Chương 20

Edit: Yan

Beta: Kim Hằng

- --

Từ bề ngoài hai tờ giấy này căn bản khác biệt không lớn, rất khó để nhận ra tờ giấy nào là của Thiệu Ngôn.

Tất cả đều được gấp vuông vắn lại, nếu không nhìn chữ viết bên trong thì thật sự không phân biệt được.

Đầu ngón tay của Thiệu Ngôn vẫn luôn thưởng thức hai tờ giấy, móng tay màu hồng nhạt dưới ánh đèn dường như phát ra một loại tia sáng vô cùng tương xứng với ngón tay thon dài kia.

Nhưng hiện tại Úc Đường không có tâm trạng mà thưởng thức cái đẹp.

Cô khẩn trương nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm tờ giấy, một khắc cũng không rời.

Chắc.... Chắc là không phải tờ giấy mà hôm nay cô cùng Kỳ Nguyệt viết đâu nhỉ? Vận khí của cô sẽ không kém đến mức đó chứ?

Có lẽ do ánh mắt của Úc Đường quá mức lộ liễu, Thiệu Ngôn đã phát hiện có điều không đúng. Anh nhìn thoáng qua một tờ giấy khác đặt trên bàn, sau đó nhướng mày cười, nhanh chóng cầm tờ giấy mở ra.

Nhưng lúc Thiệu Ngôn đọc được chữ trên tờ giấy, ý cười trên mặt lập tức cứng đờ, không nhúc nhích.

Mặt trên rậm rạp đầy chữ viết, ngoại trừ mấy dấu chấm than của Kỳ Nguyệt, còn có ba chữ "gà luộc" được khoanh tròn, không muốn chú ý đến cũng khó.

Gà luộc: 白 斩 鸡

Ý cười ở khóe miệng Thiệu Ngôn lập tức đọng lại, cong lên một độ cung tròn rất quỷ dị.

Úc Đường nhìn thấy phản ứng này của anh, lập tức thấy đại sự không ổn, vội vàng nhảy từ sô pha xuống đoạt lấy tờ giấy trên tay anh.

Sau đó, Úc Đường không thèm nhìn tới, nhanh chóng xé bỏ tờ giấy thành mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Cô làm mấy việc này tuyệt đối liền mạch lưu loát, giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần.

Chờ cô hủy diệt thi tích xong, thật cẩn thận nâng mắt lên nhìn Thiệu Ngôn, thấy anh vẫn trầm mặc không nói lời nào.

Không biết cậu ấy có nhìn thấy không?

Úc Đường có chút khẩn trương.

Nhưng ngẫm lại Úc Đường cảm thấy, dù sao thì cũng đã nhìn thấy, không nên nói thì cũng đã nói.

Úc Đường cho rằng mình đã xây dựng tốt công tác tâm lí, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh u ám: "Gà luộc?"

Mày Úc Đường nhảy dựng, theo bản năng lắc đầu: "Gà luộc gì? Buổi tối nay ăn sao?"

Thiệu Ngôn không tiếng động mà cười nhạt: "Có thể, không nghĩ tới..."

Thiệu Ngôn chỉ nói một nửa, dư lại một nửa kia giữ ở trong cổ họng chưa có nói ra, tâm của Úc Đường bất ổn treo chênh vênh, cào đến lòng cô càng ngứa.

Úc Đường trừng anh —— vì để làm cho chính mình nhìn qua càng có khí thế mà không ở vào thế hạ phong.

"Không nghĩ tới cái gì?"

Khẩu khí của cô càng tăng, vốn là muốn cướp quyền chủ động, nhưng lại bại lộ việc bản thân không đủ tự tin.

"Không nghĩ tới cậu đối với thịt —— cơ bắp của tôi lại có hứng thú như vậy."

Thiệu Ngôn duỗi tay vỗ bụng của mình, phát ra một trận động tĩnh, "Cậu muốn tự sờ thử không?"

