Chương 3: Thế Giới 1 Phần 2

Cô tìm mãi cũng chưa thấy Lam Thiên liền cũng lười muốn ra tay giải quyết nhưng! Cô dù đã biết lời kịch tiếp theo sẽ ra sao.

Bất quá.....chưa tới lúc lão nương thể hiện.

Nghe hai giọng nói qua lại có chút nhức đầu chỉ là cô vẫn nên ngồi xem, ý cô là đứng xem diễn.

Nhìn xem! Đây cũng là một cách giữ tinh thần nhẫn nại nha.

Bội phục! Bội phục!

-"Mày là con nào? Lại thích thể hiện? Nó chính ganh tị nên cố ý đẩy tao ngã làm vỡ cái bình của tao.

Giờ tới lượt mày bênh nó? Hai đứa mày thông đồng đúng không? Đúng là cái loại nghèo nàn.

Bố mẹ mày ngày xưa không cho mày đi học? Thầy cô dạy mày cách sử sự như vậy sao? Tao là người lớn tuổi.

Ít ra cũng bằng tuổi mẹ mày mà mày nói với tao như thế mà được?"

-"Bà không được đυ.ng tới cha mẹ tôi.

Họ nghèo thật đấy.

Nhưng không phải loại người không có đạo đức như bà!"

-"Mày!!!"

Thấy người kia tính đánh nữ chủ cô liền bay ra ngăn.

Cô có chút cảm thán, nhìn đi nhìn đi cô thật hết cách! Đây là người lớn cả rồi, đâu cần động tay chứ.

Hơn nữa giữa người qua đường và nữ chính.

Bà cô! Cô chê cuộc đời này ít thăng trầm quá rồi sao!? Đã vậy, một cái tát sao đủ? Nếu đã chán sống thì ít ra cũng phải đánh chết cô ta chứ.

Một cái tát về sau nữ chủ không thiếu nha.

Nhưng còn bà động vào nữ chủ chỉ e một cái mạng là không đủ dùng.

-"Dừng tay!"

Cô giữ chặt tay bà ta.

-"Chị Tố Tố?"

Cô không thèm nhìn Lạc Vân mà nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia bên môi nở ra nụ cười thân thiện.

-"Mày là đứa nào? Muốn học con kia? Lại muốn giúp nó?"

Cô mỉm cười thả tay bà ấy xuống cầm lấy tay bà ta dùng giọng ngọt ngào nói.

-"Chị xinh đẹp à.

Chị đừng tức giận như vậy sẽ có nếp nhăn đó a! Còn chuyện đồ của chị, chị nói là cô nhân viên kia cố tình làm đổ bình gốm này của chị đúng không? Nơi này có camera xem lại không phải là xong rồi sao? Vậy là có bằng chứng đầy đủ đúng không? Dù sao nơi này đông người náo nhiệt chị như vậy cũng không tốt lắm! Sẽ tổn hại tới thanh danh nhu mì của chị! Hơn nữa nếu có bằng chứng ở đây chị không cần phải đôi co vô ích tổn hại dung nhan chim sa cá lặn của chị đúng chứ?"

Cô nói xong người kia có vẻ nguôi giận hơn.

-"Được rồi."

Cùng lúc đó quản lý cũng tới, sau một hồi quản lý liền đưa cô và ba người kia đi tới xem lại mọi việc.

Quả nhiên là do người phụ nữ kia cố tình làm vỡ chiếc bình.

Vì cô ta là tình nhân của chồng bà nên vốn cũng không ưa bà, chỉ là ban đầu tính dọa bà ta một chút.

không ngờ cô ta không đỡ được bình trực tiếp làm vỡ.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, vật chứng đầy đủ.

Cô ta hết đường chối cãi! Cô nhìn bên trong loạn thành một đoàn hai tay xoa xoa nổi da gà bỏ chạy khỏi chiến trường.

Nữ chủ cũng im lặng câm như hến theo sau cô rời đi.

Cô nhếch môi cười thì liền nhận được thông báo của hệ thống.

*Chúc mừng ký chủ! Độ hảo cảm của mục tiêu với ký chủ tăng 10%*

Tâm tình cô vui vẻ.

Làm có chút mà đã tăng 10% cô cũng không thấy Lam Thiên hiện hình.

Còn chưa làm gì mà đã tăng hảo cảm xem ra công lược tên gia hỏa này cũng không khó cho lắm.

Cô vỗ vai nữ chủ nói thầm với cô ta.

-"Nếu không hiểu rõ sự việc.

Đừng bao giờ ăn nói lung tung, cẩn thận đấy! Nếu không lấy rổ mà đựng răng!"

Cô nhếch một bên môi sảng khoái rời đi.

