TG1 - Chương1: Mỹ nhân vậy mà lại là nam tử

Edito & beta: Deus Generis Iyan.

__________________________________

"Ta nghe nói lại có một người nữa đã biến mất ở thôn Bạch Hổ."

"Thật là tội nghiệp, mặc dù thôn Bạch Hổ này là thôn giàu có nhất vùng chúng ta, nhưng lại nằm trên đỉnh một ngọn núi tà ác như núi Bạch Hổ, hơn nữa còn có cái kia. Quái vật ăn thịt người. chẳng phải mỗi ngày đều phải lo lắng xem hôm nay ai mất tích sao?"

"Ngươi nghĩ xem tại sao những người mất tích đó đang yên đang lành phải chạy đến núi Bạch Hổ để tìm chết?"

" Nghe nói yêu quái trên đỉnh núi Bạch Hổ đẹp đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể gϊếŧ người, cho dù có là câu hồn ta cũng cam tâm! Điều đó chứng minh cho câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn cũng nguyện trở thành ma!"

"Có thứ gì quan trọng hơn mạng sống sao? Quên đi, đừng nhắc đến những thứ này, chỉ càng thêm xui xẻo thôi!"

Khi âm thanh ngày càng nhỏ dần, hai người nông dân đội mũ rơm cầm cuốc cũng đi ngày càng xa

Vị tăng mặc áo màu đen, hình thể to lớn mập mạp nhìn về bóng dáng những người nông dân đằng xa rồi qua lại với một nhà sư khác đang ngồi trên bạch mã và nói: "Sư phụ, hai nông dân kia mới nói rằng thôn ở phía trước chúng ta có yêu quái. Hiện tại đã sắp tới giờ Thân*, chúng ta trước tiên ở bên này nghỉ ngơi một đêm, phòng việc nửa đêm đi tới thôn Bạch Hổ sẽ không an toàn?"

(*):Giờ Thân tương ứng với khoảng thời gian từ 15:00 tới 17:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

Ngồi ở trên bạch mã là một vị sư phụ có khuôn mặt tuấn tú, trên cổ có đeo một chuỗi Phật châu màu nâu đậm, mặc tăng phục màu trắng, hai cổ áo cùng cổ tay áo được khắc hoa văn màu vàng.

Lúc này, hắn hơi cúi mắt xuống vì suy nghĩ, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt hắn, khiến cả người giống như một miếng ngọc ấm áp ngâm trong gỗ đàn hương trong tượng Phật cổ của đèn l*иg xanh, với sự dịu dàng và từ bi của Phật giáo.

Hòa thượng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:"Ngộ Không, con đi phía trước nhìn xem xem có nơi nào để nghỉ chân không."

“Được rồi, Bát Giới sư đệ và Sa sư đệ, ngươi chăm sóc sư phụ cho tốt.” Hòa thượng tên Ngộ Không là nam nhân một ngưđà nam nhân đẹp trai đeo một chiếc một vòng kim cô trên đầu, khuôn mặt kiên nghị, mái tóc hơi dài được buộc lộn xộn sau đầu, thể hiện một chút phóng khoáng và ngang ngược.

(có ai như không chứ tui thì k thích cách miêu tả đại thánh của t. Giả)))

"Sư huynh yên tâm, ngươi đi nhanh về nhanh, Nhị sư huynh và ta sẽ để mắt tới sư phụ." Người đàn ông tóc đỏ to lớn cầm cây trấn yêu vỗ nhẹ vào ngực hứa hẹn.

Nam nhân tóc đỏ rực, tay cầm hàng yêu bảo trượng vỗ ngực bảo đảm nói. Tôn Ngộ Không gật đầu, gọi ra Cân Đẩu Vân hướng về thôn Bạch Hổ mà đi. Tôn Ngộ Không vừa đi, Trư Bát Giới liền đem đinh ba ném trên mặt đất , ngồi xuống một chỗ trên tảng đá, dùng ống tay áo quạt liên tục.

Vào tháng sáu, ngày trời đặc biệt oi bức, tuy rằng đã chiều nhưng mặt trời còn chưa lặn khiến cho nhiệt độ nóng hừng hực, giống như cái bếp lò đang thiêu đốt, cái nắng nóng chiếu lên mặt đất rồi khiến mắt đất nóng lên, không khí đều mang một cảm giác oi ả khiến con người ta khó chịu.

