Chương 4: Chữa bệnh

Nghe xong lời nói của Tiếu Ngưng Nhi, hẵn tí ngã ngửa, nếu không phải muốn giữ hình tượng trước nữ thần chắc giờ hẵn đã cười sặc sụa rồi

Nhìn Lăng Thiên một lúc, Tiếu Ngưng Nhi nói:"Đi đi, ta muốn tu luyện"

'Vớ vẩn, làm gì có chuyện bây giờ sẽ đi' Lăng Thiên nghĩ thầm, sau đó hắn soi kỹ cơ thể của Tiếu Ngưng Nhi để xem có giống trong nguyên tác không, nhưng hành động của hắn lại gây lên phản cảm của Tiếu Ngưng Nhi, nàng giận dữ nói:" Ngươi còn chưa đi".

Trầm mặc một lúc, Lăng Thiên nói.

- "Cứ vào đêm, có phải chân của muội nóng như lửa đốt có phải không?"

- "Cái gì, tại sao ngươi biết" Ngưng nhi giật thót lên rồi hỏi.

- "Dĩ nhiên biết rồi, ngoài ra tuy hai chân muội nóng như lửa nhưng cơ thể lại như rơi vào hầm băng vào canh ba vậy, muốn tu luyện linh hồn lực vô cùng khó khăn phải không!"

Trái tim Tiếu Ngưng Nhi nhảy lên, trong lòng đang tự hỏi tại sao cái tên Lăng Thiên gần như vô hình trong lớp lại biết bí mật của nàng, điều mà nàng chưa từng thổ lộ với ai ngay cả phụ thân mình.

Nhìn dáng dấp của Ngưng Nhi, hắn biết mình đã nói đúng, hắn thầm nghĩ may mà giống trong truyện nếu không thì hắn quê kinh khủng. Theo như hắn nhớ thì chứng bệnh của Ngưng Nhi là bệnh Cực hàn, nguyên do là Ngưng Nhi thân con gái, chưa đến Thanh Đồng liền đã tu luyện vào ban đêm dẫn đến âm hàn chi khí nhập thể, làm kinh mạch bế tắc.

- "Ngoài những vấn đề trên, có phải trên người muội có vài chỗ máu ứ đọng, đau mãi không hết và dần có xu thế lan ra có đúng không"

Ngưng nhi trầm mặc hồi lâu, Lăng Thiên nói tiếp:" Bệnh của muội nhẹ thì tu vi sụt giảm, nằm giường ba tháng, nặng thì bạo thể mà chết do muội chưa đến thanh đồng đã cố tu luyện vào ban đêm nó thế đấy"

Nghe Lăng Thiên nói, nước mắt của Ngưng Nhi không nhịn được chảy ra, dù cho nàng đã rất kiên cường nhưng nghe được tin này nàng vẫn không thể kìm nén nổi cảm xúc, Lăng Thiên nói dõng dạc như thế chắc hẳn đúng bệnh của mình rồi.

Từ bé nàng đã biết gia tộc mình đã gả mình cho Thẩm Phi - Ca ca của tên Thẩm Việt vì muốn nịnh bợ Thần Thánh thế gia. Lúc bé nàng còn chưa hiểu chuyện, dần lớn lên nàng biết Thẩm Phi là cái tên thiếu gia ăn chơi, hại dân hại nước, đã có biết bao cô gái bị hắn lăng nhục. Nàng không muốn gả cho tên khốn đó.

Vì vậy nàng dốc sức tu luyện, càng mạnh mẽ hơn để có thể chưởng khống vận mệnh của mình, thoát khỏi vận mệnh làm con cờ của gia tộc cũng như làm đồ chơi cho tên Thẩm Phi đó. Nhưng giờ sắp tới Thanh Đồng rồi thì Lăng Thiên lại nói như thế, vậy chẳng phải nỗ lực tu luyện của mình đều là vô ích sao.

- "Lăng Thiên, ngươ- Huynh biết bệnh của ta vậy huynh chắc hẳn biết cách chữa phải không"

Nàng nhẹ giọng nói, phải biết rằng nàng từng đi khám bệnh của mình nhưng không một thầy thuốc nào biết bệnh đó là gì, nhưng giờ nghe Lăng Thiên nói, nàng liền có một tia hy vọng.

Nghe xong Ngưng Nhi cầu xin và thay đổi thái độ, Lăng Thiên biết thời cơ đã tới, hắn giả vờ nói: "Muội chỉ cần bảo người ta sử dụng "Đạo dẫn thuật" là có thể chữa khỏi trong một tháng rồi, ngoài ra muội không nên tu luyện vào ban đêm trước khi đạt tới cảnh giới Thanh Đồng!".