Lạc Vân thấy cô đã đi liền không còn đeo bộ mặt ngây thơ, thay vào đó chính là bộ mặt của sự uất hận.

Nhưng không may thay Lam Thiên cũng chính là đối tượng công lược của cô đang đứng núp ở đâu đó và nhìn thấy tất cả.

Cô đang đi bỗng hệ thống lại thông báo.

*Độ hảo cảm giữa Lam Thiên và Lạc Vân giảm 5% hiện là -5% thỉnh ký chủ tiếp tục cố gắng.*

Cô nhíu mày, Lạc Vân làm gì chọc nam phụ sao?

Mà kệ đi! Cô là lười quản.

Cô chỉ bóc phốt hai kẻ kia thôi, chuyện sau này có ra sao cô cũng mặc kệ.

Gây chuyện xong rồi chạy đây mới là tác phong của cô.

-"Này cô em! Đi chơi cùng anh một chút nhé?"

Cô đang đi bỗng bị một đám ranh con chặn lại.

Cô lười biếng nhìn bọn chúng.

-"Mấy chú tránh ra.

Anh cần giải quyết chuyện gấp! Nếu không anh tiểu lên người mấy chú thì đừng trách!"

Lam Thiên vốn đi cùng đường với cô, thấy cô bị chặn anh vốn tính làm ngơ.

Nhưng không ngờ cô lại cho anh cú sốc lớn như vậy! Bọn đàn em kia có chút bàng hoàng.

Không ngờ một cô gái ăn mặc thanh lịch dịu dàng như vậy lại thốt ra được lời lẽ đó! Rồi lại cười cợt, tay xoa xoa tiến lại gần cô.

-"Không sao, anh không chê.

Chỉ cần là em muốn làm gì cũng được.

Chỉ cần theo anh đây cưng muốn gì liền có cái cưng muốn! Thế nào? Theo anh! Anh sẽ làm cưng vừa sướиɠ vừa thoải mái tới tận trời! Nếu không để anh xuy xuy em nhé.

"

Cô ghê tởm nhìn tên vừa béo vừa xấu trước mặt.

Muốn xuy xuy cô!? hắn đầu thai trăm lần chưa chắc có phúc phận ấy đâu.

Cô bắt đầu có chút ngứa chân ngứa tay.

-"Vậy tao muốn cái đầu của mày để cho chó ăn được chứ? Không thì tao muốn nội tạng của tất cả đám chúng mày! Nam tử hán nói được làm được! Đem tao nội tạng nhanh lên tao còn đi bán ở chợ đen!"

-"Mày!"

Một thằng xăm hình con rồng định tiến lên đánh cô thì bị tên béo cản lại.

-"Được! Có tính cách, anh đây thích.

Bắt nó lại! Cục cưng theo anh về nhà kiểm hàng nhé!"

Bọn đàn em tính xông lên thì.

-"Vợ ơi! Sao lại chạy đi lung tung thế hả?"

Lam Thiên nhẹ nhàng kéo cô vào lòng anh.

Cô ngước mắt lên liền trùng hợp Lam Thiên cũng cúi xuống nhìn cô.

Mắt đối mắt, hắn không tìm thấy trong mắt cô có chút gì si mê với hắn.

Còn cô thì đánh giá môi hắn mỏng, nhưng mắt lại là mắt hai mí.

Sống mũi cao thẳng.

Cằm Vline da hồng hào bad boy quá đi!

-"Chồng à.

Bọn nó tính bắt nạt em kìa!"

Cô lấy tay cuốn lên eo Lam Thiên nũng nịu chu môi.

Lam Thiên liếc qua lũ kia có gần chục tên liền cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

-"Cô đừng lo.

Một mình tôi sẽ xử hết bọn chúng."

Cô gật đầu dùng ánh mắt xem kịch nhìn tới, Lam Thiên quay qua nhìn bọn chúng lạnh lùng nhếch môi cười.

-"Bọn mày dám đυ.ng vào vợ tao? Mày chán sống rồi!"

Cô vênh mặt lên, cô có chỗ dựa lưng rồi cô còn sợ bọn hắn sao?

"Bụp" Lam Thiên đấm tên kia một phát sau đó liền kéo tay cô bỏ chạy, mấy tên kia bị bất ngờ chưa kịp phản ứng cô và Lam Thiên đã bỏ chạy thật xa.

Mấy tên kia liền nhanh chóng đuổi theo.

Cô và Lam Thiên chạy tới ngã rẽ đã khá xa mới bắt đầu thở phào.

Cô đạp đạp anh buồn cười nói.

-"Không phải anh nói sẽ xử sao?"

Lam Thiên thở hổn hển rồi cười cười.