Sờ thử cái quỷ!

"Vô sỉ! Ấu trĩ! Quả thực không thể hiểu nổi!"

Vì cái gì mà người này chơi lưu manh cũng quang minh chính đại như vậy, cô thật sự muốn một giây tiếp theo sẽ tát lên mặt anh!

Úc Đường càng nghĩ càng tức giận. Một nửa là chột dạ, một nửa là khó thở, cô sợ hãi Thiệu Ngôn tiếp tục ở lại nơi này, chờ chút nữa mà phát sinh thêm sự tình gì nữa không thể khống chế được, cho nên lập tức đuổi anh đi.

Thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh.

Úc Đường lúc này mới phát hiện tiếng tim đập của mình tựa hồ có chút co quắp, so với ngày thường còn nhanh hơn một chút. Ngay cả độ ấm trên mặt đều có chút không đúng, độ ấm giống như tăng lên.

Chẳng lẽ cô thẹn thùng?

Úc Đườn cô cũng có ngày sẽ lúng túng, ngượng ngùng sao?

Huống chi cái này cũng có cái gì đâu mà thẹn thùng chứ!

Vừa rồi Thiệu Ngôn đối diện ở trước mặt cô, cô đều có thể mặt không đỏ, thở không gấp. Hiện tại người đều đi rồi, sao bây giờ mới cảm thấy mặt đỏ tim đập, cái này là gì chứ?

Bất quá mặc dù trong lòng tìm cho mình ngàn vạn cái cớ, mạnh mẽ trấn an bản thân. Úc Đường dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới thanh tỉnh không ít.

Thiệu Ngôn người này thật sự khó đối phó.

Úc Đường đã hạ quyết tâm, cô quyết định, không cần tiếp tục dây dưa ái muội không rõ như thế này, vậy dứt khoát dao sắc chặt đứt hết chỗ rắc rối này.

Nghĩ đến đây Úc Đường liền dùng sức gật gật đầu, dường như làm vậy giống như đang cổ vũ cho mình, cô nở một nụ cười tươi với chính mình.

Chỉnh đốn tốt vẻ mặt, Úc Đường lúc này mới đến cách vách để ăn cơm.

Bữa cơm này ăn đến vô cùng dày vò.

Đều nói là trước lạ sau quen, Úc Đường lần này đều đã là lần thứ ba tới đây, theo đạo lý mà nói, hẳn là sẽ không câu nệ như này. Nhưng hôm nay không giống nhau, hôm nay có Kỳ Nguyệt ở đây.

Kỳ Nguyệt một bên ngoan ngoãn lấy lòng mẹ Thiệu, đồng thời còn vuốt mông ngựa cho Thiệu Ngôn, trăm việc như vậy mà cô ấy vẫn dành thời gian làm mặt quỷ với Úc Đường để bày tỏ nỗi lòng đáng khinh của mình.

Trên gương mặt mang theo vẻ đáng khinh, trong đó còn có chút ít ý cười ngoan ngoãn.

Úc Đường cũng không biết tại sao trên gương mặt cô ấy lại có nhiều biểu tình phức tạp như vậy.

Kỳ Nguyệt có thể thay đổi các trạng thái của vẻ mặt một cách tự nhiên.

"Đúng rồi, dì à." Kỳ Nguyệt nói: "Vừa rồi dì nói là khi mới chuyển tới đây, Thiệu Ngôn và Đường Đường quen nhau trước đây sao? Con thấy quan hệ của hai người rất tốt."

Đây là đang bát quát mà.

Cô nháy mắt ám hiệu với Kỳ Nguyệt, liều mạng ám chỉ cô ấy không được hồ ngôn loạn ngữ, nhưng lúc này Kỳ Nguyệt lại làm bộ giống như người mù, làm như hoàn toàn không tiếp nhận được ám hiệu của Úc Đường.

Mẹ Thiệu cười cười, nói: "Cảm tình của hai đứa quả thật rất tốt. Nhưng sợ nếu tốt quá thì không được tốt lắm."