"Sư phụ, uống nước."

Sa Ngộ Tịnh thấy Đường Tăng xuống ngựa, liền lập tức lấy ra ấm nước đưa qua.

Lúc này, từ hướng họ vừa đi tới có một người chậm rãi bước đến.

Trư Bát Giới ngồi đối diện với Đường Tăng liền nhìn thấy người này vẫn cách bọn họ một chút, chỉ có thể nhìn đến là một thân ảnh mặc bạch y.

Bằng trực giác nhạy bén của mình, Trư Bát Giới phát giác được đối phương là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, hắn ngồi thẳng dậy và dùng phép thuật để thay đổi diện mạo.

Trong chốc lát, vị sư mập mặc đồ đen lại biến thành một thiếu niên tuấn tú.

Nhìn Trư Bát Giới đột nhiên thay đổi dung mạo và hình dáng, Sa Ngộ Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt: "Nhị sư huynh, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi dung mạo?"

Trư Bát Giới liếc nhìn Sa Ngộ Tĩnh, cười nói: "Ta nhớ trước đây khi còn là Thiên Bồng Nguyên Soái, cũng là một nam tử tuấn mỹ nổi danh khắp thiên hạ, giờ lại đầu thai thành một bào thai lợn ngần ấy năm trôi qua ta lại trông giống như một con lợn rừng. Đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy diện mạo ban đầu của ta nên lộ ra bộ dáng ngốc nghếch và kinh ngạc như vậy cũng thường tình, nhưng biểu cảm của ngươi khá thú vị đấy."

Sa Ngộ Tĩnh nghe thấy điều này. Hắn sửng sốt, "Tại sao Nhị sư huynh đột nhiên muốn biến về bộ dạng này?"

Nghe vậy, trư Bát Giới mở chiếc quạt gấp với một động tác duyên dáng, Nhẹ nhàng phe phẩy quạt, tỏ ra dịu dàng nho nhã: “Có mỹ nữ, đương nhiên phải dùng dung mạo tuấn tú này để bắt chuyện với nàng chứ.”

Đường Tăng lãnh đạm liếc nhìn Trư Bát Giới không nói gì, trong khi Sa Ngộ Tĩnh cau mày khó hiểu: “Mỹ nhân?"

Trư Bát Giới lắc đầu cười, ra hiệu Sa Ngộ Tĩnh quay đầu lại.

Sa Ngộ Tĩnh quay đầu và nhìn lại, cả người liền khựng lại.

Thân hình mảnh khảnh màu trắng đã tới gần, Trư Bát Giới ra hiệu cho Sa Ngộ Tĩnh nhìn qua, hắn không kịp phòng bị, liếc nhìn vẻ đẹp nghẹt thở của người này.

Người này mảnh mai xinh đẹp, mái tóc đen buông xõa phía sau, băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt như hoa phù dung ngày xuân, đôi mắt trong suốt như lưu li, nơi khóe mắt cùng đuôi lông mày đều lộ rõ vẻ mềm mại và quyến rũ.

Dường như cảm thấy sợ hãi khi bị hai người xa lạ nhìn chăm chằm, bước chân của "nàng" bỗng rụt lại, thân thể hơi co rúm lại, rồi như cảm thấy sợ sệt mà ngước lên, lại nhẹ nhàng mà liếc xéo Trư Bát Giới. Tuy chỉ là một cái nhìn đánh giá hết sức bình thường mà ở trên người "nàng" lại toát nên vẻ kiều diễm, động lòng người. Trư Bát Giới bị một cái nhìn này mê hoặc tới xuất thần, quạt giấy trong tay rơi cái "bộp", trong lúc hốt hoảng cũng không để ý dáng người cao gầy của " nàng" mà bước tới gần. Rồi nói, "Nữ Bồ Tát, ngươi hướng chỗ nào đi?"

Tên ngốc lợn bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác, trong lòng rung động, đánh rơi chiếc quạt giấy trong tay, trong lúc ngơ ngác, hắn thậm chí còn không để ý đến bộ ngực phẳng và chiều cao cao lớn của mỹ nhân, đi tới gần mỹ nhân vài bước, Không khỏi nói nhảm: "Nữ Bồ Tát, ngươi đi đâu vậy?"

