Chương 1

Hôm nay là ngày nghỉ phép, phố Đông Thiện xe ngựa tấp nập, chen chúc người qua lại, chuyện gì đã xảy vậy? Bởi hôm nay là chính là ngày đại thọ 60 năm của Đô Thái úy huyện Bá Vương Công! Bá vương công, đó là nhân vật vô cùng khó lường, đã đi theo Thái Tổ hoàng đế từ lúc bắt đầu sự nghiệp xây dựng đất nước! Do đó, ai cũng chắp tay khen ngợi, kính trọng tôn sùng! Bây giờ, tuy là tân hoàng đế đã đăng cơ, nhưng đối với những cựu lão thần này, vẫn là ngày càng ân sủng, đãi ngộ cực kỳ đặc biệt, nếu không phải như thế, vương gia đời này, làm sao có thể cưới quận chúa nương nương? Làm sao vương gia có thể được hoàng đế tin tưởng phó thác hai mươi vạn đại quân biên ải?

Ôi chao, thật sự là cả nhà vinh hoa phú quý, khiến bao người ao ước, ngưỡng mộ!

Trong Bá phủ, cửa chính, cửa phụ hiện tại đều rộng mở, quản gia thì tiếp họ hàng gần xa, người hầu tiếp đón khách lui tới, miệng đều cười đến sắp lệch quai hàm luôn rồi, ai cũng thở dài mệt mỏi, nhưng mỗi người vẫn cố gắng vui vẻ tươi cười, cao hứng reo hò!

Cảnh tượng náo nhiệt như thế mà tiểu thư ở khuê phòng xa xôi lại không được chứng kiến, mà cũng bởi vì không biết nên lại càng tò mò lôi kéo nha đầu của mình đi nghe ngóng thử!

"Tiểu Hàn, hôm nay có nhiều người tới không?" Tiểu thư lôi kéo nha hoàn tổ mẫu phái tới hầu hạ nàng hỏi, trong mắt tràn đầy tò mò.

"Nhiều lắm ạ, sao mà không nhiều được chứ, lão thái gia chúng ta hôm nay mừng thọ, đây chính là chuyện lớn chấn động kinh thành, nghe nói bệ hạ còn muốn ban lễ nữa ấy chứ?" Tiểu Hàn ngồi xổm xuống buộc ngọc bội cho nàng.

"Thật sao?"

"Im lặng!" Một vị nhũ mẫu bước nhanh tới giúp nàng chỉnh trang lại đầu tóc, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Hàn một cái, lại mỉm cười, ôn nhu nói với nàng: "Vương Sóc mặc y phục này thật đẹp, đợi lát nữa lão thái gia, lão thái thái thấy nhất định sẽ vui mừng, tiểu thư có còn nhớ rõ lời chúc thọ cát tường không?"

“Nhũ mẫu cũng quá coi thường ta rồi a, chúc tổ phụ thọ hơn Nam Sơn, Tùng Hạc mới trường xuân." Nàng cười nói.

"Đúng rồi, đúng rồi, vẫn là tiểu thư có trí nhớ tốt, tiểu thư không phải muốn tặng lão thái gia một chiếc túi lưới sao? Tiểu thư đã mang theo chưa?” Nhũ mẫu hỏi.

Nàng cũng không biết đã chuẩn bị hay chưa, những chuyện này đều là nha hoàn quản, bất giác nhìn về phía Đại Hàn bên cạnh. Nhũ mẫu nhìn Đại Hàn một cái, Đại Hàn hiểu ý đem tiểu thư mang vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Tiểu thư, nô tỳ dẫn người đi xem túi lưới nhé?”

Thấy tiểu thư đi rồi, nhũ mẫu mới nghiêm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Hàn.

Tiểu Hàn cũng biết mình ăn nói không cẩn thận, cúi gập người nói: "Từ nhũ mẫu, Tiểu Hàn lỗ mãng."

“Ha ha..." Từ nhũ mẫu cười lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Hàn ngươi là do lão thái thái dạy dỗ, sao có thể lỗ mãng? Chỉ là quận chúa đem ngươi giao cho ta, ta cũng nhiều chuyện nói vài câu. Tiểu Hàn, ngươi hôm nay cũng đã mười bảy tuổi, trong nhà cũng chọn được một tiểu tử xứng đôi, theo lý mà nói thì ta cũng nên giữ lại cho ngươi vài phần thể diện. Nhưng điều này ngươi cũng phải tự mình hiểu chuyện, còn sống ngày nào thì hay ngày ấy, còn đang hầu hạ trong điện của Vương Sóc, trước tiên nên làm tốt trước mắt. Như thế, chờ lão gia cùng quận chúa nương nương sau khi trở về sẽ nói đến công lao để ban thưởng, ngươi thấy chuyện này có được không?"

“Nhũ mẫu nói đúng ạ. Là Tiểu Hàn nhất thời cao hứng quên chừng mực, nhất định sửa, nhất định sửa.” Từ nhũ mẫu này chính là nữ quan được nhiều của hồi môn ở vương phủ, trên người mang theo phẩm cấp, đảm nhận việc quản lý tiền tài do phủ nội vụ phát ra, một nha hoàn như nàng sao dám chống đối.

"Biết cúi đầu mới có thể đảm đương được việc lớn, hôm nay thọ yến bận rộn, ngươi coi chừng phòng ốc, Đại Hàn, Xuân Phân đi theo Vương Sóc đi chúc thọ đi." Từ nhũ mẫu trực tiếp để Tiểu Hàn trông cửa, không cho nàng ta hôm nay ra ngoài đυ.ng phải khách quý.