Câu này nói ra có chút nhiễm ý lệnh, làm Kỳ Nguyệt nhất thời không phản ứng được. Nhưng Thiệu Ngôn cùng Úc Đường đồng thời liếc nhau, sau lại ăn ý dời ánh mắt.

Úc Đường lựa chọn làm lơ lời nói của Kỳ Nguyệt, chỉ lo vùi đầu vào ăn cơm.

Nhưng không ai ngờ, hành động của cô vào trong mắt của Kỳ Nguyệt liền biến thành khác thường.

Kỳ Nguyệt khẽ nói chuyện phiếm cùng mẹ Thiệu, thấy Úc Đường vùi đầu ăn cơm, giật mình không nhỏ.

Cô ấy lập tức hỏi: "A? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Buổi tối vậy mà cậu lại ăn nhiều như vậy? Không phải nói phải cẩn thận khống chế calo sao? Cậu thường ngày ngay cả bánh mì bơ đều không ăn nha."

"Trẻ nhỏ cần phải phát triển cơ thể, nên ăn nhiều một chút." Mẹ Thiệu không tán thành nói.

Kỳ Nguyệt vừa nghe, phụ họa gật gật đầu, lại nhân tiện lên án nói: "Dì, người không biết cậu ấy có bao nhiêu phiền toái đâu. Bánh mì hơi chút ngọt một chút cậu ấy sẽ không ăn, xem cậu ấy còn sắp gầy thành cây gậy trúc, còn bày đặt giảm béo, cân nặng chắc cũng chẳng được bao nhiêu."

Úc Đường trừng cô ấy, "Ăn còn không đổ được đầy miệng cậu? Mau nhanh ăn cơm của cậu đi!"

Cô hiện tại hận không thể trực tiếp lôi Kỳ Nguyệt đi, nếu sớm biết rằng bữa cơm này không thể tránh được, cô cũng không mời Kỳ Nguyệt tới trong nhà làm khách.

Thật là muốn mạng mà, miệng con nhóc thúi này nói nhiều quá!

Tính cách của Kỳ Nguyệt và mẹ Thiệu rõ ràng rất hợp nhau, nghe Kỳ Nguyệt nói xong, mẹ Thiệu cũng nói theo: "Thiệu Ngôn gần đây khẩu vị cũng rất thanh đạm, dì làm cho nó bữa sáng, nó đều dặn dò dì không cần thêm đường, điểm này thật ra rất giống với Đường Đường."

Úc Đường không biết nên nói cái gì mới tốt, cô vội gắp đồ ăn cho mẹ Thiệu để che giấu hoảng loạn trong lòng.

Không khí còn xem như hòa hợp —— nếu bỏ qua Úc Đường và Thiệu Ngôn không có giao tiếp gì cả, nhưng hai người lại có cảm giác ái muội không giải thích được.

Rốt cuộc cũng chịu đựng được hết bữa tối.

Chờ về tới nhà mình, Úc Đường liền thấy Kỳ Nguyệt nằm ngửa ở trên sô pha.

Cái bụng của cô ấy hơi lộ ra, nhìn kỹ còn có hơi phình phình.

Kỳ Nguyệt ai thán một tiếng: "A! Quá no rồi!"

Úc Đường mắt trợn trắng, "Vừa rồi lúc ăn sao lại không thấy cậu hàm súc một chút?"

"Không còn cách nào khác mà, dì Thiệu nấu đồ ăn quá ngon." Kỳ Nguyệt cợt nhả ngồi thẳng.

Buổi tối hôm nay cũng xem như thỏa mãn nhiều yêu cầu của cô ấy.

Đã có thể bát quái, lại có thể ăn mỹ thực, còn có thể tiếp xúc gần với nam thần học bá.

Đối với Kỳ Nguyệt mà nói, tốt đẹp như là thiên đường vậy.