Hệ thống:[Nữ Bồ Tát? Tiểu Hồng, ngươi phải chăng giống nữ tử quá nên hắn mới nhầm lẫn?]

[Im đi, hệ thống ngu ngốc, yếu ớt không có quyền lên tiếng.]

Hệ thống:[Được rồi, tiếp tục màn trình diễn của ngươi đi.]

Phó Trăn Hồng cau mày trừng mắt nhìn Trư Bát Giới, "Ta là nam tử, ở đâu ra nữ Bồ Tát?"

Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào như suối núi chậm rãi chảy vào tai mọi người, nghe thật dễ chịu. Nhưng thực ra đó là giọng nam.

"Nam... nam tử?" Trư Bát Giới kinh ngạc đến lưỡi có chút thắt lại.

Lúc này, Trư Bát Giới giật mình cả kinh, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi. Lúc này Sa Ngộ Tịnh dường như cũng đã hoàn hồn liền tạ tội với Phó Trăn Hồng.

"Tiểu công tử lớn lên quá mức... xinh đẹp, nên ta cùng với nhị sư huynh mới nhầm người trở thành nữ tử. Mong tiểu công tử lượng thứ"

“Các ngươi là hòa thượng à?” Phó Trăn Hồng hỏi Sa Ngộ Tĩnh nhìn qua người đàn ông to lớn và đáp xuống nhà sư mặc đồ trắng, quay lưng về phía ông ta.

Phó Trăn Hồng hỏi Sa Ngộ Tịnh, nhưng tầm mắt lại là lướt qua hắn mà rơi vào bạch y tăng nhân ở đằng sau. Sa Ngộ Tịnh gật gật đầu, liền thấy ánh mắt của vị công tử này chú ý tới sư phụ mình, quần áo của y lại hơi không chỉnh tề, liền tăng cường cảnh giác rồi đứng chắn trước mặt sư phụ.

Đại sư huynh đi tìm nơi nghỉ chân, không có hoả nhãn kim tinh của huynh ấy, vị công tử này trước mắt vẫn không thể biết y là người hay là yêu. Sa Ngộ Tịnh thầm nghĩ, hắn đáp ứng với đại sư huynh phải bảo vệ thật tốt cho sư phụ, không thể bị mắc mưu của yêu quái được.

Trư Bát Giới lại không suy nghĩ nhiều như Sa Ngộ Tịnh, hắn trước giờ đều yêu thích mỹ nhân, hiện tại tuy rằng người đứng trước mặt không phải nữ tử, nhưng hắn sẽ không ngần ngại mà đối xử nhiệt tình với mỹ nhân.

"Tiểu công tử, ta tên là Trư Ngộ Năng, chúng ta là cao tăng tới từ đông thổ Đại Đường, muốn đi tới Tây Thiên bái phật cầu kinh." Chu Bát Giới giả vờ khách khí nói, mặc kệ Sa Ngộ Tĩnh cản trở, hắn vẫn nhất quyết dẫn Tiểu Hồng đến chỗ Đường Tăng.

"Đây là sư phụ của ta, Đường Tam Tạng."

Phó Trăn Hồng đi tới trước mặt Đường Tăng rồi ngồi xổm xuống để có thể nhìn kĩ vị cao tăng này. Mà Đường Tăng, vốn dĩ đang thiền định lại bởi vì nghe Trư Bát Giới nói Phó Trăn Hồng ngồi xuống lại mở mắt. Cũng vì vậy mà tầm mắt của hai người liền chạm nhau. Tuy rằng khuôn mặt này là do Phó Trăn Hồng dùng phép biến thành nên không thể bì được với dung mạo thật của y nhưng ai khi nhìn thấy y đều không thể rời mắt. Mà Đường Tăng tuy rằng nhìn trực diện hắn lại không toát lên chút thay đổi gì dù chỉ là nhỏ nhất. Hắn mặt mày an tĩnh, khí tràng chỉ mạng một cảm giác sang trọng lại nhẹ nhàng.

Đôi mắt đen như ngọc, bình tĩnh phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Phó Trăn Hồng.