Sau đó, Lăng Thiên đưa tay ra nói:"Đưa công pháp của muội đây ta xem"

Nếu như bình thường, nàng chắc chắn còn lâu mới tin hắn, nhưng giờ phút này nàng tin hắn vô điều kiện. Đưa cho Lăng Thiên công pháp, hắn giả vờ giả vịt đọc nhưng trong lòng giao tiếp với hệ thống:

"Hệ thống, ta không hiểu công pháp sửa như thế nào, giúp ta sửa nó đ-" Chưa kịp nói hết câu thì tiếng hệ thống vang lên:

【 Ting... Ting, phát hiện công pháp "Ngọc Thanh Quyết", có tổng cộng 217 lỗi sai, tự động sửa chữa... Sửa chữa bắt đầu... Xong! 】

Nghe xong hệ thống, hắn rú trong lòng, nghĩ thầm chẳng phải mình bá thế này thì bọn thiên tài với main chính ở thế giới này sao chơi... Sau đó lại giả vờ giả vịt nói với Ngưng Nhi:

- "Công pháp của muội tu luyện quá cấp thấp, lỗi sai quá nhiều, cầm giấy bút ra và sửa lại những chỗ huynh nói đây"

Nghe xong hắn nói, Tiếu Ngưng Nhi sửng sốt, nói ra:"Sửa chữa công pháp ư, đến cả truyền kỳ Yêu Linh sư đâu phải muốn sửa là sửa được đâu".

- "Muội không tin ta" Hắn giả vờ nghi ngờ nói. Cũng phải, ai mà tin được một đứa nhóc bằng tuổi mình, tu vi còn kém hơn mình nữa chứ, mặc dù nàng không biết hiện tại hắn đã Thanh Đồng nhất tinh từ chiều nay rồi.

- "Không phải, muội-"

- "Nếu tin thì chuẩn bị giấy bút đi"

Ngưng Nhi nửa tin nửa ngờ lấy giấy bút ra, một bên Lăng Thiên vừa đọc lại bản công pháp mà hệ thống đã sửa lại, một bên Ngưng Nhi vừa ghi lại vừa hoảng hốt, trong lòng nàng nghĩ thầm tại sao những lời Lăng Thiên nói lại thâm ảo đến như thế này, hóa ra từ trước đến này Lăng Thiên chỉ khiêm tốn, không ngờ hắn giỏi như thế này.

"Giờ nhìn kỹ lại, hắn thật đẹp trai" Ngưng Nhi thầm nghĩ

Nàng trong lòng bây giờ đã in đậm hình bóng của Lăng Thiên, bằng tuổi nàng mà lại thông minh, đẹp trai, cao ráo, tài hoa, khiêm tốn, nhẹ nhàng, dịu dàng... Mọi phẩm chất quý giá của con người đêu được nàng khắc sau vào trong hình bóng của Lăng Thiên mà không biết tên kia hắn vừa đọc cho nàng nghe, đôi mắt lại chuyển sang dạng Sharingarn.

"Sharingan mới có một câu ngọc nên chỉ có thể xây dựng hình tượng mình trong lòng Ngưng Nhi được như thế, nếu giờ mà lên 2 phẩy chắc cho hình tượng mình trong lòng Ngưng Nhi thành đấng cứu thế quá, lúc đó chắc Ngưng Nhi sẵn sàng dâng hiến cơ thể luôn rồi" Hắn phởn phởn nghĩ trong lòng.

Sau khi ghi nhớ xong, nàng vội nói với Lăng Thiên:"Vậy huynh có biết đạo dẫn thuật không"

- "Đương nhiên, nhưng mà thuật này phải tiếp xúc cơ thể một cách THÂN MẬT, nếu là ta làm có chút không ổn" Hắn cường điệu...

- "Nếu là huynh, muội... muội cũng không ngại đâu"

- "Với cả đây... đây là chữa bệnh nên...!" Ngưng Nhi tiếp tục ấp a ấp úng nói.

- "Vậy được rồi, để huynh làm người tốt vậy" Hắn nói một cách bình tĩnh nhưng trong lòng phởn không chịu nổi.

- "Cứ mỗi 3 ngày huynh sẽ CHỮA cho muội 1 lần, sau 1 tháng sẽ khỏi, giờ thì muội ngồi vào lòng huynh, thả lỏng cơ thể ra"

Nói xong, hắn ngồi bệt xuống đất, giang 2 chân ra rồi chờ đợi nữ thần của lòng mình ngồi xuống phía trước. Ngưng Nhi e thẹn một lúc rồi cởϊ áσ ra...

Hắn ngạc nhiên, chợt quên mất là ở dị giới này chữa bệnh phải cởϊ áσ ra cho nó thoáng khí, nhưng với hệ thống hắn biết không cần cởi cũng được nhưng hắn cứ mặc kệ, mỡ dâng tới miệng mà không húp thì không phải làm người.

