Chương 1

-Mối tình đầu?

Tôi bất giác cười khi nghe cô bạn thân hỏi: "Bạn đã có mối tình đầu chưa?". Thấy tôi chỉ cười mà không trả lời, cô bạn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi rồi bắt đầu chọc:

-Ồ, bạn cười vui như vậy thì chắc là có rồi. Mau kể mình nghe đi, là ai thế?

Đúng vậy, tôi đã từng thích một người, và đến bây giờ, mỗi khi có ai nhắc đến anh, trái tim tôi vẫn loạn nhịp một cách kì lạ. Tôi nghĩ rằng không chỉ riêng tôi mà bất cứ ai cũng đều trải qua những năm tháng mơ mộng về một tình yêu trong sáng đầu tiên, dù chỉ là cảm giác thoáng qua, dù chỉ là những rung động mong manh dễ vỡ. Nhưng tất cả đã trở thành những kỉ niệm đẹp nhất được cất giữ cẩn thận tận đáy con tim, để mỗi khi nhớ lại, tâm hồn ta chợt xao xuyến, luyến lưu.

Lần đầu tiên gặp anh là khi nào, tôi cũng không nhớ rõ. Có lẽ khi ấy tôi còn quá nhỏ để ghi nhớ hết mọi chuyện quanh mình. Chỉ biết ấn tượng khi ấy của tôi đối với anh là một tên đáng ghét nhất thế gian, phải nói là ghét cay ghét đắng. Anh và tôi sống ở vùng nông thôn Nam Bộ, từ nhỏ đã gắn bó với những dòng sông uốn khúc quanh co, những cánh đồng xanh trải rộng bạt ngàn. Nhà anh gần nhà tôi, chỉ cách nhau một khu vườn nhỏ trồng chuối sứ. Đây chính là điều kiện vô cùng thuận lợi để anh thường xuyên tới lui nhà tôi và chọc ghẹo, phá phách làm cho tôi phát điên.

Còn nhớ lúc nhỏ, tôi thích để tóc dài, bới cao lên trông như bà cụ non. Nhiều lần mẹ bảo tôi cắt tóc ngắn hoặc thắt bím, buộc hai chùm nhìn vừa trẻ trung vừa dễ thương, nhưng tôi không chịu, chỉ thích bới tóc giống ngoại. Một lần, anh trêu chọc, tôi không thèm để ý đến anh, thế là anh nghịch ngợm nắm búi tóc của tôi kéo ngược ra sau khiến tôi đau điếng và khóc thét lên. Tôi mách mẹ và rồi anh bị mắng. Từ đó về sau, anh không còn dám đùa thế nữa. Lúc ấy, tôi mới chỉ sáu tuổi, còn anh đã lên mười.

Một lần khác, anh rủ tôi ra đồng chơi. Tuổi nhỏ mà, nghe đi chơi liền hí hửng đồng ý. Vừa hay mẹ mới mua con diều mới, nếu được ra đồng thả diều vào một buổi chiều lộng gió thế này thì thật tuyệt. Nào ngờ, vừa nhìn thấy con diều xinh xắn của tôi, anh và đám bạn đã giành lấy chơi một mình, mặc cho tôi đuổi theo, la hét đòi lại. Đã vậy còn làm đứt dây diều. Ôi, con diều hình cánh bướm hồng hồng, xinh xinh của tôi ơi! Gió đã cuốn mi bay đi đâu mất rồi? Tôi mếu máo chạy về nhà, tôi giận anh lắm. Thấy tôi khóc, anh lật đật chạy theo dỗ dành, xin lỗi tôi và hứa sẽ đền cho tôi con diều khác đẹp hơn. Lúc đó, tôi chỉ gật đầu, không hiểu sao tôi lại tin lời hứa đấy của anh, tôi có cảm giác anh sẽ không thất hứa. Và không phụ lòng tin tưởng của tôi, hai ngày sau, anh mang đến một con diều mới tinh, có lẽ là anh tự làm, tuy không đẹp bằng con diều cũ nhưng tôi vẫn thấy thích và đón nhận lấy. Tôi nở nụ cười thật tươi nhìn anh như muốn nói rằng tôi không còn giận anh nữa. Giờ đây, khi nhớ lại, tôi vẫn cười thầm trong lòng, hình như đó là lần đầu tiên anh khiến cho tôi cười, cười đến híp mắt.

