Chương 1: Cái Giường Kỳ Lạ!

nhóm dịch: bánh bao

Thím Vương mở cửa, ánh nhìn giao nhau với một đôi mắt đen mà to, sạch sẽ, có chút ngây thơ không rành thế sự.

Làn da của cô gái trắng đến trong suốt, màu môi cũng là màu anh đào, dưới ánh mặt trời cả người như kiểu trong suốt, thế cho nên làm cho người ta có loại cảm giác không chân thật.

Ánh mắt của cô có chút mới lạ đảo qua, khóe miệng nhếch lên: “Tôi là Đỗ Thanh Miên.”

Trong con ngươi nghi hoặc của thím Vương lập tức bừng tỉnh, thím ấy khẽ nghiêng người, vội vàng mời cô vào nhà: “Thì ra là Tứ tiểu thư. Nhiều năm như vậy, có thể coi như là về nhà.”

Năm đó Tứ tiểu thư vừa mới sinh ra, cũng bởi vì âm khí quá nặng khắc mà chết mẹ ruột, lại thời gian dài khóc không ngừng, sắc mặt đều là xanh mét. Trong nhà mời mấy bác sĩ đến xem cũng không có cách nào, cuối cùng vẫn là một vị cao nhân tới cửa dán đạo phù, mới khiến cô ngừng khóc, sắc mặt cũng dần dần bình thường.

Cao nhân nói tác dụng của phù thư chỉ là nhất thời, Tứ tiểu thư thể chất đặc thù, người bình thường nuôi sống không lâu dài. Sau đó hắn thương lượng với ông Đỗ, cuối cùng là đưa người đến ngọn núi không biết tên.

Chỉ là ở trên núi nhiều năm như vậy, trông người vẫn không tốt cho lắm, nhìn cổ tay mảnh khảnh cùng làn da trong suốt kia, như kiểu một cơn gió đã có thể thổi bay cô.

Thím Vương vụиɠ ŧяộʍ đánh giá cô, nghĩ thầm chẳng lẽ cuộc sống ở trên núi quá kém, cả người trông yếu đuối đến thế.

Đỗ Thanh Miên thấy thím Vương nhận ra, một tay kéo vật thể hình chữ nhật phía sau phủ vải liền đi vào trong.

Thứ kia thoạt nhìn cực kỳ nặng, dưới sự lôi kéo của cô, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, cũng may cửa này đủ rộng, không đến mức bị chặn ở bên ngoài. Thím Vương bị sức lực của cô dọa sợ, ở bên cạnh nắm tạp dề nói: “Tứ tiểu thư, đây là cái gì, một mình tiểu thư có lôi được không? Hay là tôi gọi người đến kéo nhé?”



Nói xong lại tiến lên hai bước muốn giúp cô kéo đỡ, ai ngờ thoát khỏi lực kéo của Đỗ Thanh Miên, thứ này liền nặng như Huyền Thiết.

Hóa ra không chỉ như nặng.

Mà là thật sự rất nặng.

Trong lúc lơ là, Đỗ Thanh Miên đã mang đồ vào.

Đi vào phòng khách lộng lẫy, nhìn tầng trên lầu dưới rậm rạp không biết phòng nào là của cô, cô tạm thời dừng lại, giải thích với thím Vương còn đang kinh ngạc: “Đây là giường của tôi, đã dùng từ nhỏ đến lớn. Lần này về nhà sư phụ không dặn dò tôi cái gì, chỉ nhắc nhở tôi đừng quên mang theo giường.”

Ánh mắt thím Vương dừng ở trên vật lớn nặng nề kia, trong lòng nghi hoặc, giường nhà ai dài như vậy, vừa dài vừa hẹp, có thể ngủ được sao?

Đỗ Thanh Miên không chú ý ánh mắt của thím ấy, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, nhìn xung quanh, bỗng nhiên hỏi: “Trong nhà không có người khác khác sao?”

Lẽ ra lần đầu tiên sau mười sáu năm cô về nhà, thân nhân không nên một người đều không có ở đây.

Sắc mặt thím Vương có chút xấu hổ.

Đỗ gia tổng cộng có bốn người con, ngoại trừ chính thất, cũng chính là hai cô con gái danh chính ngôn thuận, thì cái người không có danh phận cũng có một trai một gái, con trai đã kết hôn, tổng cộng tính ra, kể cả ông Đỗ trên giường bệnh, Đỗ gia hiện tại tổng cộng có bảy người.