Ngưng Nhi cởϊ áσ xong, dưới lớp áo là cái yếm xinh xinh, hột đào lúc ẩn lúc hiện, đúng là con gái dị giới, không có áσ ɭóŧ như ở hiện đại nên việc che núʍ ѵú là điều không thể. Hắn giả vờ đưa tay ra, sờ vùng eo của Ngưng Nhi rồi dần dần tiến lên, 2 tay hắn mân mê núʍ ѵú của Ngưng nhi, lúc này mặt Ngưng Nhi đã đỏ đến mang tai rồi nói ra:"Hìn- hình như muội không có bị đau ở chỗ đó"

Hắn giả vờ bực tức:" Muội biết đạo dẫn thuật là gì không, là truyền khí từ vùng huynh đang sờ để nó tự lan tràn đến toàn thân, hay muội không muốn khỏi bệnh nữa"

Nghe những lời có vẻ chính nhân quân tử đó của Lăng Thiên, Ngưng Nhi chỉ có tiếp nói:"Vậy phiền huynh tiếp tục"

Lúc này, hắn đang mân mê núʍ ѵú của Ngưng Nhi thì đột nhiên tiếng hệ thống vang lên trong đầu.

【 Ting, chúc mừng kí chủ hoàn thành thành tích "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp" nhận được "Thánh Y điển tích" 】

Nghe xong hệ thống, hắn hỏi:"Này hệ thống, cái "Thánh Y điển tích" này là cái gì vậy, tác dụng là gì"

【"Thánh Y điển tích" giúp kí chủ có thể chữa được bách bệnh, không bệnh gì là không chữa được, tóm lại giờ ký chủ là thần y 】

"Ngọa tào" Hắn hưng phấn, bởi vì hắn biết cái "Đạo dẫn thuật" đó là hắn nói ra khi hồi còn đọc truyện, còn biết thì làm sao mà biết được, hắn đang định nhờ hệ thống chữa Ngưng Nhi vì hi vọng giống như công pháp, hẳn là có thể chữa được bệnh của Ngưng Nhi.

Lúc này, 2 tay hắn còn đang mân mê cặp núʍ ѵú của Ngưng Nhi, tuy rằng mới 12-13 tuổi nhưng do là người ở dị giới nên Ngưng Nhi đã trổ mã như gái 18 ở hiện đại rồi. Hắn bắt đầu chữa bệnh thật sự cho Ngưng Nhi, một tầng khí nóng rực chuyền từ tay hắn xuyên qua cặp núʍ ѵú của Ngưng Nhi tới những nơi mà máu ứ đọng, giờ đây mới đúng như lời hắn nói là chữa như thế này, còn Ngưng Nhi lúc này cảm nhận bệnh đang thuyên giảm thì chợt mừng rỡ và cũng thở phào một hơi vì biết Lăng Thiên không có lừa nàng.

Được một lúc thì nàng do đang ngồi trong lòng của hắn chợt cảm thấy có cái gì cứng cứng chọc vào lưng nào, nàng thuận tay sờ vào vì tưởng Lăng Thiên mang vũ khí không may đυ.ng vào lưng nàng, nào ngờ vừa đυ.ng vào thứ đó, cảm nhận được hình dáng, kích thước, hơi có chút nóng và còn run run thì nàng biết nàng vừa chạm vào cái gì rồi.

Ngưng Nhi lúng túng, buông tay ra nhưng không dám đứng lên, còn Lăng Thiên thì giờ đang phởn như chó đớp xúc xích vì kiếp trước hắn vẫn là giai tân, hôn môi, nắm tay thì có nhưng chưa được ai Hand job cho bao giờ... Giờ với trình độ của hắn thì hắn có thể chữa bệnh ngay lập tức cho Ngưng Nhi nhưng do lúc nãy đã bảo là 1 tháng mới khỏi, 3 ngày một lần nên cũng từ từ, vì đằng nào cũng được mân mê cặp núʍ ѵú kia thêm vài lần nữa.

Xong việc, hắn đứng lên, giả vờ ho khan nói:"Về cơ bản đã đỡ rồi, nhớ những lời huynh dặn đấy, giờ huynh về đây"

Hắn vội chạy đi ngay, không dám ở lại vì 1 là để giữ hình tượng cho mình, 2 là hắn phải kiếm chỗ giải quyết vì hắn n*ng quá rồi, hắn biết nếu như mình đưa ra vài yêu cầu nho nhỏ thì chắc hẳn Ngưng Nhi sẽ giải quyết giúp nhưng như thế đâu còn đúng với mục tiêu của hắn định ra lúc ban đầu nữa, mục tiêu của hắn là có một tình yêu chân thành với Ngưng Nhi cơ mà.

Đưa mắt nhìn Lăng Thiên rời đi, trong lòng nàng e thẹn, nhìn bóng lưng với đôi mắt hâm mộ thầm nghĩ:"Cơ thể của muội đều đã bị nhìn hết, chúng ta còn làm chuyện xấu hổ như thế, vớ- với lại, muộ- muội đã chạm vào nó rồi, từ giờ muội đã là người của huynh"

Nếu như hắn biết trong đầu Ngưng Nhi bây giờ đã nghĩ xâu xa như thế, chắc hắn đã vứt bỏ hình tượng rồi lao vào như một con thú rồi, nhưng cái tội máu nhanh hơn não mà:(:(