Anh thường qua nhà tôi chơi vào khoảng xế chiều nhưng đôi khi anh cũng đến vào buổi trưa. Những lúc như vậy tôi đang lúi húi phụ mẹ và bà trong bếp, nhóm lửa, thổi cơm. Bộ dạng của tôi trông chẳng đẹp đẽ gì, mặt dính đầy lọ đen nhẻm, những sợi tóc bết mồ hôi. Thấy bộ dạng nhem nhuốc của tôi, anh cười ha hả, rồi lại giở thói trêu chọc. Tôi thật sự muốn nổi cáu với anh nhưng cố kìm nén, chỉ bặm môi và trừng mắt nhìn anh. Mỗi lần đến vào buổi trưa, mẹ tôi hay giữ anh ở lại ăn cơm, bảo anh cũng như con cái trong nhà nên đừng ngại. Nói thật, tôi chẳng thích anh ăn cơm cùng gia đình tôi tí nào, anh cứ hay tranh thức ăn với tôi, rồi nhìn gương mặt tức giận của tôi mà cười cười. Thấy ghét thật! Nếu không có bà và mẹ ở đó, chắc tôi đã đập bàn đứng dậy và hét lên với anh rằng: "Sao anh không về ăn cơm nhà anh đi?!!". Mãi sau này tôi mới biết, những trưa hôm ấy là do mẹ anh đi bán ở xa đến chiều mới về, nhà lại hết gạo nên anh mới qua ăn chực bữa cơm nhà tôi như thế.

Hoàn cảnh của anh cũng chẳng khấm khá gì, ba làm thợ hồ, còn mẹ đi bán đậu hũ dạo, bán từ sáng đến chiều, đi khắp từ đầu làng đến cuối xóm. Ấy thế mà anh học giỏi lắm, giấy khen treo kín quanh góc học tập của anh. Tôi thật ngưỡng mộ anh bởi những thành tích đó, nhưng chỉ ngưỡng mộ thầm, sợ nói ra anh lại tự đắc. Tôi cũng muốn giữ một chút ấn tượng nào đó tốt đẹp về anh.

Lên cấp hai, anh được mẹ cho đi xe đạp đến trường. Thế là sáng nào anh cũng xung phong chở tôi đi học. Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng anh cứ nài nỉ nên tôi dần mềm lòng và chấp nhận. Kể từ đó, cả xóm tôi ai cũng quen với hình ảnh một nam sinh chở một nữ sinh đi học bằng xe đạp mỗi sáng trên con đường làng chạy dọc theo cánh đồng lúa rộng thênh thang. Ngồi trên xe đạp, tôi thích ngắm nhìn ruộng lúa quê hương mình, nhất là vào mùa lúa chín, cả cánh đồng vàng rực, những bông lúa uốn câu, hạt lúa căng đầy, chắc nịch. Gió thổi hiu hiu mang theo một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu - hương lúa chín. Trên bầu trời, những cánh chuồn chuồn nhẹ nhàng chao liệng. Bây giờ nhớ lại, tôi mới nhận ra hình ảnh ấy sao mà quen thuộc: anh chở tôi trên chiếc xe đạp cũ trong một khung cảnh bình yên, nên thơ đến thế, thật giống trong các bộ phim Hàn Quốc tôi hay xem, lãng mạn biết bao!

Suốt những năm tháng đó, ngày nào anh cũng đưa đón tôi đều đặn, dù trời mưa hay nắng. Có lúc mưa tầm tã, tôi vẫn thấy anh đội mưa chờ tôi trước cổng trường. Bất giác tim tôi rung động, cảm giác ấy đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh nên tôi nghĩ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời ở cái tuổi mới lớn và nhanh chóng quên đi. Nhưng có một điều tôi không thể chối bỏ, đó là càng lúc tôi càng thân thiết với anh hơn và không biết từ lúc nào, tôi không còn thấy anh đáng ghét nữa.

