!

Vào trong chả khác nào như con mồi mà bị Ma Vật săn đuổi!

Trương Hàn muốn đánh phủ đầu một con để cho những kẻ khác cảnh giác, vào đó Ma Vật cũng sẽ bị một ít phiền phức, Trương Hàn cũng bớt đi nỗi lo.

Từ Túi Trữ Vật rút ra ngân châm, Trương Hàn đâm nhẹ vào ngón tay.

Máu tươi chảy ra, không những không trơn trượt rơi ra mà còn thần kì quấn quanh lấy ngân châm.

Phệ Huyết Kiếm là lấy khống huyết làm trung tâm, Trương Hàn những tháng này luyện tập chẳng lẽ ngay cả một cái sơ sài áp dụng cũng không biết? Làm sao có thể a!

Trương Hàn đứng đó nhắm mắt tĩnh lặng, không một ai để ý cứ như hòa làm một với Thể Giới, biến mất thành người vô hình.

Tâm hắn lặng, cả người tứ đại giác quan như đóng lại, chỉ còn lại khứu giác hoạt động.

Trương Hàn như cảm tháy mình lạc vào một thế giới hoàn toàn mới, không hề có thứ gì, chỉ có tối tăm một màu đen.

Từ từ, những dòng khí hiện ra, trên tay hắn có màu đỏ của máu.

Cả người hiện lên màu trắng xám, những kẻ chung quanh cũng như vậy.

Cảm giác này thực sự rất mới lạ, rất khó để diễn tả.

Trương Hàn cảm thấy mũi có chút khó chịu, như có cái gì hôi thối mùi hương xuất hiện.

Trên trời 3, 4 dòng khí màu đen xanh trôi nổi.

Trương Hàn lần theo dấu vết, thì thấy một bóng người cũng màu trắng xám nhưng lại pha tạp một chút màu đen.

Thấy vậy, hắn khóe miệng cong lên chiến thắng nụ cười, tay cầm ngân châm liền động.

"Vù!!"

"Phốc!" Nhất châm xuyên tâm.

Trương Hàn ở trong lòng bồi thêm một câu:"Đông Huyết!" ....!