-"Một có thể đánh hai có thể đánh nhưng tôi đâu phải super man mà đánh cả lũ như vậy! Thoát là may lắm rồi đấy! Cô về mà ăn chay đa tạ trời đất đi!"

Cô bật cười

-"Nhị thiếu gia không ngờ anh cũng có thể thốt ra mấy câu như vậy nha!"

Nghe như vậy Lam Thiên liền nhíu mày nhìn qua cô.

-"Cô là ai?"

Cô bĩu môi nhìn qua Lam Thiên lạnh lùng hỏi trong giọng nói phát ra vài phần đề phòng.

-"Là tôi Trần Tố Tố đây!"

Anh trợn mắt ngạc nhiên.

-"Trần Tố Tố?"

Trong ký ức của Lam Thiên thư ký Trần chính là bộ dáng quần áo công sở tóc luôn búi cao và cả mắt kính chưa bao giờ thay đổi.

Hơn nữa cô ấy là người yêu Lam Mặc hết lòng, luôn luôn chỉ nhìn thấy anh trai.

Còn có chút lạnh lùng và cổ điển, thật không ngờ! Sau tất cả đây là lần đầu tiên anh thấy thư ký Trần như vậy! Mắt to tràn ngập ý cười môi đỏ mọng nhìn tới đó Lam Thiên muốn tự vả mình! Vậy mà lại bị cô thu hút.

-"Sao hôm nay cô ở đây?"

Cô ngó nghiêng nhìn quan thấy an toàn mới ngoắc Lam Thiên ra.

-"Vừa đi vừa nói chuyện đi!"

Anh gật đầu đi theo cô.

-"Nếu tôi nói là tôi trốn việc anh tin chứ?"

Lam Thiên lắc đầu cười cười.

-"Tôi nhớ cô từng nói trong từ điển của cô không bao giờ có chữ trốn mà!?"

Cô nhìn anh như vậy mà cảm thấy.

"Con mẹ nó Lam Thiên anh không thể diễn cùng tôi một chút hay sao?"

-"Nhưng giờ thì có rồi đấy! Sao? Ngạc nhiên?"

-"Thư ký Trần cô thay đổi nhiều quá.

Nếu cô không nói ra thân phận.

Tôi sợ chính tôi cũng không nhận ra!"

Cô bỗng dừng lại, Lam Thiên khó hiểu nhìn qua cô thì liền bắt gặp nụ cười thật tươi của cô.

-"Tôi như này đẹp hơn phải không?"

Anh vô thức gật đầu trái tim lỡ đi một nhịp.

*Độ hảo cảm của Lam Thiên với người chơi tăng 5%, hiện tại là 15%.

Độ hảo cảm với nữ chủ -5% thỉnh ký chủ cố gắng.*

Cô chẹp chẹp miệng bất lực.

Quả nhiên là xinh đẹp rồi thì làm cái gì cũng dễ dàng, một nụ cười cũng có thể câu tâm.

Cô đang vui vẻ bỗng *Ọt ọt* cô đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lam Thiên thấy vậy liền phì cười.

-"Thư ký Trần không phiền nếu tôi mời cô một bữa chứ?"

Ăn free mà cô đâu ngu mà không ăn đâu!

-"Được thôi.

À đúng rồi.

Sau này anh gọi tôi là Tố Tố đi.

Cứ thư ký Trần hoài cũng bất tiện."

Lam Thiên gật đầu.

-"Vậy Tố Tố gọi tôi là Lam Thiên nhé?"

Cô gật đầu.

Cả hai vui vẻ rời đi mà không biết nam chính đằng từ xa tia tới họ.

Lam Mặc hắn hôm nay có việc, đi ngang qua liền thấy em trai hắn tới đây ăn.

Nhìn sơ qua người đi ăn cùng em trai hắn hình như là Tố Tố? Không phải cô ta xin nghỉ ốm sao? Cô ta lại có mưu kế gì đây? Muốn lấy thông tin bất lợi của Lam Thiên cho hắn sao? Lam Mặc nhếch môi cười.

Quả nhiên lòng trung thành của cô với hắn không cần đo đạc.

Sẵn sàng thay đổi vì Lam Mặc hắn, có lẽ vì vậy mà Lam Mặc chẳng thèm bận tâm tới sự thay đổi đó của cô.

Sau này đây cũng là chi tiết khiến hắn hối hận.

*Ding! ký chủ nam chính đang ở gần.

Cô không qua trào hỏi sao? Độ Hảo cảm của nam chính với cô tăng 20% hiện tại là 10% rồi!*

Hệ thống trong không gian nhìn cô ăn như đã chết đói từ lâu liền cảm thấy không tốt lắm.

Âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Cô cũng chẳng thèm quan tâm mà vùi đầu vào ăn.

Hoa không bằng bánh trôi nước.

Có thực mới vực được đạo!.