Cô ấy vỗ vỗ cái bụng, đang định muốn đứng lên, đôi mắt thoáng nhìn liền thấy ở trên mặt bàn trà có một tờ giấy.

Giấy được gấp lại, nhìn qua như tờ giấy hôm nay cô cùng Úc Đường gửi thư trong giờ học.

Kỳ Nguyệt tùy tay lấy mở ra, thuận miệng nói: "Cái này cậu giữ lại làm gì—— không đúng."

Âm thanh của Kỳ Nguyệt đột nhiên im bặt.

Cô ấy hơi sửng sốt, đặt tờ giấy vào trong tay Úc Đường, cười xấu xa.

"Đây là cái gì?"

Úc Đường hiện tại trong lòng đã nhảy ra một cái suy nghĩ. Cô đứng ngây mặt, tuy rằng nội tâm lúc này gợn sóng phập phồng, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng vô cùng.

Hôm nay phát sinh chuyện này chắc là nói cho cô, về sau truyền giấy, nhất định phải kịp thời hủy thi diệt tích.

Úc Đường làm bộ bình tĩnh tiếp nhận tờ giấy

trong tay Kỳ Nguyệt, lại làm bộ bình tĩnh hỏi: "Đây là cái gì? Tớ cũng không biết."

Chờ Úc Đường xem qua, cô phát hiện trên tờ giấy này viết tên mình.

Lại nhân tiện đếm chút, 15 cái, so với lần trước nhiều hơn một chút.

May mắn chỉ là tên.

Úc Đường không biết là nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là càng thêm mất mát.

Cô nói: "Không có gì, tớ hơi nhàm chán nên luyện chữ mà thôi."

Kỳ Nguyệt cùng Úc Đường ngồi cùng bàn với nhau lâu như vậy, nét chữ của Úc Đường, Kỳ Nguyệt vẫn có đủ tự tin nhận ra được.

Đây căn bản không phải nét chữ của Úc Đường.

"Thật sự chỉ là luyện chữ?" Kỳ Nguyệt rõ ràng là không tin.

Úc Đường thẹn quá thành giận, lấy ra trăm chiêu không có kết quả: "Mau nhanh tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đi học. Lại vô cớ gây rối như vậy, tớ sắp tức giận rồi đấy."

Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, Kỳ Nguyệt tức khắc trở nên ngoan ngoãn không ít, không có tiếp tục quấn lấy vấn đề về tờ giấy không bỏ nữa.

Tuy rằng Kỳ Nguyệt không có tiếp tục truy vấn, nhưng vẻ mặt lại là rõ ràng biểu lộ có điểm gì đó.

Vi diệu... Vi diệu giống như bị bắt gian.

Thật sự rất vi diệu, vô cùng vi diệu.

Úc Đường thở dài một hơi thật sâu, tính toán không tiếp tục để ý tới Kỳ Nguyệt.

Ít nhất sắp tới, sẽ không cho cậu ấy cơ hội truy vấn.

Mà Kỳ Nguyệt cũng mệt mỏi, cả đêm trôi qua bình yên vô sự.

Nhưng chờ đến ngày hôm sau đi học, lại gặp Thiệu Ngôn ở trên đường.

Trước kia là Thiệu Ngôn cùng Úc Đường hai người cùng nhau đi học, Úc Đường cũng không cảm thấy có cái gì. Nhưng hôm nay có Kỳ Nguyệt đi cùng, biến thành ba người đi, ban đầu đơn thuần chỉ là đường tới trường, bây giờ đã trở nên không đơn thuần như vậy.

Đặc biệt là, ánh mắt của Thiệu Ngôn luôn không chút che giấu nào dừng ở trên người cô, làm cô đứng ngồi không yên, giống như là muốn chiếu cáo cho toàn thế giới biết, căn bản che giấu không được. Càng đừng nói còn có một Kỳ Nguyệt như hổ rình mồi ở bên cạnh, tùy thời khai quật tư liệu bát quái mới.