Nhớ những chiều tôi cùng anh mò cua bắt ốc dưới con kênh nhỏ. Anh khoe với tôi rằng anh có khả năng lặn dưới nước rất lâu. Tôi trề môi ra, tỏ ý không tin, anh cũng chỉ cười cười. Lát sau thấy anh hục đầu xuống nước, tôi nghĩ bụng lâu lắm cũng năm phút là anh trồi lên thôi. Nhưng mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì của anh, tôi bắt đầu hốt hoảng. Tôi gọi tên anh, anh vẫn không ngoi đầu lên. Nỗi lo sợ dần xâm chiếm lấy tôi. Lẽ nào anh đã...? Không, không thể nào, tôi dẹp ngay cái suy nghĩ ấy nhưng vẫn cứ sợ, sợ sẽ mất anh, và rồi tôi khóc nức nở như một đứa con nít. Lần đầu tiên anh khiến tôi lo lắng nhiều đến thế. Một lúc sau, tôi nghe tiếng nước động và anh đứng trước mặt của tôi, vẻ mặt anh đầy tự mãn: "Mười tám phút. Thế nào? Em đã tin anh chưa?". Tôi tròn mắt nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, miệng cứng đờ, không nói nên lời. Anh chợt đưa tay lên nựng má tôi, hỏi: "Em khóc vì lo cho anh à? Ngốc quá, anh không chết được đâu". Lo cho anh ư? Tôi đánh anh một cái thật đau, rồi ôm rổ cua, ốc vừa mò được đi một mạch về nhà. Không hiểu sao lúc ấy, mặt tôi bỗng dưng nóng bừng và đỏ lên.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới đó mà anh đã chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học, còn tôi cũng sắp trở thành cô nữ sinh cấp ba duyên dáng. Anh thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Tôi rất mừng cho anh nhưng xen lẫn niềm vui là nỗi buồn thầm lặng, vậy là tôi không còn gặp anh thường xuyên nữa. Một tháng cuối cùng trước khi anh rời miền quê hẻo lánh lên thành thị tiếp tục con đường học vấn, tôi và anh vẫn hay gặp mặt chuyện trò, cái tính thích trêu tôi của anh vẫn không hề thay đổi. Tối hôm cuối cùng anh ở lại, tôi không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ đến việc sau này mỗi sáng tôi không còn được anh đưa đến trường, không còn bị anh trêu chọc, không còn những trận cãi nhau nảy lửa với anh, nước mắt tôi cứ ứa ra. Tôi khóc thút thít cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh đến tạm biệt gia đình tôi. Tôi tiễn anh đi một đoạn, bạn bè của anh đã đón xe chờ sẵn ở lộ. Trên đường đi, anh bảo tôi phải giữ gìn sức khỏe và hứa khi về sẽ tặng tôi một chiếc kẹp tóc vì trước đây anh hỏi tôi thích gì thì tôi nói mình muốn có một chiếc kẹp tóc thật đẹp, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Tôi cũng chúc việc học tập của anh được thuận lợi, gặp nhiều may mắn. Rồi hai đứa bỗng nghẹn ngào, không biết nói gì. Chúng tôi cứ đi bộ như thế, tôi ước sao con đường làng này cứ kéo dài mãi để tôi được bên anh lâu thêm một chút. Nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi đã ra đến đường lớn. Tôi xúc động quá, không cầm được nước mắt. Anh xoa đầu tôi an ủi: "Ngốc à, đừng khóc. Anh đi rồi về chứ có phải đi luôn đâu". Rồi đột nhiên anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên má tôi. Nụ hôn tạm biệt đến quá bất chợt khiến tôi đứng như chết lặng, con tim bất giác rung lên thổn thức. Đến khi giật mình thì xe anh đã khuất dạng sau những rặng cây.

Thời gian không có anh, tôi luôn có cảm giác trống vắng. Tôi nhớ anh, nhớ những kỉ niệm bên anh, rất nhiều. Quan trọng hơn cả, tôi nhận ra mình đã thích anh từ lâu lắm rồi. Không biết từ lúc nào, anh đã nhẹ nhàng bước vào trái tim tôi. Giờ đây, tôi đang ngồi bên cửa sổ viết một lá thư cho anh. Dòng cuối của bức thư, tôi nắn nót từng nét chữ trong suy nghĩ: "Hẹn gặp lại anh, mối tình đầu".