"Vâng." Tiểu Hàn không dám nhiều lời, cung thuận đáp ứng.

Lại nói Vương Sóc này cũng không phải dễ dỗ dành như vậy, chờ Đại Hàn dẫn nàng vào trong phòng xem qua, nàng lập tức có chút đói bụng, sai người đi bưng trà và điểm tâm ngọt, tự mình ngồi ở bên cửa sổ, nhìn hoa đào bay tán loạn ngoài cửa sổ.

Vương Sóc năm nay năm tuổi. Hai năm trước, Vương Sóc sốt cao không dứt, lúc nào cũng mơ màng làm "Ngũ tiểu thư", không có tên, chỉ gọi theo thức bậc, ngay cả họ mình cái gì cũng không biết. Trong đầu của đứa trẻ ba tuổi ngoại trừ bánh ngọt ngon, không thì là cá Koi xinh đẹp, ngoài ra không có một chút ký ức.

Nằm trên giường bệnh một tháng mới nghe được họ Vương của mình, vẫn nhờ ngày đó đại ca Vương Tử Thắng vừa tan học mang sách vở về, không cẩn thận nhìn thấy nàng. May mà chữ Vương không phức tạp, nếu họ Chân hoặc họ Mục, chẳng phải năm tuổi cũng không nhận ra sao?

Vương Sóc lúc mới tới đã muốn có một gia gia làm bá tước, cha làm tướng quân, còn có mẹ làm quận chúa, quả nhiên xuyên không có lợi, bùm một cái, không cẩn thận liền thành phú nhị đại, còn là quan nhị đại, ha ha, thiên kim quý nữ chính tông, vận khí này sao lại tốt như vậy?

Dần dần, Vương Sóc không còn nghĩ như vậy, tổ phụ tổ mẫu trọng nam khinh nữ, thiên vị đại ca nàng, đại ca nàng Vương Tử Thắng mười tuổi, ở thời đại này trên cơ bản là có thể cưới vợ sinh con trở thành đại nhân, nhưng ở trước mặt tổ mẫu vẫn có thể chui vào trong ngực tổ mẫu làm nũng như bảo bối, nếu là Vương Sóc thì sao dám làm nũng như vậy

chứ? Ha ha. “Con gái thì phải hiền thục giữ phẩm giá, làm bộ như thế, còn thành thể thống gì!” Vương Sóc có thể coi là tâm hồn cũng đã chín chắn trưởng thành, không cùng một ý nghĩ phong kiến với lão thái thái, liên tục ba ngày lúc thỉnh an cũng không khen ngợi lấy lòng lão thái thái.

Kết quả là, điều này trở thành một tai họa lớn! Oán hận, thù hận, bất hiếu! Loại tội danh này đã bị lão thái thái ban cho nàng, cái giá phải trả là một tháng không được ra ngoài, trừng phạt ăn chay thanh tràng dạ dày, Vương Sóc lúc này mới trợn tròn mắt.

Vương Sóc này không phải là nhặt được chứ? Nàng khó hiểu lôi kéo Từ nhũ mẫu hỏi, lúc trước Vương Sóc không muốn mình quá nhiệt tình nên đáp lại chỉ là sự hờ hững, ngay cả thỉnh an cũng không muốn đi, là nhờ Từ nhũ mẫu tận tình khuyên nhủ liên tục, Vương Sóc mới tạm thời buông "tự tôn" đi thỉnh an lão thái thái. Kết quả, chính là bởi vì lúc thỉnh an mấy ngày liên tục không nói lời nịnh hót, đã bị phạt ăn chay, mới mấy tuổi cơ chứ? Đây quả thực là ngược đãi trẻ em!

Vương Sóc biết mình cũng không phải là người không cha không mẹ, nàng có một người mẹ làm quận chúa! Đương nhiên nhịn không được khóc hỏi Từ nhũ mẫu, kết quả Từ nhũ mẫu thương nàng nhất cũng nói: "Không thể nuông chiều người được." Tỉ mỉ giáo huấn nàng một tràng đạo lí hiếu thuận, kính lão, quy củ linh tinh, Vương Sóc mới biết được mình chẳng qua chỉ là hành vi giận dỗi với tổ mẫu, nhưng trên thực tế đã xúc phạm quy củ.

Trách không được trước kia xem tiểu thuyết cung đấu không hiểu sao người ta hay lấy "đạo hiếu" nói chuyện, thời đại này lễ pháp là thước đo chuẩn mực, lễ ở trước pháp ở sau, như là gϊếŧ người, nếu hai bên có thù oán, kẻ gϊếŧ người sẽ đều được phán xét nhẹ tay, tùy ý giảm hình phạt, đối với tư duy định tính của Vương Sóc hoàn toàn là hai thái cực đối lập.

Vương Sóc vốn tự cho là mình hòa nhập không tệ, không cùng nha hoàn nói bình đẳng chính là hoà nhập xã hội? Ha ha, thỉnh an không nói lời lấy long với tổ mẫu cũng là tội lớn!

Vương Sóc bị đánh thức bằng một gậy, không dám khinh thường người đời nữa, bắt đầu cẩn thận thăm dò. Cho dù tổ mẫu có thiên vị huynh đệ trong nhà như thế nào, nàng cũng cười hì hì ở một bên nịnh hót, còn thỉnh thoảng cho đại ca của mình một cái túi lưới, quả nhiên, lúc này mới một lần nữa được tổ mẫu chấp nhận.