Nhiều lời nhiều sai, Úc Đường đơn giản một đường trầm mặc.

Không có gì phát sinh.

Nhiều nhất chỉ là xe đạp Thiệu Ngôn

cùng xe đạp Úc Đường song song tiến vào cổng trường học, khiến cho một ít người chú ý.

Nhưng này không tính là có gì.

Úc Đường đã sớm quen cảm giác bị người ta theo dõi, cô cảm thấy không khác gì so với ngày xưa.

Nhưng cô lại xem thường tốc độ lên men của lời đồn.

Trải qua một buổi tối mà thôi, lời đồn đãi từ phiên bản đầu đã trở thành một cái phiên bản khác.

Lúc Úc Đường tiến vào phòng học, rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng học trở nên trầm mặc.

Cảm giác khác với lớp học ngày bình thường.

Lại là cảm giác bị mọi người chú ý.

Mặc dù lúc đầu Úc Đường không để ý lắm, nhưng lúc này cô không thể nào tiếp tục nhịn nữa.

Chuông vào lớp đã vang lên, nhưng cái loại cảm giác áp bách này vẫn không có tan đi.

Ánh mắt vẫn còn như cũ, những cái nhìn tìm tòi, nghiên cứu không rời đi.

Úc Đường lấy sách giáo khoa ra, cố ý dùng sức đập trên mặt bàn, phát ra một tiếng "Bang".

Cái tiếng vang lên giống như con người cô, có vẻ rất bực bội.

Có lẽ là thấy sắc mặt Úc Đường không tốt, sau khi âm thanh phát ra, những người có ánh mắt trắng trợn rốt cuộc cũng thu về, cũng không còn vẻ trắng trợn táo bạo như lúc nãy.

Nhưng Úc Đường vẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

Giữa mày đột nhiên giật giật, tựa hồ sắp có việc chẳng lành sắp diễn ra.

Ngay cả thần kinh thô như Kỳ Nguyệt đều có thể cảm giác được loại biến hóa vi diệu này.

Trong lòng cô ấy vốn đang cháy hừng hực ngọn lửa hóng chuyện bát quái, hiện tại cũng không còn hứng thú.

Kỳ Nguyệt lặng lẽ thò đầu qua, hỏi: "Cậu có cảm thấy bọn họ hôm nay rất kỳ lạ không?"

Xác thật là rất kỳ lạ.

Úc Đường chau mày, cưỡng chế trấn định nói: "Đừng để ý tới, không liên quan đến chúng ta, học cho tốt đi."

Kỳ Nguyệt rầu rĩ "Ồ" một tiếng, quả nhiên không nói chuyện nữa.

Lúc đầu cô cho rằng chờ đến khi tới lớp sẽ được cơ hội thở dốc, nhưng Úc Đường nghĩ sai rồi.

Hôm nay tiết đầu là tiết Ngữ Văn.

Giáo viên Ngữ Văn là một người phụ nữ, ngày thường nói chuyện đều là bộ dáng dịu dàng, nhỏ nhẹ, nhìn qua đặc biệt ấm áp, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhưng hôm nay Úc Đường lại có thể cảm nhận được một tia lạnh thấu xương từ cô ấy —— hình như là cố ý muốn nhằm vào cô.

Cảm giác như có như không nhằm vào mình này, Úc Đường vô cùng mẫn cảm. Trong lòng cô càng thêm không thoải mái, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát ra.

Chờ đến khi tan học, Kỳ Nguyệt lao với vận tốc 800m tới hướng nhà vệ sinh. Mà giáo viên Ngữ Văn lúc này lại đi tới bàn của Úc Đường. Cô ấy từ trên cao liếc mắt nhìn Úc Đường, làm ra một bộ dạng muốn dạy dỗ người khác.

Úc Đường đều đã làm ra tư thế chăm chú lắng nghe, nhưng đối phương lại chỉ nặng nề mà than một tiếng, lắc lắc đầu, sau đó lại đi rồi.