Trăn Hồng ngửi thấy trên người mùi gỗ đàn hương trắng nhạt phát ra từ chuỗi hạt Phật đeo trên cổ, bình yên tĩnh lặng, tràn vào chóp mũi khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hệ thống:[ Đường Tăng xem ra cũng rất tuấn tú nhưng hắn hơi khác với những gì mà cơ sở dữ liệu truyền cho chúng ta.]

[Dữ liệu sai lệch đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa nên ta mới nói mày là một hệ thống yếu kém.]

"Đường hòa thượng," Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng, chậm rãi nói:"Ta nghe đồ đệ của người nói các ngươi là cao tăng tới từ đông thổ Đại Đường đi tới Tây Thiên thỉnh kinh, người xuất gia thương cho chúng sinh, ta đã không còn nhà để về, lẻ loi hiu quạnh, tự nguyên quy y cửa Phật, mong trưởng lão cho ta cùng mọi người đi lấy kinh."

Đường Tăng lắc lắc đầu, rồi nói: "Đường thỉnh kinh xa xôi, việc này không phải là trò đùa."

Trư Bát Giới cũng không nhịn được mà nói: "Tiểu công tử, quy y cửa Phật làm tăng nhân sao có thể sung sướиɠ bằng làm một người dân thường, không thể uống rượu cũng không thể ăn thịt, chuyện gì đã xảy ra khiến ngươi nhất quyết như vậy chứ?"

Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng thở dài một hơi:

- "Nửa tháng trước quê nhà ta xảy ra nạn đói, trong nhà chỉ còn lại có mình ta, vốn định đi đến cậy nhờ thân thích, lại không nghĩ rằng bị đối phương trang điểm thành nữ tử rồi bán ta cho một nhà phú thương làm tiểu thϊếp."

Nói đến này, Phó Trăn Hồng liền dừng một chút, thấy Đường Tăng vẫn nghiêm túc nghe hắn nói, liền hơi hơi nhíu lại mi, có chút không cam lòng lại có chút bất đắc dĩ nói:

- "Ta là nam tử, cho dù nam sinh nữ tướng cũng không thể chịu nổi sỉ nhục như vậy . Ta vô tình nghe được bọn họ chuẩn bị dùng thuốc mê với ta, ta liền giả bộ không biết liền đem thuốc tráo đổi rồi giả bộ mê man. Nhân lúc họ không để ý liền trốn đi."

"Vị tiểu công tử này thật đáng thương." Trư Bát Giới nhìn Phó Trăn Hồng như vậy cũng nổi lên sự thương tiếc cho số phận của hắn.

Mà tại một bên khác, Sa Ngộ Tịnh vốn vẫn nghi ngờ cảnh giác với hắn sau khi nghe câu chuyện này mà đã buông lỏng phòng bị mà tin tưởng tới bảy, tám phần.

Người nam tử này quần áo hỗn độn, có thể thấy là do chạy quá vội nên không thể dừng lại chỉnh lí y phục. Vừa rồi khi nhìn thấy hắn cùng nhị sư huynh, lại sợ hãi lui về phía sau một chút. Cả người và trạng thái đều giống như một người đang chạy trốn giống như lời hắn nói.

Thậm chí, nếu vị tiểu công tử là yêu quái đương nhiên sẽ không thể lãng phí thời gian như vậy. Bởi vì đợi đại sư huynh trở về hắn liền không thể thoát khgậy Như Ý của huynh ấy.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Sa Ngộ Tịnh nhìn Phó Trăn Hồng cũng nhu hòa hơn, cố gắng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, chuyến đi này có biết bao nhiêu gian khổ, cậu lại da thịt non mịn làm sao mà chịu được cái khổ ấy. Huống chi sư phụ ta vừa rồi đã đã lắc đầu, không thể mang theo ngươi được."

- "Không phải nói Phật gia từ bi sao?" Phó Trăn Hồng thanh âm có chút nghẹn ngào, hắn nhìn về phía Đường Tăng, hốc mắt ửng đỏ, đuôi mắt lại ẩn ẩn ra một chút nước mắt, giống như bông hoa đào bị sương sớm khi dễ, mang theo chút tinh tế lại mềm mại, phong tình:"Trưởng lão, ta có tâm hướng Phật, ngươi cho ta đi cùng có được không?"

__________________________________