"......?" Úc Đường không hiểu chuyện gì.

Thật không thể hiểu được.

Một lát sau, Kỳ Nguyệt mắt đỏ ửng từ nhà vệ sinh chạy về, bộ dáng giống như sắp khóc.

Úc Đường cảm thấy ngạc nhiên, "Sao lại thế này? Cậu đi vệ sinh còn bị người ta bắt nạt sao?"

Kỳ Nguyệt lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô ấy cắn răng nói: "Bọn họ thật quá đáng!"

Tình hình này có vẻ khá nghiêm trọng.

Úc Đường vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhà vệ sinh vốn dĩ chính là nơi tốt nhất để tám chuyện, một đám nữ sinh tụ ở một chỗ, luôn là muốn tám chuyện thiên hạ.

Vừa rồi Kỳ Nguyệt đi vệ sinh đã nghe thấy được một ít tin tức, là về Úc Đường.

"Bọn họ nói, hiện tại cậu và Thiệu Ngôn đang sống cùng nhau. Phi phi phi! Thứ gì mà cũng dám nói linh tinh sau lưng cậu? Rốt cuộc là ai đang khua môi múa mép, tớ mà biết thì nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của nó!"

Kỳ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, làm như hận không thể tìm những người đó liều mạng.

Vẻ mặt của Úc Đường cũng xuất hiện một tia nứt nẻ, đôi mắt nheo lại, "Cậu nói cái gì?"

Kỳ Nguyệt hít hít mũi, trong chốc lát mới tiếp tục nói: "Tớ cũng không biết. Vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, tớ nghe nữ sinh mấy lớp kia nói. Bọn họ nói cậu... Nói cậu câu dẫn Thiệu Ngôn đi ra ngoài sống chung, nghiêm trọng trái với nội quy trường học, làm bại hoại phong cách trường học, nên chịu xử phạt."

Thật ra họ còn thêm một ít ngôn ngữ ác độc, nhưng Kỳ Nguyệt tự mình nghe cũng rất khó chịu, cũng không cần phải thuật lại làm Úc Đường phải nghe một lần nữa.

Úc Đường lập tức liền cứng đờ, đại não trong nháy mắt trống rỗng, trên mặt phảng phất phủ lên tầng băng.

Trái với nội quy trường học? Bại hoại phong cách trường học?

Điên rồi sao?

Kỳ Nguyệt sốt ruột, không biết nên nói cái gì mới tốt. Chỉ biết hỏi Úc Đường phải làm sao bây giờ.

Người khác không biết nội tình đi nói linh tinh, nhưng Kỳ Nguyệt lại biết hết. Tuy rằng đối với quan hệ của Úc Đường và Thiệu Ngôn, cô ấy hiện tại vẫn đang ở giai đoạn suy đoán, nhưng chuyện ở chung gì đó thì cũng thật quá đáng.

Nếu tin đồn này bị trường học để ý, mặc dù sẽ không phải chịu xử phạt gì, nhưng đối với Úc Đường mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Úc Đường nhịn không được mà cười lạnh, cảm giác xúc động tức giận ban đầu đã qua đi, cô cố khiến nội tâm

ổn định, tận lực bình tĩnh nói: "Cậu không cần sốt ruột. Lời đồn này lan ra quá nhanh, tớ cũng không biết là bắt đầu truyền từ đâu, không thể cản được. Nhưng tớ biết thanh giả tự thanh, không phải nói muốn xử phạt tớ sao? Có chứng cứ, chúng ta trực tiếp đến phòng hiệu trưởng đi nói chuyện. Không chứng cứ, thì bảo bọn họ ngậm miệng. Bằng không coi như một lần xem vai hề nhảy nhót miễn phí."Úc Đường nói những lời này, âm thanh cũng không cố tình đè thấp, ngược lại còn cất cao một ít.

Bởi vì lúc này trong phòng học là một mảnh an tĩnh, cho nên lời nói của Úc Đường rõ ràng truyền vào lỗ tai từng người một.

Chỉ một thoáng, ánh mắt từ các góc bên trong phòng học, vẻ mặt khác nhau đều nhìn chằm chằm Úc Đường.

Úc Đường hừ lạnh một tiếng, khôi phục tư thái cao ngại của ngày thường, đồng thời cũng thu lại ánh mắt khinh thường, sau đó ngồi xuống làm bài tập.

Cái gì gọi là là Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc? Chính là đây này.

Vậy mà thời điểm này cô vẫn có thể nhớ tới bài tập về nhà.

Có lẽ là bị khí tràng mạnh mẽ của Úc Đường bao lại, Kỳ Nguyệt vốn đang hoảng loạn, nháy mắt đã yên ổn lại.

Nhưng có một câu nói nói rất đúng, đó chính là cái gì sợ thì cũng sẽ tới.

Trước đó Kỳ Nguyệt còn lo lắng lời đồn đãi này đó sẽ bị nhà trường để ý, vừa mới tan học, chủ nhiệm giáo dục đã đen mặt đứng ở cửa, vẻ mặt âm trầm nhìn Úc Đường.

Ông chính là vì Úc Đường mà tới.

"Bạn học Úc Đường, mời em cùng tôi tới văn phòng một chuyến."

Nói xong thì xoay người rời đi, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

Úc Đường nắm chặt cán bút bằng đầu ngón tay, đốt ngón tay hơi trợn trắng.

Vậy mà lại... Bị gọi đến văn phòng.

Úc Đường hít sâu một hơi, đặt

bút xuống, mắt nhìn thẳng đi ngang qua bục giảng trước mặt, đi ra khỏi phòng học.

Nói thật, Úc Đường vẫn có chút khẩn trương.

Nhưng tại loại thời điểm này nhất định không thể loạn.

Cô không có làm chuyện gì trái với lương tâm, không cần hoảng.

Vốn chỉ là một khoảng cách ngắn ngủi, Úc Đường lại cảm thấy thời gian dài như một thế kỷ.

Cô chưa từng cảm thấy muốn mở cửa lại gian nan như vậy.

Cửa văn phòng chủ nhiệm giáo dục, cô trước kia cũng gõ qua, nhưng chỉ có lúc này đây tâm tình là trầm trọng nhất.

Cô là bị gọi tới hỏi chuyện.

Từ vẻ mặt vừa rồi chủ nhiệm giáo dục, từ "hỏi chuyện" này vẫn là tương đối ôn hòa.

Úc Đường dùng sức cắn môi dưới, sau đó dũng cảm ngẩng đầu nhìn qua, muốn nghênh đón ánh mắt dò xét đến từ chủ nhiệm giáo dục.

Nhưng khi cô vừa nhấc mắt, ánh mắt đầu tiên thấy không phải đôi mắt hay híp lại của chủ nhiệm giáo dục, mà là một đôi mắt trong veo khác.

Hai tay đang nắm chặt của Úc Đường nhất thời buông ra, cô bất động.

Cô chớp chớp mắt, nhưng người trước mắt kia lại tồn tại rất rõ ràng, cũng không có biến mất.

Thiệu Ngôn sao cũng ở chỗ này?

À đúng rồi, nếu chủ nhiệm giáo dục gọi cô vào đây, chắc cũng là vì chuyện đồn đãi vớ vẩn này, có hai vai chính thiếu một cũng không được.

Úc Đường đứng ngốc, chủ nhiệm giáo dục nhìn không được. Ông từ ghế trên đứng lên, Úc Đường lúc này mới thấy ông ấy.

Chủ nhiệm giáo dục nói: "Biết tôi vì sao hôm nay lại gọi hai em lên đây không?"

Nghe thấy những lời này, Thiệu Ngôn cùng Úc Đường đồng thời làm ra phản ứng.

Thiệu Ngôn gật đầu, Úc Đường lại là lắc đầu.